Chương 6: Người lạ

Phải thừa nhận là dùng cách của Cố Kiệt vượt qua cửa ải trong nhà rất suôn sẻ và để cho họ đi "Du lịch". Không chút lo lắng hay nghi ngờ.

Nhưng từ khi ra khỏi nhà, Tần Chấn vẫn cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Nói rằng anh không sợ thì đó là gạt người, chỉ có thể nói ... bất kể là sự biến mất của Vương Bân hay tin tức mà ông Vương Bân để lại, tất cả những điều này dường như đang kéo họ đến sa mạc. Nghĩ vậy thì có lẽ chuyến đi Lop Nur lần này là định mệnh.

Hiệu suất làm việc của Trương Tam thật đáng khen ngợi. Chưa đầy một tuần, vào ngày thứ năm, Tần Chấn đã nhận được điện thoại của ông ấy. Nhưng điều khiến anh có chút nghi ngờ là Trương Tam không nói qua điện thoại tình hình thế nào mà rủ bọn họ đi đến Dạ Tiệc Giàu Sang, nói rằng gặp trực tiếp để bàn bạc.

Tần Chấn gọi điện cho Cố Kiệt và nói với gã về sự việc. Cố Kiệt thở hổn hển đến nhà anh không lâu sau đó. Vừa mở cửa, gã đã hùng hùng hổ hổ nói: "Tao đã nói gì? Tên du côn ** kia không thể qua lại đúng không? Không đáng tin cậy đúng không? Nói trắng ra là chúng ta đã lãng phí rất nhiều ngày!"

Ngay khi Cố Kiệt định tiếp tục cằn nhằn, Tần Chấn đã ngắt lời gã: "Đừng nói nhảm nữa, loại người như ông ta đã nói nhất định sẽ làm. Đôi khi, ** còn giữ chữ tín hơn những người được gọi là người tốt."

Cố Kiệt không bị thuyết phục vặn lại: "Vậy tại sao ông ta không nói cho mày biết mọi chuyện lo liệu như thế nào? Còn ra vẻ thần bí hẹn gặp rồi nói. Nhất định là chuyện không suôn sẻ nên ngại nói qua điện thoại".

Tần Chấn lắc đầu: "Không, theo tao được biết, người như thế sẽ không làm chuyện như vậy. Chúng ta đi xem trước, có khả năng có chút ngoài ý muốn."

Không lãng phí thời gian, Tần Chấn và Cố Kiệt nhanh chóng đến Dạ Tiệc Giaù Sang. Họ vừa bước vào cửa, một người phục vụ lạ mặt đã đi tới và hỏi họ có phải là ông chủ Tần và ông chủ Cố không.

Nhưng đây rõ ràng chỉ là vấn đề hình thức. Mặc dù bọn họ không biết người phục vụ này nhưng người phục vụ nhất định có thể nhận ra bọn họ. Nếu không Trương Tam sẽ không để cho hắn ở cửa tiếp đón và dẫn đường cho bọn họ.

Đi theo người phục vụ đến tầng cao nhất bí ẩn nhất của Dạ Tiệc Giaù Sang. Nghe nói những người có thể lên tầng cao nhất này để tiêu khiển giải trí đều là quan chức cấp cao có quyền thế. Cố Kiệt đi theo phía sau Tần Chấn, khá tự hào nói: "Mày thấy chưa? Tao cũng trở thành ông chủ Cố đấy, hóa ra cái từ "ông chủ" là danh xưng ở nơi này hả? Nhưng có thể đi vào tầng cao nhất, lúc này thật sự trong nháy mắt tao cảm thấy địa vị thân phận tăng lên nha."

Tần Chấn không kiên nhẫn lườm gã, nhỏ giọng nói: "Mày có chút tiền đồ được không? Nói ít lại và tập trung quan sát mọi thứ đi." Nói xong, anh đi vào một căn phòng ở cuối hành lang. Người phục vụ mở cửa cho họ rồi rời đi.

Sau khi Tần Chấn vào phòng, anh phát hiện đó là một căn phòng tương tự như một phòng họp nhỏ. Có đầy đủ trang thiết bị bao gồm cả những thứ nên có và những thứ không nên có. Thậm chí có một phòng xông hơi khô ở phía trong cùng.

Tùy tiện nhìn lướt qua không thấy người của Trương Tam. Anh đang tìm kiếm xung quanh thì chợt phát hiện một người đang đứng ở một góc trước cửa sổ kiểu Pháp.

Cố Kiệt đi theo sau Tần Chấn và khi gã nhìn thấy người đó, không thể không thốt lên: "Ôi trời, làm tao sợ chết khϊếp! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Mấy ngày không gặp, đại ca **** kia đi phẫu thuật thẩm mỹ hả?" Cánh tay Tần chấn chọt gã, nhắc nhở đừng nói bậy nói bạ.

Tần Chấn bình tĩnh nhìn người đứng cạnh cửa sổ sát đất trước mặt mình. Anh ta trông cũng trạc tuổi Tần Chấn, đôi mắt bị mái tóc rối đen như mực che khuất tầm mắt. Chỉ nhìn đường nét khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ cũng đủ kết luận người này nhất định là một tay sát gái.

Một chiếc áo sơ mi họa tiết màu xanh đậm làm cho nước da trắng hơn. Hai tay ôm trước ngực thon dài mảnh khảnh, nhìn như một người chưa từng làm việc nặng nhọc. Thân hình cao gầy dựa vào cửa sổ rất tùy ý, trông cao hơn Tần Chấn 3, 4 cm. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm ở nơi xa xa dường như đang xuất thần suy nghĩ điều gì đó, vẻ mặt kiêu ngạo lãnh đạm.

Tóm lại, Tần Chấn định nghĩa người đàn ông này ở trong lòng: Đây là một thiếu gia nhà quan chưa từng trải qua bất kỳ khó khăn nào trên đời.

Vừa định nói chuyện, Cố Kiệt bỉ ổi thì thầm vào tai anh: "Đại Chấn, mày có cho rằng anh chàng này là nhân viên ở đây không? Anh ta là cái đám phục vụ phú bà ấy."

Tần Chấn nhướng mày định trách mắng gã thì người kia chậm rãi quay đầu, giống như không chút để ý nói: “Một kẻ trí thức yếu ớt, một tên ngu xuẩn thô lỗ nhìn tôi lâu mà lại cho ra kết luận vậy sao?” Nói xong, hắn khinh thường đi về phía ghế chính bên bàn hội nghị.

Tần Chấn cảm thấy hơi không vui khi nghe nói vậy nhưng sau khi nghĩ lại, anh cũng không thể trách người ta, ai bảo Cố Kiệt mở miệng nói không cân nhắc.

Tuy nhiên, bây giờ có vẻ như vừa rồi mình đã đánh giá thấp người này. Hắn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ nhưng ngay lần đầu tiên quay đầu lại gần như "hoàn mỹ" nói ra bản chất của mình và Cố Kiệt.

Hơn nữa, âm tai không phải kiểu tốt bình thường. Chứng minh lúc bọn họ mới vào, người này đã biết. Chỉ là vẫn luôn giữ im lặng.

Càng làm cho Tần Chấn quan tâm là khí chất trên người hắn không tầm thường, điều này làm cho anh lại kết luận rằng hắn tuyệt đối không phải người bình thường.

Ngay khi Tần Chấn đang suy nghĩ, Cố Kiệt đã tức giận và tiến lên tranh luận: "Này, anh nói ai là kẻ ngốc thô lỗ!! Anh nói rõ ràng cho tôi!"

"Mỹ nam" đó ngạo nghễ lười biếng giương mắt nhìn, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Hành động của anh đã chứng minh ai là kẻ ngu ngốc thô lỗ.

Vẻ mặt này càng chọc giận Cố Kiệt, gã định bước tới thì Tần Chấn nhanh chóng cản gã lại. Đánh nhau với kẻ không rõ lai lịch ở nơi như thế này không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Cùng lúc đó, cửa mở ra. Trương Tam đi vào, theo sau là một người đàn ông cao lớn cường tráng. Sau khi nhìn thấy tình hình trước mắt, người đàn ông đó liền thẳng tắp đi thẳng đến bên cạnh Cố Kiệt, lạnh lùng nhìn gã, xem ra... là cùng một nhóm với người kia. May mắn anh vừa mới cản lại hành vi bốc đồng của Lão Cố.

Nhìn thấy trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng, Trương Tam vội vàng cười nói với Tần Chấn: "Ô kìa, người anh em, cậu tới rồi! Xin lỗi, vừa rồi anh cùng người anh em Đại Kỳ đi thu xếp một số việc nên đến trễ một chút! Đến, đến đến, ngồi đi ngồi đi, không có ai là người ngoài cả."

Tần Chấn kéo Cố Kiệt vẫn còn tức đầy bụng, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, người đàn ông cao lớn đứng sau lưng "mỹ nam". Xem ra, đây không phải là mối quan hệ đồng bọn mà giống như mối quan hệ chủ tớ.

Nhưng điều khiến Tần Chấn không tưởng được là mỹ nam kia thậm chí còn không thèm đếm xỉa đến vị Trương Tam này, hắn vẫn ung dung ngồi cao quý trên ghế chính, không thèm nhìn ông ta. Còn Trương Tam oai phong hắc bạch ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn.

Ha ha, thật thú vị. Tần Chấn thầm nghĩ ở trong lòng, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, kẻ gian ác ăn thông hắc bạch lại kính sợ người thanh niên này, mình lại đánh giá thấp thân phận người này rồi.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Trương Tam mỉm cười và nói với Tần Chấn: "Người anh em, cậu nhờ anh giúp cậu lo liệu, anh đã làm tốt. Nhưng ..." Ông ta cố tình nhấn mạnh "Nhưng".

Gìm xuống một lát, ông ta tiếp tục nói: "Nhưng anh nói đã làm tốt, có lẽ hơi khác với những gì cậu nghĩ. Cậu muốn anh giúp cậu chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, trang bị, hướng dẫn viên cùng với sự bảo đảm đi Lop Nur không trở ngại. Anh chỉ có thể nói, anh có thể làm theo yêu cầu của cậu nhưng..."

Nghe vậy, Tần Chấn vô thức liếc người đàn ông đẹp trai trên ghế chính. Có điều gì đó bất ngờ ngoài dự liệu.

Chỉ thấy Trương Tam quay mặt lại và nói với Tần Chấn: "Để anh giới thiệu trước một chút, đây là Đông thiếu, hắn có thể cung cấp mọi thứ cậu muốn. Bao gồm một đội ngũ cực kỳ chuyên nghiệp và thiết bị cực kỳ tinh vi. Các nhà địa chất, bác sĩ và y tá, nói vậy là vì tôi không làm được hết thảy thì hắn đều làm được hết. Đương nhiên, bao gồm cả việc bảo đảm đi các khu vực cấm ở Lop Nur."

Tần Chấn hơi cau mày, trong khi Cố Kiệt không quan tâm hét lên: "Tại sao chứ? Chúng tôi không muốn đi với tên trai bao kiêu ngạo này! Ngông cái gì mà ngông, đẹp trai thì giỏi lắm hả?"

"Lão Cố!" Tần Chấn khẽ khiển trách. Người đàn ông cao lớn phía sau mỹ nam định đi tới. Nhưng Đông Thiếu kia lại nhẹ nhàng giơ tay ngăn lại. Hơn nữa vẻ mặt hắn lạnh nhạt bình tĩnh nói: "Thật ra tôi và các người đều có suy ghĩ rất khác nhau. Nhưng mà, nếu phải đồng hành thì để tôi giới thiệu một chút." Sau đó, hắn chỉ vào người đàn ông cao to bên cạnh nói: "Anh ta tên là Khương Kỳ, cậu có thể gọi anh ta là Đại Kỳ, là sĩ quan bộ đội đặc chủng. Còn tôi, các người có thể gọi ta là VŨ Đông, tôi chỉ là một nhà thám hiểm khảo sát bình thường mà thôi."

Nghe được nửa lời nói dối rõ ràng này, Tần Chấn cười nói: "Ha ha, ĐÔng thiếu đúng là khiêm tốn. Một nhà thám hiểm bình thường lại có thể điều động sĩ quan bộ đội đặc chủng hả?."

Thấy Tần Chấn đã mở miệng, Cố Kiệt cũng không khách khí nói: "Đúng vậy! Anh đang lừa ai vậy? Còn nữa, anh họ Vũ sao? Tại sao không dám xưng tên? Nhìn dáng người mảnh khảnh yếu ớt của anh, có thêm vài sĩ quan bảo vệ thì anh cũng không vào sa mạc được." Cố Kiệt chưa kịp nói xong, đã thấy mỹ nam tử tên Vũ Đông nhảy lên cực kỳ nhanh nhẹn và mạnh mẽ, xoay người qua bàn hội nghị một cách hoa lệ và ngay lập tức đứng vững vàng sau lưng Cố Kiệt!! Cùng lúc đó, một khẩu súng cũng chĩa vào sau đầu gã.

Một loạt hành động diễn ra quá nhanh, mọi người không kịp phản ứng. Ngay khi Tần Chấn đẩy ghế đứng dậy. Đông thiếu lại cất súng đi, cười tà ác vỗ nhẹ vào vai Cố Kiệt, nói nhỏ vào tai gã: "Trông mặt mà bắt hình dong là điều tối kỵ."

Nói xong, hắn ung dung bước về chỗ ngồi.

Mà Cố Kiệt sững sờ một lúc lâu, khi gã định thần lại vừa muốn bùng nổ thì Tần Chấn đã cố gắng hết sức để ngăn gã lại và anh lạnh lùng nói: "Này vị thiếu gia, nếu anh đã có một đội ngũ hoàn hảo và chuyên nghiệp như vậy, hà tất còn muốn mang chúng tôi đi cùng? Với lại tôi nghĩ với tình huống vừa rồi đã chứng minh rằng chúng ta không thích hợp để đi cùng nhau."

Tần Chân nói xong nhìn thẳng đối phương, chờ đợi phản ứng của hắn.

Mà đối phương cũng lần đầu tiên nhìn thẳng anh, gằn từng chữ nói: "Nếu như tôi là anh, với thực lực có hạn lại nóng lòng muốn đi Lop Nur tìm người ngay, nếu có trang bị cùng đội ngũ trước mặt, tôi sẽ không chút do dự đi đến đó. Quyết sẽ không bao giờ nơm nớp lo sợ do dự giống như anh."

Nói xong lời này, Tần Chấn và Cố Kiệt kinh ngạc nhìn nhau. Người này rốt cuộc là ai? Làm sao hắn biết anh đến Lop Nur để tìm người? Lúc trước bọn họ tìm đến Trương Tam xử lý đâu có nói nguyên nhân đi Lop Nur. Vậy rốt cuộc hắn làm sao mà biết được? Xem ra, người này tìm tòi mọi tình huống của bọn họ rõ ràng. Thế... Mục đích là gì?

Cố Kiệt không còn tức giận mà bắt đầu cảnh giác đề phòng nhìn Vũ Đông đang ngồi đối diện. Vẻ mặt hắn hờ hững nhìn Tần Chấn. Hiển nhiên hắn đang đợi anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc đáp lại.

Tần Chấn liếc nhìn Trương Tam, lúc này ông ta đang hơi cúi đầu, trông có vẻ khá gian nan. Xem ra không có khả năng trông cậy vào ông ta làm gì đó. Nếu không trông cậy được vào lời của ông ta thì làm sao mình và Cố Kiệt có thể đến Lop Nur? Giống như không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn đồng hành cùng đám Vũ Đông.

Nhưng Tần Chấn luôn cảm thấy đồng hành cùng người đàn ông bí ẩn này sẽ nguy hiểm hơn so với chết khát ở Lop Nur!

Một người có khí chất quý tộc lại có bản lĩnh tuyệt đỉnh, bên người có sĩ quan bộ đội đặc chủng bảo vệ. Cho dù không có bộ đội đặc chủng kia mà xét theo tình huống vừa rồi, nếu Tần Chấn và Cố Kiệt cùng nhau nhào lên chưa chắc đã đánh bại được người ta! Với lại, người này không tiết lộ họ của mình nhất định có lý do! Gia thế bối cảnh cũng có thể tưởng tượng ra được.