“Người này.”
Chu Tấn Đông bắt đầu giới thiệu từ bức ảnh đầu tiên ở bên phải.
“Tốt nghiệp Cao đẳng Sư phạm. Tính cách hướng nội, sau này còn tiện dạy dỗ bọn trẻ.”
Thẩm Đoạt thậm chí còn không nhìn vào nó.
Chu Tấn Đông không nản lòng chút nào, thậm chí còn ra sức mà giới thiệu: “Anh nhìn cô gái này đi. Yêu thích văn học và nghệ thuật, nghe nói hát rất hay, còn có thể chơi đàn dương cầm nữa!”
Dương cầm…
Ánh mắt Thẩm Đoạt lóe lên, sắc mặt ngưng đọng lại trong chốc lát.
Chu Tấn Đông cho rằng anh có hứng thú với người này, lập tức cầm bức ảnh lên muốn giới thiệu kỹ hơn. Đúng lúc này tiếng chuông gió ở cửa nhà hàng vang lên…
“Cô Mạnh, bên này.” Cao Hiên đứng ở quầy bar, vẫy vẫy tay với Mạnh Nguyễn.
Mạnh Nguyễn mỉm cười định nói gì đó, đột nhiên ánh mắt cô dừng lại ở người ngồi ở ghế trong cùng —— Thẩm Đoạt.
Vừa rồi còn nghĩ coi như chưa từng gặp được, kết quả chỉ trong hai ngày ngắn ngủn, bọn họ đã gặp nhau tận ba lần.
Không đúng.
Nếu tính cả lần nhận nhầm người ngày hôm đó, thì là bốn lần.
Trung bình hai lần một ngày.
Tỷ lệ gặp còn cao hơn so với khi cô gặp ba mẹ mình.
“Cô Mạnh, có chuyện gì vậy?” Cao Hiên bước tới, chặn lại tầm mắt của Mạnh Nguyễn.
Mạnh Nguyễn trả lại chìa khóa, rồi nói: “Ngại quá, bên kia có một người bạn của tôi, tôi qua đó chào hỏi một tiếng đã.”
Nói xong, cô tự nhiên đi về phía Thẩm Đoạt đang ngồi.
Mặc dù lời từ chối trước đó khiến một cô gái như cô rất xấu hổ, nhưng Mạnh Nguyễn luôn tôn trọng sự lựa chọn của người khác, cô cũng sẽ không vì điều đó mà thù hận hay bất mãn gì cả.
Chu Tấn Đông nhìn thấy Mạnh Nguyễn đi tới đây, trong lòng liền chửi thầm một tràng.
Quả nhiên rất coi trọng anh Đoạt của anh ta, còn theo đuổi anh tới tận đây… Dai dẳng còn hơn mấy bà cô trong thị trấn!
“Tình cờ thế nào lại gặp nhau ở đây vậy, Thẩm Đoạt.” Mạnh Nguyễn hơi mỉm cười.
Thẩm Đoạt không nói gì, nhưng lại đứng lên.
Ánh mắt lướt qua Mạnh Nguyễn, anh nhìn biểu cảm rạng rỡ của Cao Hiên ở phía sau cô, liền hiểu ra một chuyện —— Khách thuê nhà là, Mạnh Nguyễn.
So với xác suất cực kỳ nhỏ cộng lại từ vô số lần ngoài ý muốn lúc sáng, thì việc Mạnh Nguyễn trở thành hàng xóm kiêm khách thuê nhà khiến đầu óc Thẩm Đoạt có chút hỗn loạn.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý rằng bọn họ sẽ còn gặp lại nhau nhiều lần trên mảnh đất Tịch Giang nhỏ bé này, nhưng anh cũng chưa từng nghĩ rằng cô lại có thể ở gần anh như vậy.
Rất gần.
“Cô Mạnh, cô biết bạn của tôi sao?”
Cao Hiên là người từng trải, anh ta có thể nhìn mặt mà đoán được sự tình ở bên trong. Lúc này, anh ta ngửi thấy một hơi thở khác thường ở đây.
Mạnh Nguyễn cũng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn vui vẻ thừa nhận: “Tôi và Thẩm Đoạt là bạn học cấp ba.”
Vừa nói xong, Mạnh Nguyễn liền nhìn thấy một dãy ảnh ở trên bàn, tất cả đều là ảnh chụp của các cô gái trẻ…
Vừa lúc chị vợ của chủ nhà hàng mang đồ ăn tới, nhìn thấy không có chỗ đặt bát trên bàn liền trêu chọc: “Nhìn xem nào, chỗ ăn tối mà toàn tới để xem mắt thế này. Tiểu Thẩm tuấn tú lịch thiệp như này, không vội vàng được đâu.”
“…”
Mạnh Nguyễn vô thức nhìn Thẩm Đoạt, lúc anh ngước mắt lên vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô.
Chuyện xem mắt này có chút phức tạp.
Nhưng cô thật sự không nghĩ rằng người như Thẩm Đoạt mà cũng sẽ đi xem mắt? Với vẻ ngoài này của anh nữ giới còn phải giành giật ý chứ.
Khoan đã?
Có phải vì tính cách kỳ lạ nên không ai muốn gặp đúng không?
Mạnh Nguyễn nghi ngờ vô cùng, vẻ mặt lúc suy nghĩ còn lộ rõ sự tò mò, tất cả đều rơi vào trong mắt Thẩm Đoạt, lập tức bầu không khí xung quanh anh như giảm xuống mười mấy độ, rơi vào vòng cực Bắc.
Cao Hiên nuốt nước bọt một cái, nháy mắt ra hiệu với Chu Tấn Đông.
Chu Tấn Đông cũng không hỏi gì nhiều, nhưng lại lén liếc nhìn người bên cạnh, từ khuôn mặt lạnh lùng của người con trai đi xuống phía dưới… Tay anh Đoạt của cậu ta, trên đó nổi đầy gân xanh.
Nứt toạc.
“Đây đều là cho em.” Cao Hiên rút một tấm ảnh: “Chị Phát, có phải trong mắt chị chỉ có duy nhất Thẩm Đoạt mới tuấn tú lịch thiệp đúng không?”
Chị vợ chủ quán che miệng cười: “Mấy cậu đều tuấn tú lịch thiệp cả, chị đây đều hy vọng các cậu có thể tìm được người thích hợp với mình. Đây là… Ôi chao, đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy cô gái xinh đẹp này đó.”
Mạnh Nguyễn chủ động chào hỏi chị ấy, nói ngắn gọn vài câu.
Sau đó, bầu không khí tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Thẩm Đoạt trước sau vẫn giữ vẻ mặt không buồn cũng không vui, Chu Tấn Đông thì đờ đẫn giống như vừa uống một liều thuốc an thần, nhìn chằm chằm Cao Hiên.
Mạnh Nguyễn nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng.
Vốn dĩ cô tới đây chào hỏi chỉ là vì phép lịch sự, giờ lời muốn nói cũng đã nói rồi, cô đương nhiên nên rời đi.
Cao Hiên có ý muốn giữ cô lại, nhưng đó cũng chỉ là sự khách sáo, trong lòng mọi người ai cũng rõ.
Bầu không khí trên bàn tiếp tục trầm xuống.
Chị vợ chủ quán lại bưng đồ ăn ra, thấy Mạnh Nguyễn đã đi rồi, liền hỏi: “Cô gái này tới Tịch Giang du lịch sao? Sao lại không thấy có người đi cùng? Hôm qua chị nghe nói bên cầu Nguyệt Giang có vụ trộm! Là trộm ví tiền của một cô gái, bên trong còn có chứng minh thư của người ta. Cô gái đó cũng nói rằng cô ấy không cần tiền, chỉ cần trả lại cô ấy chứng minh thư là được. Kết quả, tên trộm kia lại ném chiếc ví xuống hồ. Đúng là tên vô đạo đức mà!”
Ngay khi giọng nói của chị gái đó vừa dứt, Thẩm Đoạt đột nhiên đứng lên.
Chu Tấn Đông vốn dĩ định cười, kết quả liền bị dọa sợ mà nghẹn nụ cười lại, nói: “Anh Đoạt, đi vệ sinh sao?”
“Chìa khóa.” Thẩm Đoạt đưa tay về phía Cao Hiên.
Cao Hiên: “…”
Không biết hôm qua ai còn nói chắc như đinh đóng cột là “Chìa khóa để lại cho cậu, không cần phải đưa lại cho tôi” nhỉ? Sao bây giờ lại giống như người khác ăn trộm bảo bối của anh vậy?
“Đây, của cậu tất.” Cao Hiên trả lại chìa khóa: “Cậu thật sự là bạn học với cô gái đó sao?”
Thẩm Đoạt nhận lại chìa khóa rồi nói: “Bữa ăn này tính vào thẻ của tôi.”
***
Bắt đầu từ hôm qua Mạnh Nguyễn không thể nào nuốt trôi được thứ gì.
Là một tín đồ kiên định với việc “Được ăn ngon còn hơn cả lên trời”, cô nhất quyết không thể bạc đãi cái dạ dày của mình được.
Mạnh Nguyễn thực chất là một người nghiện đồ ăn vặt, cô đã chi rất nhiều tiền vào việc mua gà rán, sữa tươi chiên, khoai tây chiên và mì xào chua cay.
Chỉ tiếc là không có món trứng cút chiên khoái khẩu của cô.
Mang theo bữa tối yêu dấu của mình, đi bộ cũng thấy vui như chim yến được bay trong mây.
Đi qua một con ngõ, Mạnh Nguyễn nhận ra có người đi phía sau mình.
Cô không phải là người ở đây, hôm qua còn bị trộm đồ, nhỡ đâu băng nhóm của tên đó thấy cô dễ ăn hϊếp nên tới trêu ghẹo, như vậy thì sẽ rất phiền.
Trong lòng Mạnh Nguyễn bồn chồn vô cùng, cô bước nhanh hơn.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu cô nghĩ sai, không phải sau này cô sẽ luôn thấy sợ hãi khi sống ở đây đúng không? Hơn nữa, nếu thực sự bị theo dõi, cô càng phải tìm biện pháp.
Mạnh Nguyễn chợt nảy ra một ý tưởng ở đầu ngõ tiếp theo, cô nấp sau gốc cây, muốn nhìn xem có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi không.
Đợi một lúc, không có ai.
Xem ra…
Mạnh Nguyễn vừa định thở phào nhẹ nhõm thì một bóng đen chạy ra khỏi con ngõ khiến cô giật mình, hộp mì chua cay trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống.
Thẩm Đoạt nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu lại nhìn.
Anh vừa nhìn thấy cô bước vào con ngõ này, nhưng rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu, còn tưởng rằng…
“Thẩm Đoạt?” Mạnh Nguyễn kinh ngạc: “Sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Đoạt nhìn cô xách theo một đống đồ ăn, thở ra một hơi rồi nói: “Về nhà.”
Mạnh Nguyễn gật đầu, lại lập tức cảm thấy có gì đó không đúng: “Bạn của cậu đâu? Nhanh như vậy mà đã ăn xong rồi sao?”
“Ừ.” Thẩm Đoạt một mình đi về phía trước.
Mạnh Nguyễn thật sự không hiểu được người này.
Khi biết cô gặp khó khăn, anh còn sẵn sàng giúp đỡ cô. Thậm chí lần đầu tiên gặp lại ở trên cầu ngày hôm qua, dường như anh nhìn ra tâm trạng của cô không được tốt liền đưa cô đi ăn món gì đó, ổn định lại cảm xúc.
Rõ ràng là một người tốt, nhưng anh lại cố tình làm chính mình trở nên khó gần.
Giống như lúc còn đi học…
Mạnh Nguyễn nhìn theo liền phát hiện ra đường về nhà của anh cùng hướng với mình, cũng không thể vì thế mà đi đường vòng, vì vậy cô đã đi theo.
Mùi gà rán ở cái túi trên ngón trỏ đúng là lay động lòng người.
Nếu không phải lo lắng có người bên cạnh, Mạnh Nguyễn sẽ trực tiếp lấy ra ăn, đối xử thật tốt với dạ dày nhỏ bé đáng thương của cô.
“Ở một mình.” Thẩm Đoạt nói: “Buổi tối đừng đi ra ngoài.”
Mạnh Nguyễn giật mình: “Cậu đang nói chuyện với tôi sao?”
Thẩm Đoạt nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt vô cảm hiếm khi để lộ ra tín hiệu nghi vấn.
“Tôi còn tưởng cậu chỉ biết nói câu ‘không’ với tôi chứ.” Mạnh Nguyễn chu môi, đôi mắt nai nhỏ lộ ra vẻ nghịch ngợm và lém lỉnh: “Cậu có muốn ăn gà rán không? Tôi mua nhiều lắm.”
Thẩm Đoạt lắc đầu: “Không.”
Vừa mới dứt câu, Thẩm Đoạt đờ người ra, còn Mạnh Nguyễn thì bật cười.
Khi cô cười, đôi mắt của cô cong lên, dịu dàng, ngoan ngoãn, như có một sức mạnh chữa lành giống như ánh mặt trời, có thể làm ngọt ngào đến tận tâm can người đối diện với nó.
Thẩm Đoạt dời ánh mắt đi, che giấu sự dịu dàng trong đôi mắt mình.
Hai người đi cạnh nhau trong con ngõ nhỏ tối tăm.
Hương thơm của gà rán dần dần hòa quyện cùng với mùi thức ăn từ những ngôi nhà xung quanh càng làm tăng thêm cảm giác dễ chịu cho con người, một mùi hương quen thuộc, là hương vị quê nhà.
“Tôi,” Thẩm Đoạt đứng ở trước cửa nhà mình, quét mắt qua cánh cửa trước mặt: “Tới rồi.”
Mạnh Nguyễn kinh ngạc đến ngẩn người!
Vừa rồi cô còn muốn nói đường về nhà của Thẩm Đoạt rất giống đường về nhà cô, nhưng cô cảm thấy hai người chưa đủ thân thiết đến mức để nói về chuyện nhà cửa của mình, cho nên cô không nói gì nhiều.
Nhưng mà tình huống hiện tại chính là: Hai người bọn hóa ra là hàng xóm của nhau!
“Chắc hẳn cậu sẽ cảm thấy điều này thật khó tin.” Mạnh Nguyễn chỉ vào cánh cửa ở phía trước: “Căn nhà mà tôi thuê ở Tịch Giang, chính là cái này.”
Thẩm Đoạt hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói “Ừ.”
Kiểu thái độ này chính là như không tỏ thái độ, nhưng Mạnh Nguyễn vẫn kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời.
Cô đến Tịch Giang, lần lượt gặp phải những rắc rối, nhưng cô được gặp lại người bạn hồi cấp ba của mình, lần nào cũng được người ta giúp đỡ, cuối cùng còn trở thành hàng xóm của nhau.
“Thẩm Đoạt.”
“Ừ.”
“Cậu ở đây chờ tôi một chút, có được không?”
Thẩm Đoạt rũ mắt xuống, không nói gì, nhưng cũng không nhúc nhích.
Mạnh Nguyễn chạy về nhà và đi thẳng vào bếp.
Cô lấy cái hộp cách nhiệt nhỏ màu vàng mà cô mang theo, cho mấy món ngon mà cô vừa mới mua vào, nghĩ nghĩ một hồi lại cảm thấy ăn như vậy thì khô quá nên đã lấy thêm một bình sữa chua nữa.
“Cho cậu.” Mạnh Nguyễn đưa cái túi nhỏ cho anh: “Sau này đều là hàng xóm của nhau, hy vọng cậu sẽ quan tâm đến tôi nhiều hơn.”
Thẩm Đoạt không trả lời.
“Không phải cậu sẽ lại nói không cần đấy chứ?” Mạnh Nguyễn thở dài: “Chúng ta là bạn học, lại còn là hàng xóm của nhau, chẳng lẽ sau này gặp nhau còn phải giả vờ không quen biết nhau sao?”
Đối phương vẫn im lặng như thóc.
Mạnh Nguyễn bất lực, khóe miệng cũng rũ xuống.
Lúc cô định thu lại cái túi thì đối phương lại cầm lấy nó.
“Cảm ơn.” Người kia nói.
“…”
Cũng không phải là khó gần lắm.
“Đừng khách sáo.” Mạnh Nguyễn lại cười: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về đây.”
Thẩm Đoạt gật đầu.
“Ngủ ngon.” Mạnh Nguyễn vẫy vẫy tay.
Trái tim Thẩm Đoạt nhảy dựng lên, nắm chặt túi, lại phát ra một tiếng “Ừ”.
Vừa bước vào sân, điện thoại liền vang lên.
Thẩm Đoạt ngồi xuống ghế đá, nhận điện thoại.
“Anh Đoạt, đi đâu rồi.” Chu Tấn Đông hỏi.
Thẩm Đoạt đáp: “Nhà.”
“Ồ.” Chu Tấn Đông thở dài: “Chuyện đó…”
Thẩm Đoạt chờ đầu dây bên kia nói.
Chu Tấn Đông rêи ɾỉ một hồi rồi nói: “Em nghĩ rồi, đám khỉ kia ở một mình như vậy cũng rất đáng thương. Hay là thế này đi? Mấy bức ảnh của em anh cứ chọn trước, còn lại thì em sẽ đưa cho đám khỉ kia. Như vậy…”
“Không…” Thẩm Đoạt định nói là “Không cần”, nhưng lại nuốt nó xuống: “Đừng mang theo ảnh chụp tới nữa.”
Chu Tấn Đông: “…”
Cúp điện thoại, Thẩm Đoạt mở nắp hộp giữ nhiệt màu vàng ra.
Gà rán, sữa tươi chiên, khoai tây chiên, xem ra không mua được trứng cút chiên…
Khóe miệng Thẩm Đoạt hơi nhếch lên, biên độ rất nhỏ, thời gian cũng rất ngắn.
Nhưng thực sự là đã cười.
Xé bao bì ống hút và chọc vào nắp, anh hút một ngụm sữa chua.
Chua chua, ngọt ngọt.
Hương đào vàng.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Anh Đoạt, bị vả mặt chưa?
Không cần tới cũng không cần đi, vậy còn đuổi theo người ta làm gì?
*
Cao Hiên: Tôi ngửi được hương vị của tình yêu.
Chu Tấn Đông: Mơ mộng gì đấy? Những bức ảnh này đều để anh Đoạt của tôi lưu giữ mà!