Chương 1

Đây là lần đầu tiên trong suốt tám năm hôn nhân với Vương Thư Hoài, Tạ Vân Sơ phải sai người thúc giục hắn tan làm.

Mây xanh cuồn cuộn nuốt chửng chút ánh tà dương còn sót lại, nàng thở dốc nằm trên chiếc giường dưới cửa sổ hình trăng khuyết, thân hình tiều tụy vì bệnh tật lâu ngày như cây trúc gầy giữa mùa đông, không chịu nổi gió rét mà run rẩy. Đôi mắt nàng đầy tơ máu, nhìn qua khung cửa sổ, ngóng đợi dưới mái hiên trước cổng, giọng khàn đặc hỏi đi hỏi lại:

"Vẫn chưa về sao?"

Vương Thư Hoài bận trăm công nghìn việc, nàng cũng nổi tiếng là thê tử hiền thục, không đến mức vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không thúc giục hắn.

Xuân Kỳ đứng bên cạnh, len lén nhìn ra ngoài, cố nén nước mắt không dám lên tiếng.

Tạ Vân Sơ khẽ cười khẩy, một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống từ khóe mắt hốc hác.

Nàng về nhà bọn họ Vương đến nay đã tròn tám năm, giúp đỡ phu quân từ một Hàn lâm Viện nho nhã đỗ đạt đến chức vị Thủ phụ nội các quyền cao chức trọng. Nàng hiếu thuận với công bà, dạy dỗ con cái vất vả, quán xuyến mọi việc trong nhà đâu ra đấy, gia phong nghiêm cẩn, nhà cửa hưng thịnh. Ai nhìn thấy nàng cũng đều khen ngợi là một bậc mẫu nghi trong gia đình.

Những gì mà các trưởng dâu của gia tộc danh giá có thể làm được, nàng đều làm được, thậm chí cả những điều bọn họ không làm được, nàng cũng làm được.

Nhưng bây giờ nàng bệnh chưa tới nửa năm,còn chưa tới lúc chết thì kế mẫu Nhu Gian Hiền đã lừa dối đưa kế muội tới phủ,Minh Lý lấy cớ đến thăm, nhưng thực chất lại âm thầm lấy lòng công bà, toan tính sau khi nàng chết sẽ để kế muội kế làm tục huyền* cho Vương Thư Hoài. (tái giá)

Trời đánh thánh vật, nàng vất vả lắm mới nhọc nhằn leo lên được vị trí phu nhân Thủ phụ, thế mà kế mẫu cùng kế muội đã nhăm nhe hớt tay trên?

Đáng hận hơn nữa là, cặp công nàng khốn nạn kia lại còn đồng ý.

Lúc đầu, Tạ Vân Sơ không tin, mãi đến khi phái nha hoàn thân tín ra ngoài xác minh mấy lần, sau khi tin tức được xác nhận, Tạ Vân Sơ phun ra một ngụm máu, suýt ngã lăn ra giường không dậy được.

Uổng công nàng tám năm như một, tận tâm tận lực hầu hạ hai người, không ngờ công nàng thấy nàng không còn giá trị lợi dụng thì vội vàng chọn người thay thế vị trí của nàng, không hề quan tâm đến cảm nhận của nàng.

Nàng còn sống sờ sờ ra đấy, vậy mà ai nấy đều coi nàng như đã chết.

Tạ Vân Sơ không còn giữ được vẻ đoan trang dè dặt nữa, vội vàng sai nha hoàn ra ngoài đưa tin, bảo Vương Thư Hoài về phủ.

Tiếc là tin tức được đưa ra từ sáng sớm, một ngày trôi qua, cũng không thấy bóng dáng Vương Thư Hoài, cũng không có một lời nhắn gửi nào.

Cơn thịnh nộ ban đầu của Tạ Vân Sơ, theo mặt trời lặn dần cũng lắng xuống, chỉ còn lại một tia tuyệt vọng cùng bất cam.

Nàng vốn đã kiệt sức, hôm nay nổi giận đã hao hết sinh khí, lúc này tựa vào gối, chỉ còn thở ra mà không còn hít vào.

Nha hoàn Xuân Kỳ thấy nàng thoi thóp, mí mắt vô hồn buông thõng, cả người bị một tầng tử khí bao phủ thì đau lòng như cắt, nhưng cố nén tiếng khóc để an ủi:

"Tiểu thư, người đừng làm tổn hại thân thể, Hầu gia luôn bận rộn, lại đột ngột lên chức cao, chắc là bận tối mắt tối mũi, dư đảng phản nghịch còn chưa bị trừng trị, Hầu gia nhất thời không lo được việc nhà cũng là điều dễ hiểu, người đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên hãy dưỡng thân thể cho tốt, những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ cần người khỏe mạnh, thì mẫu nữ nhà bọn họ Lục có nhảy nhót thế nào cũng vô ích."

Không phải là Tạ Vân Sơ không hiểu rõ đạo lý này.

Đáng tiếc, thân thể nàng đã sớm suy kiệt.

Tám năm qua, nói là thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ cần vài lời là có thể tóm tắt, nhưng mỗi khi nhớ lại lại là một nắm chua xót một nắm lệ.