- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khúc Hát Ru
- Chương 52: “Muốn.”
Khúc Hát Ru
Chương 52: “Muốn.”
Cô gái đứng ở phía đối diện cong đôi mắt nai, nở nụ cười ngọt ngào.
“Ngạc nhiên chưa?” Mạnh Nguyễn làm động tác nở hoa: “Không nghĩ…”
Còn chưa kịp nói xong, cô đã loạng choạng nửa bước với cái chân bị thương.
Lúc này, Thẩm Đoạt mới hoàn hồn, anh lao đến ôm chầm lấy cô.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, cười ngây ngô: “Là do cái thảm không phẳng.”
Thẩm Đoạt nhíu mày, bế cô vào trong phòng.
Mạnh Nguyễn giống như chú chim nhỏ ríu rít không ngừng, cái gì mà Diệu Diệu vừa hay cũng quay phim ở đây, Lệ Hạo nghỉ đông không có chuyện gì làm, không có bạn ở đây nên thật bất tiện, máy bay chỉ mất 3 tiếng đã đến nơi…
Thẩm Đoạt im lặng đến cuối cùng.
“Sao anh lại phớt lờ em vậy?” Mạnh Nguyễn nhỏ giọng nói: “Em thực sự không lừa anh đâu. Lệ Hạo đưa em tới đây, Diệu Diệu còn bắt taxi đến sân bay đón chúng em mà. Sau đó bọn họ lại đưa em đến đây, Lệ Hạo vừa mới rời đi…”
Thẩm Đoạt không nhìn cô, anh ngồi ở mép giường nhấc chân cô đặt lên đùi anh, cẩn thận giúp cô cởi giày và tất.
Thật may!
Không bị sưng đỏ.
“Em đã nói là không sao mà!” Mạnh Nguyễn lắc lắc bàn chân trắng trẻo và mềm mại của mình: “Thuốc mỡ mà ba em mang về là do bác sĩ quân y kê đơn, bên trong đó có một phương thức đặc biệt, bây giờ đã khỏi hai phần ba rồi.”
Thẩm Đoạt nhìn cô, đưa tay ra, nói: “Thuốc mỡ.”
“…”
Đúng là vác đá nện vào chân mình mà.
Mạnh Nguyễn hắng giọng, cười gượng: “Thuốc mỡ á, em để ở chỗ Diệu Diệu rồi. Ngày mai cô ấy sẽ mang tới cho em.”
Thẩm Đoạt cứ nhìn cô như vậy.
Không đến 10 giây, Mạnh Nguyễn đành phải xuống nước.
“Được rồi, em nhận tội được chưa?” Cô rũ đầu xuống: “Em sợ mang theo vali ra ngoài sẽ bị người giúp việc phát hiện nên chỉ mang theo một cái túi nhỏ gửi đến thành phố S trước… Ngày mai là nó đến nơi! Lần này em không lừa anh đâu.”
Thẩm Đoạt thở dài.
Anh nhìn cô một hồi lâu, sau đó lấy khăn lông trên ghế đắp lên chân cô rồi đứng dậy.
Mạnh Nguyễn vội nắm lấy tay anh: “Anh đi đâu vậy…”
“Đi…”
Chuông điện thoại vang lên.
Mạnh Nguyễn vừa nhìn thấy chữ “Mẹ”, đầu óc cô tê dại đi.
Đang do dự không biết làm cách nào để dập tắt cơn tức giận của nữ sĩ Phó thì người con trai đã lưu loát cầm lấy điện thoại, nghe máy.
“Dì, cháu là Thẩm Đoạt.”
Nói xong, người con trai cầm điện thoại đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Mạnh Nguyễn vểnh tai lên nghe ngóng, nhưng cách âm trong phòng khá tốt nên cô không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Thấp thỏm gần 10 phút.
Cửa phòng tắm mở ra, anh nói: “Vâng. Cháu sẽ đưa điện thoại cho Nhuyễn Nhuyễn.”
Mạnh Nguyễn liếc nhìn anh, sau đó từ từ cầm lấy điện thoại.
“Mẹ, con…”
“Không thể tin được!”
Mạnh Nguyễn giơ điện thoại ra xa một chút.
“Có phải mẹ chiều hư con rồi đúng không! Chân bị thương chưa lành mà còn chạy lung tung làm gì hả? Nếu có chuyện gì xảy ra, con nghĩ sau này mình còn múa được không? Có còn đi giày cao gót được không?”
“Mẹ, con…”
“Ngoan ngoãn ở trong khách sạn cho mẹ! Không được đi đâu cả! Mấy ngày nữa về cùng với Thẩm Đoạt!”
“Mẹ, con…”
Điện thoại bị cúp.
Mạnh Nguyễn sững sờ, nữ sĩ Phó buông tha cho cô như vậy có chút khó tin?
Lúc này, Thẩm Đoạt bê một chậu nước nóng đi ra.
Anh ngâm chiếc khăn lông vào nước, sau đó lấy ra nhanh chóng vắt khô rồi lập tức quấn quanh chân cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp, thúc đẩy sự tuần hoàn máu.
Mạnh Nguyễn nhìn bộ dạng nghiêm túc và cẩn thận của anh, trong lòng ấm áp.
“Anh đừng giận mà.” Cô nghiêng người túm lấy vạt áo anh: “Mẹ em đã yên tâm giao em cho anh rồi.”
Thẩm Đoạt không tức giận, anh đau lòng.
Chân bị thương còn chưa lành đã vội vàng bay tới thành phố S, trước khi tới cũng không gọi cho anh, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Đã gần 9 giờ rồi.
Thẩm Đoạt càng nghĩ càng thấy sợ.
Anh nhìn cô, sự chua xót và sợ hãi trong lòng khiến anh lần đầu tiên nói một câu nghiêm túc như vậy với cô: “Em không tin anh, đúng không?”
Mạnh Nguyễn tức khắc không đùa giỡn nữa.
“Không phải! Không phải!” Cô nắm chặt lấy vạt áo anh: “Em… Em chỉ là rất nhớ anh, không thể yên lòng được. Cho nên em đã nghĩ hay là tới thăm anh.”
“Nhớ nhung gì chứ?” Thẩm Đoạt lạnh giọng nói: “Sợ rằng anh sẽ yếu đuối, không đủ năng lực, sẽ bị ức hϊếp nên chạy tới bảo vệ sao?”
Cái này gọi là gì vậy?
Cô bay xa như vậy tới đây, anh cho rằng cô đang xem thường anh sao?
Đôi mắt của Mạnh Nguyễn lập tức đỏ hồng, trong lòng liền thấy tủi thân.
“Em không nghĩ như vậy! Hơn nữa, kể cả em muốn bảo vệ anh thì có gì sai? Trên đời này không chỉ có đàn ông bảo vệ phụ nữ, phụ nữ cũng rất mạnh mẽ, họ có thể bảo vệ người đàn ông của mình! Sao anh có thể…”
Người con trai giữ chặt cô áp về phía mình, hôn lên môi cô.
Nụ hôn này khác với tất cả nụ hôn trước đây.
Ngoài sự nhiệt liệt, quấn quýt ra, còn mang theo sự vội vàng, si mê.
Mạnh Nguyễn ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, áp sát vào khuôn ngực nóng rực của người con trai trước mặt. Mỗi một phút quấn quýt, người con trai đều như muốn cướp đi hơi thở của cô.
“Nhuyễn Nhuyễn…”
Người con trai áp lên trán cô, hơi thở hỗn loạn nóng bỏng.
Mạnh Nguyễn sụt sịt, muốn đẩy anh ra nhưng không thể, đôi mắt lẫn khuôn mặt đều đỏ hồng, mỹ lệ ướŧ áŧ giống như trái đào ngọt ngào.
“Vừa rồi anh mắng oan em!” Cô thút thít nói: “Sao em có thể không tin anh được? Em vẫn luôn tin…”
Thẩm Đoạt siết chặt tay cô, hôn lên từng giọt nước mắt của cô.
“Anh sai rồi.”
Mạnh Nguyễn giận dỗi, đẩy anh ra để ngồi dậy.
Nhưng lần này Thẩm Đoạt không thuận theo cô, dù nói thế nào cũng ôm cô thật chật.
“Anh buông em ra! Em không thèm quan tâm…”
“Anh rất nhớ em, đặc biệt, đặc biệt nhớ.”
Trái tim Mạnh Nguyễn lập tức mềm nhũn thành một mớ hỗn độn.
Cô nhìn người con trai trước mặt, quầng thâm màu xanh đen dưới mắt không lừa được ai, trên cằm cũng lún phún những sợi râu mới… Anh thực sự rất mệt, áp lực đè lên anh rất nặng nề.
“Em cũng nhớ anh.” Mạnh Nguyễn dịu dàng nói: “Cho nên nhất định phải tới gặp anh.”
Thẩm Đoạt gật đầu: “Anh biết.”
“Để anh lo lắng rồi, em xin lỗi.”
Khóe miệng Thẩm Đoạt cong lên, lần thứ hai áp nụ hôn nồng nhiệt xuống.
Khách sạn xa lạ, nam nữ yêu nhau say đắm.
Nụ hôn chứa đầy sự nhung nhớ dần dần thay đổi hương vị.
Cổ áo của Mạnh Nguyễn không biết đã bung hai cúc ra từ lúc nào, đôi mắt cô mờ đi, nhìn lên chùm đèn trên trần nhà, tâm trí tái hiện lại những mảnh ký ức của cô và Thẩm Đoạt kể từ khi bọn họ tái hợp lần thứ hai, giống như một bộ phim điện ảnh.
Người cô muốn, chính là anh.
Mạnh Nguyễn hít một hơi thật sâu, ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh, nhẹ giọng ở bên tai anh: “Muốn sao?”
Cơ thể anh lập tức nảy lên, sau đó dừng lại!
Chỉ có cánh tay chống ở hai bên người cô run nhè nhẹ.
Mạnh Nguyễn giơ tay vuốt ve khuôn mặt anh, giúp anh lau mồ hôi trên trán, kiên định nói: “Nếu anh muốn, em sẽ cho anh.”
Phựt!
Sợi dây thần kinh luôn căng chặt trong đầu Thẩm Đoạt bỗng đứt phựt!
Anh cực lực kiềm chế, cánh tay càng lúc càng run rẩy, du͙© vọиɠ trong lòng và cơ thể giống như dã thú phá tan l*иg giam, ra sức nuốt chửng con mồi dưới thân!
Nhưng, cô không chỉ là con mồi, mà còn là báu vật.
Là bảo bối không gì có thể thay đổi của anh.
Thẩm Đoạt cởi cúc áo của cô ra, nhưng bàn tay lại run bần bật, như thế nào cũng không thể cởi được.
Anh sợ bản thân mình trì hoãn thêm hai giây nữa sẽ không nhịn nổi, đang chuẩn bị đứng dậy… Lúc này, cổ tay anh nóng bừng.
“Anh… Không muốn sao?”
Giọng nói của cô nhỏ đến nỗi như không nói ra, nhưng lại đầy quyến rũ.
“…”
Lý trí vừa mới lấy lại được của Thẩm Đoạt lập tức tan nát.
Hai người nhìn nhau một hồi.
Thẩm Đoạt nghiến răng lần cuối, anh nắm lấy tay cô, khàn giọng nói: “Muốn.”
***
Với một từ “muốn” này, tay Mạnh Nguyễn như bị đứt rời.
Sau đó, tay cô vừa đau vừa tê, thật sự không thể kiên trì được nữa, lúc này anh mới “tốt bụng” tự đi vào phòng tắm.
Đến gần 1 rưỡi sáng, hai người ôm nhau đi ngủ.
Mạnh Nguyễn ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc, cơn buồn ngủ liền ập đến.
Nhưng trước khi nhắm mắt lại, cô chợt nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện của Hàn Tiểu Bình phải giải quyết như thế nào giờ? Anh không thể đưa tiền cho bà ta được, đấy là tiếp tay cho người khác làm việc xấu.”
Anh vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu dàng dỗ dành: “Anh có cách, em đừng lo.”
“Vâng.” Mạnh Nguyễn dụi dụi mắt rúc vào trong lòng anh, cô quá buồn ngủ: “Ngủ ngon.”
Anh ôm cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ ngon.”
***
“Lần này quay về thành phố B, anh trai cậu nhất định sẽ chém chết tớ.”
Đêm qua Mạnh Nguyễn như được đi vào cõi thần tiên, chậm hai nhịp mới nhìn Tô Diệu Ngôn ở phía đối diện.
“Cái gì cơ?” Cô chớp mắt.
Tô Diệu Ngôn cười ha ha, nhướng mày hỏi: “Nhìn bộ dạng thẹn thùng của cậu kìa, có phải có chuyện gì rồi đúng không?”
Mạnh Nguyễn đỏ mặt, thấy Lệ Hạo mua kem trở về, vội nói: “Chú ý tới trẻ vị thành niên.”
“…”
Chưa đánh đã khai rồi.
Lệ Hạo đưa kem dâu cho Mạnh Nguyễn, cười nói: “Nhà hàng buffet của khách sạn này thật tuyệt, cái gì cũng có.”
“Vậy ngày nào em cũng tới ăn ở đây đi.” Mạnh Nguyễn ăn kem: “Dù sao ban ngày cũng chỉ có mình chị ở khách sạn, như vậy rất chán.”
Lệ Hạo đang định gật đầu thì Tô Diệu Ngôn đã đánh cậu một cái, quát: “Con nhỏ này chỉ muốn dùng ‘sức lao động miễn phí’ của em thôi, không biết sao?”
“Vậy thì có sao đâu?” Lệ Hạo che đầu lại: “Cũng đã dùng nhiều năm rồi còn gì.”
Mạnh Nguyễn và Tô Diệu Ngôn: “…”
“Đúng rồi, chị Nhuyễn Nhuyễn.” Lệ Hạo lại nói: “Lần trước em có bảo chị cho em mượn nông trại của chị, em cũng đã nói với Dương Quang rồi. Cậu ấy nói được, cũng muốn tới thành phố B để mở rộng tầm mắt, cùng nhau đi chơi.”
Mạnh Nguyễn có chút kinh ngạc: “Em vẫn còn liên lạc với Dương Quang sao?”
Lệ Hạo gật đầu: “Vâng, em với Chương Nhị ngốc vẫn thường nhắn Wechat với Dương Quang. Nói thật, em thấy khá tiếc cho Dương Quang, cậu ấy rất thông minh! Nếu có thể tiếp tục học thì tốt biết mấy.”
“Em còn thời gian để tiếc nuối hộ người khác sao?” Tô Diệu Ngôn cười chế nhạo: “Sau khi khai giảng em bắt đầu đếm ngược thời gian cho chị, chị không giúp em nói dối mẹ nữa đâu!”
Lệ Hạo lập tức không dám nói thêm gì nữa.
Cậu cầm kem xoay người lại, không khỏi lẩm bẩm: “Sớm thì không nói. Từ ngày hôm qua đã bắt đầu phát bệnh rồi.”
Mạnh Nguyễn cũng nhận ra Tô Diệu Ngôn đang trong trạng thái không ổn, liền hỏi: “Diệu Diệu, có phải tớ đến đây làm trì hoãn việc quay phim của cậu đúng không? Thực ra cậu không nhất thiết phải tới đây…”
“Không phải.” Tô Diệu Ngôn xua tay, thở một hơi dài: “Còn nữa, không phải mọi người nói tớ là cái bình hoa di động sao? Tớ cũng không phải ảnh hậu!”
Hóa ra là chuyện công việc.
Phải nói rằng con đường diễn xuất của Tô Diệu Ngôn cũng lắm chông gai.
Tính cách độc lập thẳng thắn, nhưng diện mạo lại sắc sảo, kiều diễm phù hợp với những vai phản diện đê tiện, chính là ví dụ điển hình cho hình tượng hồ ly tinh chuyên quyến rũ nam chính trong mấy phim hậu cung.
“Lấy được ảnh hậu dễ dàng như vậy sao?” Lệ Hạo chế nhạo: “Em đã bảo chị đừng làm cái nghề này rồi, chị còn không nghe. Mẹ cũng đã nói thế nào chứ? Đây là…”
Tô Diệu Ngôn lườm cậu.
Lệ Hạo ăn miếng kem, quay đầu mỉm cười: “Chị Nhuyễn Nhuyễn, rốt cuộc chị có thể cho em mượn nông trại nhà chị được không?”
“Chỉ biết chơi thôi!” Tô Diệu Ngôn lại đánh cậu một cái nữa: “Chị Nhuyễn Nhuyễn của em đi đường đã vất vả rồi, còn mượn cái nông trại làm gì!”
Lệ Hạo ôm đầu, khóc không ra nước mắt: “Vạn dặm tìm chồng thì được, cho mượn nông trại thì không được. Mượn nông trại cũng đâu cần phải đi đường đâu! Tại sao cuộc sống của em lại như vậy…”
Mạnh Nguyễn lườm cậu.
Lệ Hạo lập tức câm miệng, rời khỏi cuộc trò chuyện.
“Diệu Diệu, hay là tớ bảo anh tớ tìm cách nâng đỡ cậu nhé!” Mạnh Nguyễn đề nghị.
“Cậu đừng vì tớ mà phiền phức như vậy làm gì!” Tô Diệu Ngôn xoa xoa cánh tay: “Anh cậu như vậy, xung quanh có rất nhiều tai mắt, tớ muốn trốn cũng không kịp!”
“Có chuyện gì với hai người vậy? Trước đây đâu có như vậy đâu.” Mạnh Nguyễn khó hiểu: “Không phải anh tớ cũng coi cậu như em gái sao, anh ấy lại nói gì à? Anh ấy là như vậy, cậu đừng chấp nhặt với anh ấy.”
Em gái…
Tô Diệu Ngôn nghe vậy, trong mắt hiện lên nỗi buồn man mác.
“Nếu cậu không muốn anh tớ thông qua quan hệ, hay là…”
“Ai ui mẹ ơi!” Lệ Hạo đột nhiên nhảy lên: “Các chị mau xem hotsearch đi, quá cẩu huyết, quá tàn bạo! Xã hội bây giờ vẫn còn loại người như này sao!”
Mạnh Nguyễn và Tô Diệu Ngôn bị thu hút, ba người vây quanh chiếc điện thoại.
Tin tức viết rằng: Một sinh viên đã tung tin một người phụ nữ trung niên dựa vào lời nói dối của mình để lừa đảo tiền của một người đàn ông, sau đó dùng số tiền này đi lừa gạt không ít tiểu thịt tươi… Bằng thủ đoạn này, bà ta đã thu lại không dưới 500 vạn tệ, còn lừa tình cảm của rất nhiều thanh niên ngây thơ.
Hiện cảnh sát đã bắt được nghi phạm.
“Các chị nhìn xem.” Lệ Hạo chỉ vào điện thoại: “Đi cùng với tiểu thịt tươi thì fashion thời thượng như này, thế mà đi với đàn ông trung niên lại như đồ nhà quê! Đúng là vì tiền thì cái gì cũng có thể làm được.”
Tô Diệu Ngôn nhìn Mạnh Nguyễn, vui mừng nói: “Đây… Đây không phải người phụ nữ cậu muốn giải quyết để bảo vệ chồng sao?”
Mạnh Nguyễn mím môi, gật đầu.
“Vậy… Thẩm Đoạt có nói cho cậu biết là cậu ấy có cách giải quyết không?”
Mạnh Nguyễn gật đầu.
“…” Tô Diệu Ngôn chắp tay lạy cô: “Vậy mà cậu còn lo cậu ấy bị bắt nạt sao? Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, nhưng bây giờ xảy ra chuyện này, tớ không nghĩ là có chuyện trùng hợp như vậy. Cũng đúng, Thẩm Đoạt cả ngày không nói một tiếng, giống hệt cái hũ nút, không nghĩ lúc ra tay lại tuyệt vời như vậy! Thật tàn nhẫn.”
Mạnh Nguyễn chưa bao giờ nghĩ rằng nhân vật chính trên hotsearch lại chính là Hàn Tiểu Bình.
Nếu không phải trước đó Cao Hiên đã gửi bức ảnh cho cô, cô còn không nhận ra.
Nhưng đây không phải vấn đề chính, vấn đề là cô không ngờ rằng còn cách giải quyết như này —— Cách giải quyết của Thẩm Đoạt chính là diệt trừ tận gốc.
***
Buổi tối.
Thẩm Đoạt mời Tô Diệu Ngôn và Lệ Hạo ăn tối, Cao Hiên cũng tới đón khách.
Bọn họ đến một nhà hàng tư nhân ở thành phố S.
Anh ôm Mạnh Nguyễn ra khỏi xe rồi đặt cô lên xe lăn.
Thật ra Mạnh Nguyễn không cần dùng đến xe lăn nữa, nhưng chiến đấu một hồi cũng không thể lay chuyển được người con trai này, cô đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
“Sao anh lại muốn đến đây?” Cô hỏi: “Nơi này cách khách sạn rất xa.”
Thẩm Đoạt giúp cô quàng lại khăn quàng, trả lời: “Anh nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon.”
Mạnh Nguyễn gật đầu, không nghi ngờ anh chút nào.
Mọi người tiến vào trong nhà hàng.
Người phục vụ chịu trách nhiệm hướng dẫn đưa bọn họ lên hành lang trên tầng hai và giới thiệu: “Phòng riêng mà ngài đặt là phòng Mai Lan, phòng đầu tiên ở phía bên trái từ dưới lên. Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ.”
“Khung cảnh ở đây thực sự rất tốt.” Tô Diệu Ngôn nhìn xung quanh: “Rất thích hợp cho những người trẻ đến đây tổ chức tiệc.”
Lệ Hạo trả lời: “Thành phố B của chúng ta cũng có một nơi như này. Hình như là một chuỗi nhà hàng nổi tiếng cả nước. Ông chủ ở đây cũng rất kín tiếng, không quảng cáo quá nhiều.”
Khi câu nói vừa dừng lại, cánh cửa kéo của phòng riêng phía trước mở ra.
Một người bước ra, quay đầu lại hét với mấy người ở bên trong: “Tôi sẽ quay lại ngay lập tức, mọi người tiếp tục uống đi!”
Mạnh Nguyễn không khỏi sửng sốt khi nhìn rõ mặt người đó.
Sao có thể là Quách Bác Văn chứ!
Mạnh Nguyễn vô thức nắm lấy tay Thẩm Đoạt, hỏi: “Tại sao anh ta lại ở đây?”
Thẩm Đoạt thu lại ánh nhìn sắc nhọn.
Khi cúi đầu đối diện với cô, anh trông rất bình thản, chỉ vỗ nhẹ vào tay cô, nói không nói gì.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khúc Hát Ru
- Chương 52: “Muốn.”