Trương Tam nghe Tần Chấn nói xong, cười phá lên hơi lớn sau đó rất tán thưởng nói: "Người anh em, tôi thích tính cách thẳng thắn của cậu đấy, không chút dối trá! Tôi biết cậu sẽ không vô cớ tới nơi này tìm tôi. Được rồi có việc gì thì cứ nói với anh đây đi!”
Tần Chấn khẽ cười nói: "Em được anh Trương Tam để mắt quá rồi, thật sự chuyện này không phải anh Tam thì không thể giúp được em! Ừm, là thế này, hai anh em chuẩn bị đi Lop Nur một chuyến, có một số thứ mà tụi em không kiếm được nên đành làm phiền đến anh Tam."
Trương Tam nghe Tần Chấn nói xong, ông ta rất hứng thú nheo mắt lại nói: "Ồ? Lop Nur à, người anh em sao lại muốn tới nơi đó vậy? Nghe nói rất nguy hiểm! Với lại, có đoạn đường trọng yếu không dễ gì tới gần!"
"Ha ha, cũng bởi vậy cho nên mới em mới làm phiền anh Tam. Anh cũng biết nghề em buôn đi bán lại cổ vật thất lạc cho nên đầy tò mò về nơi đó cũng là bình thường. Chẳng qua khổ nỗi em không có cơ hội đi tới đó tham quan một chút, mà cũng không có ai giúp em đi. Ha ha, hiện giờ quen được anh Tam nên tâm nguyện em sắp thành rồi!"
Khi Tần Chấn nói những điều này, vẫn cười thản nhiên. Cố Kiệt ở bên cạnh nhìn anh mà không khỏi âm thầm bội phục, trong lòng gã nghĩ thầm, cái thằng Tần Chấn này được đấy, nói dối không cần bản thảo. Với lại ăn nói rất khéo đưa đẩy, vô tình nâng đối phương lên đến mức không giúp không được.
Trương Tam nghe xong cũng cười trước sau đó sảng khoái nói: "Không thành vấn đề, nếu người anh em đã mở lời thì không có lý do gì để từ chối. Tất cả những thứ cần thiết để đi đến nơi đó sẽ do anh Tam đây bao hết. Nhưng mà cậu cũng phải cho anh chút thời gian, cậu cũng biết trang bị không thành vấn đề. Nhưng để cậu đi lại thông suốt ở đó thật sự cần phí một chút sức lực."
Tần Chân có vẻ không nghĩ tới chuyện được giải quyết dễ dàng như vậy, không như anh dự liệu. Nhưng anh vẫn vội vàng đứng dậy nói cảm ơn: "Nếu anh Tam đã bằng lòng giúp đỡ thì mọi chuuyện cũng dễ nói, ừm... Đại khái cần bao lâu?"
Trương Tam suy nghĩ một lúc và nói: "Một tuần đi, trong vòng một tuần anh tranh thủ giúp cậu ổn thỏa mọi thứ."
"Ha ha ha, thật sự cám ơn anh Tam!" Tần Chân lại khách sáo.
"Cám ơn cái gì, người anh em nói thế là không thân rồi. Anh nghe nói Lâu Lan là một nơi không tồi, nếu như lần này tới đó mà thu hoạch được cái gì bất ngờ nhớ đừng quên thông báo cho anh nhé!" Nói xong, Trương Tam hào sảng cười lớn. Cứ thế hai người vừa đi vừa nói mấy lời cũ kỹ mãi mới đứng dậy ra về.
Sau khi đi ra, vẻ mặt Cố Kiệt bất mãn nói với Tần Chấn: "Ông chủ Tần, sao bây giờ tao đột nhiên có cảm giác kết bạn sai sai thế nhỉ? Sao tao không nhìn ra mày là một phần tử bại hoại nhưng bên ngoài tô vàng nạm ngọc vậy?"
Tần Chân ngẩng đầu cười khổ nói: "Làm sao? Tao phạm phải đức hạnh bại hoại nào? Mà bức mày nói ra cái lời đấy? Mày trào dâng căm phẫn làm gì?"
Cố Kiệt lườm Tần Chấn: "Chú Tần là một giáo viên mẫu mực, có một tinh thần ngay thẳng đàng hoàng. Sao lại dạy mày giở trò thế chứ? Mày xem cái bộ dạng giang hồ lang băm nói năng đưa đẩy ban nãy học từ khi nào vậy?"
Tần Chấn nghe xong, cười nói: "Ha ha, bạn ơi, mày học chút đi. May mắn là tao có chút giang hồ lang băm, chứ nếu không, mày giải quyết hết thảy mọi thứ chuẩn bị đi Lop Nur nhé?"
Lúc này, Cố Kiệt đột nhiên nhớ tới cái gì nói: "Đúng rồi! Ông ta còn không hỏi mày cần cái gì, thế hóa ra hai người nói suông hết à, ông ta có thể chuẩn bị cái gì chứ ?"
Tần Chấn lắc đầu và cười một cách thần bí: "Mày đúng là người ngoài nghề. Ông ấy biết rõ hơn chúng ta cần cái gì để đến Lop Nur. Cũng không phải ông ấy thực sự đã từng đến đó, mà là ông ấy đã quá quen thuộc với kiểu "hành trình" này.
“Vậy ông ta nói không dễ dàng, cần chút thời gian là sao?” Cố Kiệt tò mò hỏi.
Tần Chấn nhún vai và nói như một lẽ đương nhiên: "Nó có thể xử lý những việc từ quân đội, tao đã nói cho mày biết rồi mà. Lop Nur có rất nhiều nơi mà người bình thường không được phép tiếp cận. Vậy thì nếu manh mối của chúng ta vừa vặn ở nơi đó, đến lúc đó không đi vào được chẳng phải rất phiền phức sao?"
"Nói rất đúng nhưng mà mày giỏi thật đấy, có thể chiêu chặn chiêu với người như vậy. Rất có phong độ của tao năm đó. Xem ra tao phải đánh giá lại mày rồi." Cố Kiệt còn không quên chế nhạo.
Thấy Tần Chấn định dùng nắm tay tiếp đón, lúc này gã mới vừa nói vừa trốn: "Ê ê, chúng ta nói nghiêm túc đi, tao vẫn luôn tò mò, nơi đó không phải là sa mạc sao? Đáng để quân đội canh phòng nghiêm ngặt còn không được tới gần ư?"
Tần Chấn nhún vai cười nói: "Ông bạn ngốc ơi, dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của thiên tử, ở trên mảnh đất này, dân nào mà không phải là dân của vua. Một nơi cho hay không cho mày tới gần, thật sự cần cái lý do sao?”
“Không cần lý do hả?” Cố Kiệt không phục hỏi.
"Được rồi, vậy mày có thể vào cửa Trung Nam Hải không? Ghế rồng ở cố cung điện Thái Hòa cho ai ngồi cũng được hả? Tất cả những điều cấm đoán này đều có thể cho mày một quy định pháp lý phù hợp. Mày phục hoặc là không phục có thay đổi điều gì không? Thôi, quên đi, với vấn đề này tao không thể dùng IQ của mày để thảo luận."
Cố Kiệt nghẹn hơi, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Tần Chấn, gã nói không lại anh, một lúc lâu sau mới hầm hừ nói: “Chỉ số IQ của mày cao nhưng mày hãy nói thật đi, mày biết bao nhiêu về Lop Nur? Trước khi đi, Bân Tử cũng phải điều tra tường tận còn chúng ta có thế nào cũng bổ túc học hành chứ."
"Chờ mày nhớ ra thì rau kim châm đã lạnh rồi. Chẳng nhẽ tao không biết tìm tòi chắc? Chỉ là ... Tìm tòi không ra thành quả có giá trị. Tất cả đều là thông tin cơ bản mà mọi người đều biết. Không có tác dụng gì lớn với chúng ta." Tần Chấn không cho là đúng nói ra.
Cố Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày không khoe khoang sẽ chết sao? Mày nói đại khái cho tao biết cũng được! Không biết bạn mày mù tịt ở lĩnh vực này hả?"
Tần Chấn bất đắc dĩ mỉm cười sau đó chậm rãi nói: "Nơi chúng ta đi là sa mạc lớn thứ hai trên thế giới, sa mạc Taklamakan. Tổng diện tích của sa mạc là 330.000 km2, nếu chúng ta đến đây để tìm người thì chúng ta sẽ phải tìm đến kiếp sau. Cũng may, khu vực được xác định hiện nay đã bị thu hẹp rất nhiều, Lop Nur nằm ở rìa phía đông của Taklamakan và bắt nguồn từ chân dãy núi Altun 2 triệu năm trước. Thuỷ vực của Lop Nur trước đây rất đáng kể với độ cao 780 mét, khi diện tích mặt nước lớn nhất, nó rộng khoảng 3.000 mét vuông. Ha ha, điều kỳ lạ là một cái hồ lớn như vậy lại biến mất lặng lẽ."
Tần Chấn thấy Cố Kiệt đang lắng nghe rất nghiêm túc và rất hứng thú, không khỏi cười nói: "Không phải chứ, cái vẻ chăm chú lắng nghe của mày là sao vậy? Mày chưa từng đi học à? Lúc mày đi học mà được thế này thì tiền đồ có từ lâu rồi chớ?."
Cố Kiệt kịp phản ứng lại, gã phản kích mắng: "Cái rắm! Hồi còn đi học mày cũng học tất cả những thứ này à? Vậy mày có thể nói về mấy thứ như toán, vật lý, hóa học và văn ngôn cổ kia không? Tiếp tiếp, nhanh đi, nói tiếp đi, sau khi chỗ kia biến thành sa mạc thì không bình thường hả?"
Tần Chấn tùy ý cầm lấy điếu thuốc, châm lửa rồi nói: “Trước đây không có ghi chép gì về việc nó có bình thường hay không nhưng kể từ khi lớp vỏ muối sa mạc được phát hiện, quả thực đã xảy ra rất nhiều tai nạn và hiện tượng bí ẩn. Nó cũng được viết trong bản ghi chép của Bân Tử gồm tai nạn máy bay và người mất tích đều là chuyện bình thường. Ngoài ra còn lan truyền nhiều tin đồn bí ẩn huyền hoặc hơn nhưng độ tin cậy dường như lại khá thấp. Hơn nữa, vào năm 1900, Sven Anders Hedin của Thụy Điển chắc hẳn đã phát hiện ra cổ thành Lâu Lan, những bí ẩn kỳ lạ và chưa có lời giải ở nơi đó cũng không ít hơn bao nhiêu so với ở Lop Nur. Tất cả những điều này đã đặt nền móng cho sự rùng rợn và bí ẩn của Lop Nur. Và thật trùng hợp, dường như ông trời cũng sợ rằng Lop Nur chưa đủ kỳ lạ, hình ảnh Lop Nur trên bản đồ vệ tinh hóa ra là tai người."
Nghe vậy, không biết Cố Kiệt vui mừng hay phấn khích nói: "Tai? Ha ha, thật sự tà như vậy sao?"
Tần Chân khinh thường nhìn gã nói: "Này, mày đừng như thế được không? Mày có thể ra vẻ người lớn không? Mày cho rằng tao ở đây kể chuyện ma cho mày hả? Nghiêm túc đi! Một nơi chết chóc như vậy mà chúng ta phải đến đó tìm người, sao mày lại kích động thế hả?!"
Sau khi nghe xong, Cố Kiệt xua tay nói: "Ôi chao! Đây là lý do tại sao mày nghĩ luẩn quẩn trong lòng đấy. Sống có gì vui, chết sao phải làm khổ mình?"
"Mày im đi cho tao! Không sợ xui xẻo hả mà chưa ra cửa đã nói thế. Ngậm cái miệng quạ đen của mày lại đi!" Cố Kiệt còn chưa nói xong, Tần Chấn đã quát ngăn lại.
Cố Kiệt không phản bác lại mà thức thời ngậm miệng lại. Bởi vì gã biết chuyện này không thể trách Tần Chấn. Từ nhỏ gã đã biết "sự đặc biệt" của mình rất rõ ràng. Chuyện gì mà gã nói ra từ miệng thì đều tốt mất linh mà xấu lại linh. Bởi vậy, cả Tần Chấn và Bân Tử đều nói miệng quạ của gã khai quang.
Đến cửa nhà, Tần Chấn không vội vàng xuống xe mà ngược lại cau mày nói: "Hiện tại đã bắt đầu giai đoạn chuẩn bị sơ bộ, bước tiếp theo của chúng ta chính là giải quyết vấn đề trong nhà. Chúng ta không thể không nói một tiếng liền biến mất, nếu thế cha mẹ của ba chúng ta không sống nổi đâu. Đương nhiên, chúng ta không thể nói ra sự thật, nếu không ngay cả cửa chúng ta cũng không thể ra."
Lúc này Cố Kiệt thờ ơ nói: "Vấn đề này có gì đâu? Bịa một lời nói dối ấy! Chắc người nhà còn chưa biết chuyện của Bân Tử nên đừng nhắc đến nó, chỉ cần nói là hai ta đi du lịch thôi!"
Tần Chân do dự nhìn gã: "Đi du lịch hả? Đi đâu?"
Cố Kiệt nhìn bầu trời suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ừm... bây giờ chúng ta phải đi một nơi xa xa một chút. Nếu không thể nói tây bắc... thì hãy nói tây nam! ... Vậy đi Vân Nam thì sao?! " Gã hào hứng nói. Cũng không biết gã hào hứng vì điều gì, như thể họ đang thực sự đi du lịch.
Tần Chấn vẫn do dự nói: "Vân Nam? Đột nhiên ... chúng ta nói đi Vân Nam làm gì?"
Cố Kiệt nghe vậy liền mất kiên nhẫn: "Ờ thì, đi du lịch chứ có phải đi thi đâu! Tại sao cần nhiều lý do vậy? Chỉ nói dối thôi mà trông mày lao lực thế! Có chút tiền đồ đi được không? Vừa rồi nhìn mày khéo léo đưa đẩy cẩn thận với người ta rất tự nhiên mà? Vân Nam! Là áng mây phương nam! Là non sông gấm vóc của tổ quốc ta! Chúng ta đi trải nghiệm cảnh đẹp thiên nhiên và làm một chuyến du hành để thanh lọc tâm hồn, không được sao?"
Tần Chấn không khỏi bật cười: "Lão Cố, bây giờ mày léo nhéo mới không bình thường đấy. Còn non sông gấm vóc, còn thanh lọc tâm hồn...Vậy thì hành trình thanh lọc tâm hồn của mày cũng nên ở Tây Tạng mới đúng chứ? Được rồi, được rồi, tao sẽ không lảm nhảm với mày. Cứ làm như mày đã nói! Bây giờ chúng ta quay về thôi, đừng để người nhà phải lo lắng, dàn xếp việc nhà ổn thỏa thì chúng ta mới yên tâm tìm Bân Tử.”
"OK! Vậy gặp lại sau, mày nhớ phát huy cho tốt. Đừng già đầu rồi không cho người ta bớt lo!!" Cố Kiệt nói xong liền chạy trốn như bay.
Vừa chạy, gã vừa quay lại hét lên: "A, đúng rồi! Nếu có tin từ bên kia thì ngay lập tức liên lạc với tao đấy!"
Tần Chấn nhìn bóng lưng Cố Kiệt chạy đi, bất đắc dĩ lắc đầu. Mang theo người bạn ngốc này đến sa mạc tìm người ngẫm lại thật sự là một quyết định ngu ngốc.