Chương 7: Ngẩn Người

Căn phòng này độ rộng cũng không khác phòng vừa nãy cho lắm. Bao quay đều là tủ kính chứa rất nhiều quần áo, trang sức, giày dép đủ mọi phong cách.

Đặc biệt hơn là còn có cổ phục, những bộ bạch y tinh khiết như của Bạch Băng khi còn ở Ngũ Giới. Cô ngạc nhiên quan sát thì bị tiếng nói của Tử Nguyên ở đằng sau làm giật mình

" Thấy sao? Ca ca chuẩn bị cho muội cả y phục, ở nhà có thể mặc. Sợ muội mặc thế này không quen "

Cô mỉm cười nhẹ từ từ đóng cửa phòng, đứng trước mặt Tử Nguyên trịnh trọng lên tiếng

" Nói thêm lần nữa, có anh trai giàu thật tốt. "

" Bây giờ em mới biết sao? À, bên góc kia là phòng tắm riêng của em. Phòng anh ở tầng hai, có việc gì cứ xuống tìm"

Anh cẩn thận dặn dò Bạch Băng từng tý, lo sợ chứ như chỉ cần sơ xảy một chút cô sẽ không thích nghi được với nơi này.

" Được rồi được rồi, em biết. Anh đi làm việc của mình đi. Mai em còn đi học "

Bạch Băng xoay người anh rồi đẩy đến cầu thang rồi nhanh chóng đi vào phòng của mình, không cho anh nói thêm gì nữa

___________

Bạch Băng bước ra khỏi phòng tắm sau hơn 1 tiếng đồng hồ, trên người khoác áo tắm cùng mái tóc đen tuyền ẩm ướt. Cô bước đến phòng thay đồ, tùy ý chọn cho mình một bộ bạch y nhẹ nhàng. Vẻ đẹp thanh khiết dường như hiện lên trong phút chốc khi cô khoác trên người bộ cổ phục trắng, nó thanh thoát kinh diễm đến lạ.

Xuống dưới phòng khách để lấy một chút đồ ăn tối, cô lướt nhìn một lượt ngôi nhà to lớn nhưng lại thiếu vắng bóng người này. Cảm giác có chút cô đơn.

Nhưng luồng suy nghĩ đó cũng chỉ lướt qua trong nháy mắt, cô rất nhanh lấy được một vài cái kẹo ngậm và một ly nước để làm bữa tối

Ngồi trên chiếc ghế treo gần cửa kính, cô yên tĩnh cảm nhận thành phố phồn hoa bên ngoài. Tiểu khu được xây dựng trên thế đất cao nên dù chỉ là tầng ba nhưng quan sát thành phố với độ cao thích hợp cũng không khó.

Cứ như vậy mà đến sáng, Bạch Băng không biết đã ngủ quên từ lúc nào. Cô nhanh chóng chuẩn bị rồi đi tới trường. Vẫn may, con kịp! Cô chỉ cần 2 phút nữa là đến muộn

Sau tiết học thứ 2, một nữ đến bên bàn Bạch Băng, cô ấy để kiểu tóc ngang vai cong nhẹ phần đuôi làm nổi lên đôi mắt to tròn long lanh

" Bạch Băng, cậu có muốn đi mua chút đồ ăn không? "

Bạch Băng đưa mắt hoa đào nhìn thẳng vào cô ấy, ánh mắt hút hồn tuyệt đẹp làm cho cô có chút ngại ngùng

" Tớ tên Lâm Hạ "

Cô trầm tĩnh nhìn Lâm Hạ cười mà suy tính một lúc song liền gật nhẹ đầu đồng ý.

Đến cửa hàng tạp hóa tại căn tin, Bạch Băng lười biếng dạo quanh một vòng, thu hút sự chú ý của cô là vài gói kẹo ngậm. Không suy nghĩ gì nhiều, cô liền nhanh chóng cầm lấy 2 gói vị socola và bạc hà.

Nhưng lúc đi ra thanh toán mới chợt nhớ ra bản thân quên mang theo tiền. Ánh mắt có chút luyến tiếc nhưng thanh sắc vẫn không thay đổi

" À xin lỗi, tôi không lấy nữa "

Còn chưa dứt lời hoàn toàn, sát bên cạnh đã vang lên tiếng " tít " và một giọng trầm ấm

" Tôi thanh toán cho cô ấy "

Bạch Băng xoay nhẹ người thì đúng lúc chạm mặt với cậu thiếu niên kia, hai khuôn mặt cách nhau rất gần, chỉ tầm chục cm!

Cô nhận ra người này, là chàng trai tối qua, lần này cô có cơ hội nhìn kĩ hơn dung nhan này. Đúng là tuyệt thế giai nhân, khó ai có thể sánh được. Có lẽ trên dung mạo ấy, nàng đặc biệt để tâm đến nốt ruồi đón lệ nơi khóe mắt, nó thật sự rất đẹp.

Hai người có chững lại đôi chút nhưng rất nhanh cũng lướt qua mà không một chút động tĩnh. Nhưng Bạch Băng cho đến tận khi chàng trai kia đi khuất vẫn còn ngây người.

Lâm Hạ thấy vậy liền tươi cười, kéo hồn cô trở về

" Sao vậy? Ngắm trai đẹp đến ngẩn người rồi à? "

Bạch Băng lơ mơ đáp lại: " Hả "

" Hả gì mà hả! Đó là hotboy của trường ta đấy "

Cô híp mắt khó tin, đúng là khuôn mặt ấy đẹp thật nhưng sao cô lại cứ có cảm giác quen quen.

_________

Đến giờ ăn trưa, khi Bạch Băng đang lơ đãng với ánh nắng ngoài cửa sổ thì có một tiếng gọi truyền vài tai, giọng nữ nhân kiêu sa cuốn hút

" Nhớ đến ai mà lơ đãng vậy "

Cô giật mình quay sang thì thấy Ngạn Nhi đang đứng cạnh mình, khuôn mặt vẫn còn nở một nụ cười nhẹ nghịch ngợm

" A... Không có gì "

" Đi ăn trưa thôi, tôi đợi cậu cũng lâu rồi đấy "

Không đợi cho Bạch Băng kịp phản ứng Ngạn Nhi liền kéo cô đi tới nhà ăn. Nơi đây rộng mà lại rất nhiều người, tiếng nói cười xôn xao đến mức ồn ào. Cô có chút miễn cưỡng nhìn Ngạn Nhi

" Có thể không đi không? "

Nhưng đáp lại là một âm vang vô tình: " Không " từ Ngạn Nhi.

Hai người cũng thật may mắn, đến muộn như vậy mà nhà ăn vẫn chưa hết thức ăn. Bạch Băng và Ngạn Nhi lấy vài món đơn giản rồi đi tìm chỗ trống. Con cưng của trời, vẫn còn một bàn trống dành cho cô và Ngạn Nhi