Chương 1
Đã từng có người hỏi Thi Kỳ, là một người phụ nữ hiện đại, mục tiêu lớn nhất của cuộc đời là gì?
Cô hăng hái trả lời, gả cho một người chồng có tài sản bạc triệu, sinh một đứa bé đáng yêu, làm một sâu gạo không lo không nghĩ.
Câu trả lời đơn giản và tầm thường, nhưng không thể không nói, đây quả thật là suy nghĩ của một cô gái nhỏ, lee-quyy-doon không người phụ nữ nào không hy vọng như thế, có lẽ người ta sẽ nói, vì sao phải dựa vào đàn ông, phụ nữ nên tự cố gắng, sẽ có nhiều người hâm mộ phụ nữ thành công.
Nhưng những phụ nữ mạnh mẽ kia, không có thời gian đi chăm sóc da, hàng đêm chỉ tập trung vào công việc, vẫn nên theo suy nghĩ của cô gái nhỏ, xây dựng gia đình vững chắc.
Hiện tại, An Thi Kỳ đã làm được, chồng cô là CEO của công ty đá quý nổi tiếng, vào hai tháng trước, tại bệnh viện cô thuận lợi sinh ra một bé trai, 6 cân 8 lạng (hơn 3,4 kg), một cậu bé mập mạp, đại gia tộc tới chúc mừng, đầy cả phòng sinh.
Mục đích đạt được, có lẽ cô phải vui vẻ, nhưng cho tới nay sự khác biệt giữa người thường và quý tộc, chèn ép khiến cô không thở nổi, cuối cùng sau hai tuần ở cữ, cô đưa ra giấy ly hôn, hơn nữa thể hiện, lqd cô không lấy một đồng tiền nào của nhà chồng, bởi vì lúc hai người kết hôn, hợp ý cô không phải là tiền bạc của chồng.
"Cái gì? Ly hôn?!" Đang nói tới tin chuẩn bị ly hôn, quả nhiên hai khuê nữ bị cô dọa không nhẹ, mọi người trong nhà hàng đều nhìn về phía các cô.
An Thi Kỳ xấu hổ cười với những người xung quanh, vội vàng kéo hai vị bạn tốt ngồi xuống.
"Nói nhỏ chút, nơi này là nhà hàng." An Thi Kỳ nhỏ giọng nói, khuôn mặt trắng nõn dần lộ phiến hồng.
"Cậu không nói đùa chúng tớ chứ? Hai người chưa kết hôn được hai năm." Cô gái nói chuyện mắt mở to, vừa nhìn đã biết khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, tóc xoăn dài buông xuống trước ngực, là bạn cùng lớp cấp hai của An Thi Kỳ, sau đó học chung một trường đại học.
"Nhã Lâm, có người lấy chuyện này ra để nói đùa ư?" An Thi Kỳ trả lời, ngón tay thon dài khuấy cốc nước trái cây trước mặt, đôi mắt mệt mỏi buông xuống, nhìn chằm chằm giọt nước đang chuyển động.
"Vì sao? Học trưởng có điều gì không tốt ư?" Cô gái kia hỏi, trên người vẫn mặc đồ công sở, mặc lên người chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, phong cách tự nhiên có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác phái, ba người cùng tốt nghiệp cùng một đại học, cho tới nay vẫn liên lạc với nhau.
"Lăng Phỉ..." An Thi Kỳ khẽ gọi một tiếng, khác hẳn với cô, hiện nay Lăng Phỉ là giám đốc bán hàng của một công ty đa quốc gia, có một vẻ đẹp của màu vàng quý giá.
"Anh ấy không có gì là không tốt, là mình không tốt." An Thi Kỳ trả lời, đặc biệt nói nhỏ, Lăng Phỉ cũng không nói gì thêm, lúc vừa vào nhà hàng thấy An Thi Kỳ, đã nhận ra sắc mặt của cô không tốt lắm, nghĩ đến là nói chuyện gì, không nghĩ rằng nha đầu kia làm sâu gạo đủ rồi.
"Nói một lúc thì cuối cùng lý do là gì? Ly hôn là chuyện lớn, tất nhiên sẽ phải có nguyên nhân nhất định, ba mẹ cậu biết không? Còn học trưởng nói thế nào? Quan trọng nhất là đứa bé làm sao bây giở, chỉ mới hai tháng." Nhã Lâm nói một tràng cho An Thi Kỳ nghe, khiên cô không nói nên lời.
"Đứa bé cho anh ấy, chẳng qua mình không muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng, mà còn mẹ anh ấy tuyệt đối sẽ không giao đứa bé cho mình." lqd An Thi Kỳ run run nói, thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống, đứa bé là miếng thịt từ người cô ra, không có người mẹ nào lại không muốn đứa bé của chính mình.
Nghĩ đến ly hôn, nguyên nhân không phải vì hai ba điều đơn giản, cô đã từng cố gắng hết sức để trở thành một người vợ, một người con dâu tốt, nhưng cổng và sân khác nhau, khiến cô trở thành trò cười, ánh mắt khó hiểu của ông xã, và mẹ chồng gây khó dễ, nên cô không hề có địa vị trong nhà, thời gian ra khỏi nhà bị hạn chế.
Đều nói mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó giải quyết, trước khi kết hôn An Thi Kỳ vô cùng hồn nhiên, cho rằng chỉ cần cô cố gắng, mọi chuyện khó khăn sẽ xử lý được, nhưng bây giờ, cô không thể, mẹ chồng nàng dâu nhà người ta còn có tiếng nói chung, cô và mẹ chồng mình như trời cách xa đất.
Hiện tại mẹ chồng cô mới năm mươi mấy tuổi, là người dẫn dắt tập đoàn giải trí, quán rượu, quán bar và một loạt chỗ ăn chơi, bà có mặt ở khắp nơi trên thế giới, báo kinh tế cũng như tạp chí, đều có thể thấy bóng dáng của bà, dưới ánh hào quang của bà, An Thi Kỳ cảm thấy không thở nổi, loại này yêu cầu gần như hoàn mỹ, An Thi Kỳ không cách nào làm được.
Thật ra An Thi Kỳ biết rõ, trong mắt bà, cô là một người không hoàn hảo, chỉ toàn thất bại, nếu không phải chồng cô luôn kiên trì, sau đó vụиɠ ŧяộʍ kết hôn, cô tuyệt đối không thể bước vào gia đình kia.
"Này, cậu làm sao vậy?" Câu hỏi của Nhã Lâm kéo An Thi Kỳ về hiện thực.
"Tớ không sao." Lắc đầu, thấy nước tràn ra, vội vàng lấy khăn ra lau.
"Nếu không muốn ly hôn thì không ly hôn, khóc cái gì." Lăng Phỉ lạnh lùng nói, nhìn nước mắt trên khuôn mặt của bạn, cô lại cảm thấy thoải mái, ngày đó hai người ở một chỗ, Lăng Phỉ nhớ rõ, đã khuyên An Thi Kỳ suy nghĩ kĩ một lần nữa, gia cảnh của học trưởng không phải nhà giàu bình thường, môn bất đăng, hộ bất đối, khẳng định sẽ không tốt.
Hơn nữa, Lăng Phỉ thở dài, lúc đó hai người yêu nhau ư? An Thi Kỳ yêu, yêu một lòng một dạ, nhưng còn học trưởng? Là thương cảm? Đồng tình? Thậm chí là thương hại?
"Thiếu phu nhân, lão phu nhân dặn dò đã đến giờ, mời trở về." Một người đàn ông mặc vest cung kính đến bên cạnh bàn ăn, nói với An Thi Kỳ.
"Vậy, tớ đi trước, có thời gian sẽ tìm các cậu sau." An Thi Kỳ đứng lên, lau sạch nước mắt trên mặt, Nhã Lâm và Lăng Phỉ cũng đứng lên theo.
"Về thôi." Lăng Phỉ nói xong, An Thi Kỳ gật đầu, dẫm lên giày cao gót thủy tinh đứng dậy ra ngoài, đi thẳng một đường, hấp dẫn ánh mắt mọi người, Cô bé lọ lem gả cho hoàng tử, cái kết là sống hạnh phúc với nhau, nhưng hạnh phúc duy trì bao lâu, nhìn xa một chút, cuối cùng cô bé lọ lem không chịu được áp lực của vương quốc, lựa chọn rời khỏi hoàng tử.
Đây mới là kết cục thật sự.