Chương 14: “Không tức giận nữa, được không?”

Sự hiện diện của Mạnh Nguyễn ở trong thị trấn nhỏ này đã tăng lên rất nhiều.

Dần dà, cho dù mọi người vẫn cho rằng cô và Thẩm Đoạt có một mối quan hệ không bình thường, nhưng nó không còn là những tin đồn ác ý như lúc ban đầu nữa.

Ví dụ như, Mạnh Nguyễn vượt ngàn dặm đến đất Tịch Giang này để tìm chồng và bức hôn;

Ví dụ như, anh Đoạt mặt lạnh kim ốc tàng kiều (*) …

(*) Kim ốc tàng kiều: Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều, nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.

Buổi chiều, Mạnh Nguyễn lại đến thăm tiệm trái cây của Ngô Thục Phân.

Hôm nay Dương Quang được nghỉ nên ở nhà trông tiệm, còn giới thiệu trái cây tươi vừa mới được chuyển đến với Mạnh Nguyễn.

“Chị Mạnh, chị về nhà bây giờ sao? Để em xách về giúp chị.” Dương Quang nói: “Vừa hay em cũng muốn đi tìm anh Đoạt.”

Mạnh Nguyễn vốn dĩ còn muốn mua thêm ít đồ ăn vặt, cô nghe vậy liền quyết định về nhà luôn.

Trên đường đi, Mạnh Nguyễn và Dương Quang đã nói chuyện với nhau.

Trong lúc trò chuyện, Mạnh Nguyễn không khỏi nghiêng người về một bên, hỏi Dương Quang và Thẩm Đoạt đã quen biết nhau như thế nào?

“Anh Đoạt từng làm việc bán thời gian trong nhà hàng của chị Phát.” Dương Quang nói: “Em cũng làm việc trong nhà hàng đó cách đây không lâu. Một lần, anh Đoạt giao hàng tới cho anh Phát, em đã giúp dỡ hàng…”

Khi còn nhỏ Dương Quang đã bị bệnh nặng nên thể lực kém.

Khi chuyển hàng, cậu không đỡ được, suýt chút nữa làm rơi hàng thì không nói, mấu chốt là nếu có chuyển được chúng thì cũng là quá sức.

May mà có Thẩm Đoạt giúp đỡ.

Dương Quang lộ ra hai cái răng nanh, cười nói: “Anh Đoạt rất tốt, rất trượng nghĩa. Anh ấy thấy em với mẹ em kiếm sống không dễ dàng gì, cho nên chỉ tính một khoản tiền nhỏ cho việc vận chuyển hoa quả của nhà em. À, chị Mạnh, việc này chị đừng nói cho người khác biết. Nếu không mọi người lại tới tìm anh Đoạt đòi ưu đãi đó.”

Mạnh Nguyễn gật đầu.

Trong mấy ngày nay, cô có thể nhìn ra được người dân Tịch Giang rất tín nhiệm Thẩm Đoạt, thậm chí còn tôn trọng Thẩm Đoạt.

Nếu không, mọi người cũng sẽ không gọi anh là “Tiểu Thẩm” thân thiết như vậy, hoặc là gọi một cách trịnh trọng như “anh Đoạt” chẳng hạn.

Làm thế nào mà Thẩm Đoạt có thể có được tính cách như vậy chứ?

Rốt cuộc anh đã trải qua những gì ở Tịch Giang vậy?

Dương Quang vừa mới nói anh đã từng làm việc ở nhà hàng…

“Tới rồi.” Dương Quang dừng lại: “Chị Mạnh, em đi trước đây.”

Mạnh Nguyễn hoàn hồn.

“Em đến nhà Thẩm Đoạt có chuyện gì vậy?” Vì để trông như không phải cố tình hỏi vậy, cô bịa ra một lý do: “Chị vốn định đến hỏi Thẩm Đoạt cách làm bánh trứng. Nếu hai người có việc thì chị không quấy rầy nữa.”

Dương Quang nghe xong liền giải thích: “Không phải chuyện của anh Đoạt ạ, là anh Hiên triệu tập mọi người tới để họp, lần nào cũng là tới nhà anh Đoạt để bàn. Sắp đến sinh nhật Đậu Tử, mọi người muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật.”

“Đậu Tử? Sắp đến sinh nhật Đậu Tử sao?” Mạnh Nguyễn rất thích cậu bé vừa đáng yêu vừa hiếu thảo này.

“Vâng, là tuần sau ạ.” Dương Quang nói: “Ba mẹ Đậu Tử đều làm việc ở thành phố. Bà Lý không có thời gian làm những việc này nên bọn em định làm một bữa.”

Mạnh Nguyễn mỉm cười, trong lòng thấy ấm áp vô cùng.

“Chị cũng muốn tham gia, được không?” Cô hỏi: “Lúc trước toàn là Đậu Tử mang cháo cho chị, chị cũng chưa cảm ơn cậu bé đó.”

“Đương nhiên là được ạ.” Dương Quang nói.

Trước khi đi, Dương Quang còn cẩn thận chỉ cho Mạnh Nguyễn cách làm bánh trứng từ sữa bò.

Mạnh Nguyễn vốn chỉ nói bừa, nào ngờ nghe xong liền rất muốn ăn.

***

Thẩm Đoạt và Chu Tấn Đông cùng nhau trở về.

Cao Hiên và Dương Quang đã đợi sẵn ở trong sân, Thẩm Đoạt cầm chìa khóa mở khóa chống trộm ra, ba người kia hò hét đi vào bên trong, giống như về nhà mình vậy.

“Anh Đoạt, hình như quần của em ở nhà anh đúng không?” Dương Quang hỏi.

Thẩm Đoạt suy nghĩ rồi gật đầu: “Trong ngăn kéo trong phòng ngủ.”

Dương Quang đi vào lấy.

Thẩm Đoạt uống nước ở trong phòng bếp, còn chưa kịp rót nước cho đám quỷ ở bên ngoài liền nghe thấy một tiếng “Wow” từ trong phòng ngủ vọng ra.

Trong đầu anh chợt lóe lên điều gì đó, nhớ ra thứ còn ở trên đầu giường…

Cạch!

Thẩm Đoạt buông cốc nước xuống, chạy về phía phòng ngủ.

Nhưng Cao Hiên và Chu Tấn Đông đã nhanh hơn anh một bước, bọn họ đã đi vào bên trong.

Dương Giang cầm con lợn nhỏ màu hồng lên, cười nói: “Anh Đoạt, là anh mua sao? Hình như nó không phù hợp với phong cách của anh thì phải? Anh… Ha ha! Ha ha ha ha!”

Chuỗi ha ha ha này nhanh chóng lan sang những người khác, trong nhà tràn ngập tiếng cười ha ha.

Thẩm Đoạt mím môi, không biết nên giải thích như thế nào.

“Không nghĩ anh Đoạt nhà ta cũng có tâm hồn thiếu nữ như vậy.” Cao Hiên cười đau cả bụng: “Nhưng mà trông con lợn này cũng có chút đáng khinh, sao cứ giống như lợn vào hang vậy?”

“Mẹ nó! Cậu mới giống lợn ý!” Chu Tấn Đông giơ tay ra cướp lấy con lợn, muốn tranh cãi với mọi người rằng mình với con lợn này không giống nhau: “Cậu xem kỹ lại cho tôi, chỗ nào…”

Thẩm Đoạt sợ mọi người làm hỏng nó, anh bước một bước dài tới cướp con lợn lại, sau đó…

Sau đó, giấu ở sau lưng.

Chu Tấn Đông: “…”

Cao Hiên: “…”

Dương Quang: “…”

Trong lòng lặng ngắt như tờ.

“Anh Đoạt, con gấu bông này rất quan trọng với anh sao?” Dương Quang ho khan một tiếng: “Cũng đúng, không quan trọng thì sao lại để trên giường…”

Cao Hiên cười xòa: “Đây không phải chỉ là một con gấu bông thôi sao? Cười một tý thì có sao đâu, ai chẳng có sở thích đặc biệt.”

“Mẹ nó, cậu mới là có sở thích đặc biệt ý?” Chu Tấn Đông luôn là người không cùng một chiến tuyến với những người khác: “Anh Đoạt của tôi là người như thế nào chứ, tuyệt đối không thể…”

“Quà tặng…” Thẩm Đoạt nói bừa: “Tặng, tặng Đậu Tử.”

Ba người kia sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu ra.

Chu Tấn Đông vỗ đùi: “Đấy thấy chưa, một người đàn ông thuần khiết như anh Đoạt của tôi sao có thể có sở thích đặc biệt chứ? Thật sự xúc phạm sự anh minh của anh Đoạt của tôi.”

Cao Hiên vỗ tay, nói tiếp: “Được rồi, chúng ta tới vì sinh nhật của Đậu Tử mà, đi ra ngoài họp đi.”

Thẩm Đoạt chờ bọn họ ra ngoài trước.

Chờ mọi người khuất sau cánh cửa, anh mới nhẹ nhàng sờ sờ đầu con lợn hồng nhỏ rồi đặt lại nó ở đầu giường.

Những nghĩ lại vẫn cảm thấy không ổn lắm, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, anh quyết định quay lại giấu con lợn hồng vào trong chăn.

***

Bữa tiệc sinh nhật Đậu Tử đã được quyết định xong.

Sau khi tiễn mọi người, Thẩm Đoạt chuẩn bị đi tắm.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên.

— [Dương Quang nói với tôi là mọi người định tổ chức sinh nhật cho Đậu Tử sao?]

— [Ừ.]

— [Tôi muốn nhờ cậu một viêc, mọi người đã nói chuyện xong chưa? Tôi qua nhà tìm cậu.]

— [Để tôi qua.]

Mạnh Nguyễn vừa mới tắm xong.

Cô mặc bộ quần áo ở nhà màu vàng, tóc búi cao, đang tưới chậu hoa hương tuyết lan mới mua ở trong sân.

Thẩm Đoạt gõ cửa rồi đi vào, cô đặt bình tưới xuống, đi tới đó.

“Mời ngồi.” Mạnh Nguyễn chỉ vào ghế đá rồi cũng ngồi xuống chiếc ghế mây: “Thực ra tôi muốn mua một chiếc xích đu đặt ở trong sân. Nhưng tôi nghĩ chủ nhà bí ẩn của tôi không thích ai đó tự ý thay đổi cách bài trí của ngôi nhà này. Chắc hôm nào đó tôi sẽ hỏi quản lý Cao xem.”

Thẩm Đoạt nhìn quanh sân, cảm thấy có một vị trí khá tốt có thể đặt nó.

“Cậu muốn nói chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

Mạnh Nguyễn “Ồ” một tiếng rồi nói: “Tôi muốn hỏi gần đây Mộng Đạt có đơn hàng nào tới thành phố S không? Có tiện đưa tôi đến đó cùng không? Tôi muốn đến trung tâm thương mại ở đó để mua quà cho Đậu Tử. Nếu đặt mua ở trên mạng, tôi sợ nó không kịp giao tới đây.”

Hai ngày nay Thẩm Đoạt phải đến thành phố S làm việc, đưa Mạnh Nguyễn đi theo cũng không thành vấn đề.

Anh vừa định trả lời thì mũi ngửi thấy mùi gì đó, nhíu mày hỏi: “Cậu đang làm gì trong phòng bếp vậy”

“…” Mạnh Nguyễn bật dậy: “Bánh của tôi!”

Bánh trứng sữa tươi lần đầu tiên Mạnh tiểu thư làm, không thành công.

Mạnh Nguyễn cảm thấy công thức làm bánh trứng sữa tươi mà Dương Quang chỉ cho cũng khá đơn giản, theo lý thuyết thì đúng là nó rất đơn giản… Nhưng sự thật đã chứng minh lòng tự tin đó ngàn vạn lần không thể thổi phồng lên được.

“Không thích mùi vị của cửa hàng bánh ngọt trong thị trấn à?”

Thẩm Đoạt đeo găng tay lấy những chiếc bánh bị cháy đen ra, hỏi.

Mạnh Nguyễn thở dài: “Không phải. Chỉ là ngẫu hứng muốn động tay một chút thôi. Thật đáng tiếc chỗ trứng gà đó, lãng phí.”

Thẩm Đoạt xử lý tàn cục xong thì tháo găng tay ra treo lại vào chỗ cũ, nói: “Bánh trứng sữa tươi làm rất đơn giản, tôi sẽ hướng dẫn cậu làm.”

Rất đơn giản sao?

Cách làm món bánh trứng sữa tươi mà Dương Quang nói cũng rất đơn giản, cô còn kiêu ngạo muốn khoe khoang một chút, kết quả…

Thẩm Đoạt xoay người: “Bây giờ làm vẫn kịp.”

Mạnh Nguyễn do dự, nhưng vẫn cố lấy lại sự tự tin: “Cậu dạy tôi?”

Thẩm Đoạt gật đầu.

Trong căn bếp nhỏ, hai người họ không thể di chuyển dễ dàng.

Đặc biệt là vóc dáng cao lớn của Thẩm Đoạt, đứng một chỗ như vậy cũng đem đến cảm giác lấp đầy căn phòng, làm Mạnh Nguyễn cảm thấy nơi nào cũng tràn ngập hơi thở của anh.

Thẩm Đoạt chỉ cho Mạnh Nguyễn cùng làm, cho dù thao tác cũng có chút vụng về, nhưng anh vẫn tự mình làm mẫu cho cô rồi mới để cô làm.

“Lúc đập trứng gà chỉ cần đập một chút là có thể lấy được trứng gà, nếu không sẽ có vỏ bị vỡ rơi vào.” Thẩm Đoạt nói.

Bởi vì vừa nãy Mạnh Nguyễn đập trứng xong phải lấy thìa vớt vỏ trứng ra, rất phiền phức.

Bây giờ, sau khi nghe Thẩm Đoạt nói xong, trình độ của cô hiển nhiên đã khác trước rất nhiều.

Mạnh Nguyễn lại bắt đầu phổng mũi: “Cũng không khó lắm, vừa nãy tôi bị ngượng tay.”

Khóe miệng Thẩm Đoạt hơi nhếch lên: “Ừ.”

Tiếp theo, làm bột bánh.

Vẫn là Thẩm Đoạt làm mẫu, Mạnh Nguyễn chỉ biết làm theo.

Những chuyển động của người con trai rất gọn gàng và khéo léo, cánh tay của anh mỗi lần chuyển động đều tạo này những đường cong hoàn hỏa.

Mạnh Nguyễn thấy anh thành thạo việc bếp như vậy, không khỏi hỏi: “Nghe nói trước đây cậu làm việc trong nhà hàng của chị Phát, đúng không?”

Động tác của Thẩm Đoạt dừng lại, anh đưa chỗ bột cho cô, để cô tiếp tục.

Mạnh Nguyễn thấy sắc mặt của anh không có gì gọi là không ổn, nhưng nhớ lại lời vừa nói, cô cảm thấy mình cũng quá nóng vội, nhắc lại quá khứ như vậy khiến anh không được thoải mái.

Kể từ lần trò chuyện trên mái nhà đó, cô luôn không thể kìm chế được suy nghĩ muốn biết Thẩm Đoạt đã trải qua những chuyện gì ở Tịch Giang? Chuyện gì đã xảy ra sau khi anh bỏ dở kỳ thi đại học?

“Xin lỗi, chỉ là tôi thuận miệng…”

“Ở Tịch Giang không có nhiều việc để làm.” Thẩm Đoạt nói: “Lúc mới về đây tôi không tìm được việc, cũng may có anh Phát và chị Phát ở nhà hàng cần tìm người có sức khỏe để làm việc, nên tôi đã làm ở đó.”

Không tìm được việc… Công việc cần sức khỏe…

Thẩm Đoạt chính là người đứng nhất khối năm đó.

Cũng là đối thủ mạnh nhất cho ngôi vị thủ khoa môn tự nhiên của thành phố B năm đó. Điểm Toán và Vật lý của anh gần như đạt điểm tuyệt đối, sao có thể…

Mạnh Nguyễn vô cùng lo lắng.

Do lực tay không ổn định nên cô làm đổ bát bột.

Mọi nỗ lực trước đó đều uổng phí.

“Là do tôi, tôi sẽ dọn sạch.” Mạnh Nguyễn cầm lấy giẻ lau.

Thẩm Đoạt nói: “Để tôi dọn cho, cậu ra ngoài…”

“Tại sao cậu phải dọn chứ?” Mạnh Nguyễn cất cao giọng: “Không phải cậu làm thì cậu cứ kệ đi, cậu không phải làm gì cả!”

Thẩm Đoạt ngẩn người.

Phòng bếp yên lặng trong nháy mắt.

Những con ve sầu kêu liên tục vào mùa hè, chúng chui qua cửa sổ nhỏ, khiến cho không gian giữa hai người càng thêm yên tĩnh.

Mạnh Nguyễn nhận ra vừa rồi mình đã lỡ lời.

Cô sợ Thẩm Đoạt hiểu lầm mình, chậm rãi nói: “Để tôi dọn là được, cậu chờ tôi ở bên ngoài đi, sẽ nhanh thôi.”

Thẩm Đoạt nhìn cô.

Cô gái mặt đỏ bừng, môi mím lại thành một đường, đôi mắt nai nhỏ ươn ướt, không biết là vì tức giận do bột bị đổ hay là vì chuyện gì khác, tay cầm giẻ cũng siết chặt lại.

Thẩm Đoạt đi tới trước mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn anh không chút ngại ngùng.

Anh cũng không cố tình trốn tránh quá khứ của mình.

Cô hỏi, anh liền trả lời.

Chỉ là anh không nghĩ tới…

“Tôi sẽ làm bánh cho cậu.” Thẩm Đoạt lấy giẻ lau đi, nhẹ nhàng nói: “Không tức giận nữa, được không?”

Đôi môi mím chặt của Mạnh Nguyễn buông lỏng một chút, cô ngoan ngoãn thuận theo, gật đầu nói: “Được.”