Chương 14: 30 độ vĩ bắc
Mặc dù thoát ra ngoài không có chút nguy hiểm nào nhưng vào lúc này mọi người đều vỗ ngực thở hổn hển. Những xóc nảy kịch liệt và cú xoay tròn dữ dội vừa rồi đã khiến tất cả nội tạng lệch khỏi vị trí.
Cố Kiệt vừa vỗ ngực ho khan vừa hùng hùng hổ hổ chửi bới lầm bầm. Có thể hiểu, lúc này thẳng lưỡi đã tốt lắm rồi, vậy mà còn chửi bới được?
Tinh thần Vũ Đông bình tĩnh lại liền quay người dặn dò Tần Chấn một câu, không được xuống xe. Sau đó hắn mở cửa bước xuống. Anh biết hắn đang lo lắng cho chiếc xe phía sau, phía trước để thuận tiện cho việc nổ súng, Vũ Đông bảo Khương Kỳ ngồi ở ghế phụ còn chiếc xe kia thì để lão Thẩm, Thẩm Thắng Lợi lái xe. Mặc dù nhìn ra được anh chàng đó là người đàn ông chân chính nhưng không ai có thể đảm bảo xiếc xe đạp thế nào. May mắn thay, Vũ Đông đúng lúc đổi người lái. Nếu không có kỹ năng như kẻ điên của hắn thì thật sự không biết giờ phút này sẽ xảy ra chuyện gì.
Tần Chấn cũng sốt ruột nhìn về phía sau, cơn lốc xoáy như con rồng cuồn cuộn dường như đang dần tan đi nhưng chiếc xe thứ hai vẫn không xuất hiện. Anh chỉ nhìn thấy Vũ Đông đang quan sát xung quanh, không khó để nhìn ra sự lo lắng của hắn. Thế nhưng chiếc xe vẫn không xuất hiện, Tần Chấn thấy Vũ Đông hình như định quay lại tìm bọn họ, anh cũng không suy nghĩ nhiều, quay người dặn dò Cố Kiệt một câu chăm sóc cho Lan Tình và đừng xuống xe. Rồi anh mở cửa xe đuổi theo. Chạy được vài bước đến bên người hắn, kéo hắn một phen lo lắng hỏi: "Anh định làm gì? Quay lại chịu chết à?"
Vũ Đông sửng sốt một chút, có chút bất mãn nói: “Không phải tôi đã bảo anh không được xuống xe sao?” Tần Chấn hỏi ngược lại: “Vớ vẩn! Anhkhông đi chịu chết thì tôi xuống ngăn cản làm gì?” Vẻ mặt Vũ Đông hơi bất đắc dĩ, vừa cau mày nhìn về hướng bão táp, vừa nói: "Tôi không ngu ngốc như anh, tôi tin vào Thắng Lợi và Khương Kỳ, bọn họ lao ra ngoài không thành vấn đề." Khi nói những lời này, Tần Chấn đã nhìn thấy sự kiên định kỳ lạ trên khuôn mặt Vũ Đông! Đó chắc chắn là biểu hiện của một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất mới có. Xem ra việc đẹp trai cũng không ngăn cản được khí thế một người đàn ông chân chính.
Đúng lúc này, ở xa xa truyền đến tiếng ga gầm rú! Ngay sau đó, nhìn thấy chiếc xe thứ hai lao ra ngoài cơn lốc xoáy! Sau khi nghiêng ngả loạng choạng rơi xuống đất, nó liền lao thẳng về hướng này!
Vũ Đông như có vẻ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nghênh đón chiếc xe đi tới. Tần Chấn cũng vội vàng đi theo, chiếc xe này hình như còn tệ hơn xe của họ, trên xe đều là vết máu của chồn cát thậm chí có vài tấm kính còn nứt ra! Thật khó tưởng tượng những con động vật đó đã liều mạng quyên sinh phá hủy thân xe để ngăn cản họ tiến về phía trước ra sao.
Sau khi Thắng Lợi và Khương Kỳ xuống liền thở phì phò gặp Vũ Đông nói: "Cái đám động vật đó thiếu chút nữa đã vào được trong xe. Đã thế, sau khi mắt gió lùi về sau, chúng tôi càng lúc càng xa mọi người nên mới trì hoãn một chút thời gian." Vũ Đông đi tới vỗ nhẹ vai Thắng Lợi nói: "Tất cả mọi người không sao là tốt rồi, cậu làm tốt lắm. Chúng ta sắp đến nơi phía trước rồi."
Nói xong, hắn dẫn Tần Chấn đi về. Không cho anh cơ hội hỏi thăm, sau khi lên xe, không nói một lời lái xe về phía trước. Chỉ cách đó mấy trăm mét, anh đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động ngơ ngác. Cố Kiệt cùng Lan Tình cũng tiến lên phía trước, miệng há hốc không nói nên lời.
Sau khi bão cát tan đi, trước mắt xuất hiện ra một cánh cổng thành hùng vĩ nguy nga. Nó bị bão cát bào mòn, trải qua năm tháng loang lổ lốm đốm nhưng vẫn nhìn ra nó đã từng huy hoàng và thịnh vượng khi xưa ra sao! Mặc dù không thể nhìn thấy dòng chữ trên cổng thành nhưng ánh sáng xanh mờ nhạt trên đỉnh cổng thành khiến Tần Chấn lập tức hiểu ra. Đây là... Ngọc Môn Quan chân chính trong truyền thuyết.
Địa hình ở đây thoai thoải, dường như được bao quanh bởi những cồn cát cố định. Không còn xuất hiện chồn cát điên cuồng nữa nên xem ra tạm thời có vẻ an toàn.
Mọi người lần lượt xuống xe, đứng trước xe nghỉ chân quan sát. Trên mặt họ đã mất đi vẻ hoảng sợ và rối ren từ lâu, thay vào đó là vẻ mặt rung động. Mặc dù nói rằng Ngọc Môn Quan chân chính là thứ họ đã nghiên cứu suy luận nhưng xét cho cùng, chưa có ai thực sự nhìn thấy nó. Nó chỉ là một phần của truyền thuyết nhưng khi truyền thuyết xảy ra trong hiện thực gần ngay trước mắt, ngược lại có vẻ như họ không thể chấp nhận được. May mắn là đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, Tần Chấn vẫn còn chấn động trong lòng. Tòa thành Xiaofangpan quả nhiên không phải là Ngọc Môn Quan thật sự... Ngọc Môn Quan thật sự nằm ở dưới bãi cát vàng...
Nhìn thấy cổng thành còn lớn hơn cổng thành Xiaofangpan ít nhất sáu bảy lần, Vũ Đông xoắn tay áo nói: "Đi tới phía trước thêm chút nữa, chúng ta hiện tại đang ở phía dưới bên phải tòa thành nên đỗ xe ngay giữa rồi sau đó lên kế hoạch.” Mọi người gật đầu rồi lái xe đến chính giữa như Vũ Đông nói.
Nhưng ở ngay khoảng cách ngắn ngủi này, Tần Chấn có một loại cảm giác kỳ lạ khi nhìn bức tường thành. Nhưng lại không thể nói ra cụ thể đó là cái gì. Với lại Cố Kiệt cũng "chậc" một tiếng, nghiêng đầu không biết gã muốn biểu đạt ý gì. Lúc này Vũ Đông dừng xe, nhìn tường thành sau đó mở cửa sổ ra hiệu cho chiếc xe phía sau đi trước. Lúc hắn đột nhiên bắt đầu lùi xe! Với quán tính đột ngột này, gần như hất tung Tần Chấn về phía trước!
Ngay lúc Tần Chấn đang muốn chửi thề thì Vũ Đông lại bắt đầu tăng tốc độ đi tới. Trong quá trình lùi xe rồi tiến về phía trước, ánh mắt hắn không hề rời khỏi cổng thành trước mặt. Như thể lặp đi lặp lại mấy lần, Cố Kiệt không nhịn không được nữa, bịt miệng lại nói: "Đông thiếu! Anh cứ chơi thế này thì tôi sẽ ói mất!!"
Lúc này Vũ Đông mới dừng xe lại sau đó chống vô lăng lẩm bẩm: “Quaí lạ.”
Tần Chấn còn chưa kịp hỏi, hắn đã xuống xe. Anh đành theo xuống xe trước, khi mọi người tập hợp lại nhìn cổng thành Ngọc Môn Quan trước mặt, cảm giác cổ quái đó lại trỗi dậy!
Lần này Cố Kiệt chiếu cố giúp Tần Chấn, gã đến gần Vũ Đông hỏi: "Đông thiếu, vừa rồi anh nói quái lạ gì thế? Chơi lâu như vậy, anh nhìn ra cái gì hả?"
Vũ Đông nghe Cố Kiệt hỏi, lông mày hắn nhăn càng sâu. Hắn lắc đầu, có vẻ không dám tin nói: "Cái này... Dù nhìn ở góc độ nào thì cổng thành vẫn đang đối mặt với chúng ta."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc! Thậm chí kí©h thí©ɧ muốn quay đi quay lại để nhìn lần nữa! Vũ Đông vừa sờ cằm vừa lầm bầm: "Không thể nào..." Mọi người nhìn ánh mắt hắn chuyên tâm, không ai dám lên tiếng.
Sửng sốt một hồi, Vũ Đông mới quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Nói cho tôi biết vĩ độ hiện tại."
Nghe vậy, Khương Kỳ móc ra một dụng cụ tinh xảo từ trong túi, nhìn thoáng qua, anh ta khẽ cau mày sau đó lại nhìn một lúc nhưng không trả lời. Tần Chấn tò mò nhìn Khương Kỳ, nghĩ thầm sĩ quan đặc chủng mà nhìn không hiểu vĩ độ và kinh độ? Sao lại lao lực đến thế?
Một lúc sau, sắc mặt Khương Kỳ khó coi nhìn Vũ Đông, vẻ mặt anh ta nghiêm túc trả lời: "Ở khoảng 30 vĩ độ bắc... Từ trường cực kỳ không ổn định, khó có thể nhìn rõ." Khi Tần Chấn và Cố Kiệt nghe vậy, cả hai đều rất ngạc nhiên và tiến lại gần. Quả nhiên con số trên máy cứ nhảy liên tục, cực kỳ hỗn loạn. Nhưng đại khái có thể đoán được là ở trong khoảng 30 đến 40 vĩ độ Bắc nhưng cụ thể là vị trí nào thì không biết.
Vũ Đông nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên, chỉ im lặng gật đầu, không nói gì nữa. Sau đó hắn bước sang một bên nhìn Ngọc Môn Quan, hút thuốc một mình.
Tần Chấn nhìn hành động của Vũ Đông, biết hiện tại hắn đang nghĩ đến một vấn đề. Đừng nhìn anh không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng anh biết về 30 vĩ độ bắc. Hoặc nói cách khác, vĩ độ bí ẩn này khiến toàn thế giới chú ý và ai ai cũng biết điều đó.
Hầu hết tất cả các khu vực bí ẩn, tòa nhà bí ẩn và những hiện tượng bí ẩn chưa giải thích được trên trái đất đều nằm ở khoảng 30 vĩ độ bắc. Rốt cuộc là vì lý do gì cho đến hiện tại vẫn chưa biết được. Nhưng căn cứ vào những thứ có thật lồ lộ ra chân thực trước mặt người đời.
Nền văn minh Maya bí ẩn, kim tự tháp Ai Cập, Bermuda đáng sợ, Atlantis biến mất, vườn treo Babylon kỳ vĩ và nóc nhà của thế giới - đỉnh Everest, v.v. Đây đều là những khu vực bí ẩn do con người tạo ra hoặc tự nhiên, tất cả đều ở xung quanh 30 vĩ độ bắc.
Ví dụ, các kim tự tháp có liên quan đến sa mạc. Những tảng đá khổng lồ được dùng để xây dựng kim tự tháp nặng mấy tấn thậm chí hàng chục tấn, giữa chúng không có chất kết dính nhưng chúng chính xác đến mức ngay cả một cây kim cũng không thể xuyên qua. Điều bí ẩn hơn nữa là quay lại hiện tượng thiên văn 2500 năm trước công nguyên, 4 đường hầm của đại kim tự tháp Giza tương ứng với 4 ngôi sao sáng nhất lúc bấy giờ.
Ví sông Nile như dải ngân hà trên bầu trời thì vị trí kim tự tháp Giza nằm ở vòng eo ba ngôi sao thuộc chòm sao Orion. Đối với người Ai Cập, Orion là nơi có thiên đường và thần ở đó. Ngoài ra, kinh tuyến đi qua kim tự tháp của Khufu rất chính xác chia trái đất ra làm hai, vào thời xa xưa, ai có thể làm được điều đó ngoại trừ thần? Trải qua năm tháng bị bão cát xói mòn, những kim tự tháp vẫn đứng kiêu hãnh giữa trời và đất, thách thức trí tuệ của con người. Giống như Ngọc Môn Quan trước mặt. Lúc này, Tấn Chấn thậm chí không thể nhớ được làm thế nào mà cổng thành hùng vĩ này đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Giống như một thần thoại, bão cát qua đi thì Ngọc Môn Quan xuất hiện.
So với kim tự tháp hùng vĩ thì cổng thành nhà Hán thất thường trước mặt có vẻ càng kỳ quái hơn. Bởi vì kim tự tháp ít nhất vẫn đứng vững chắc ở đó! Nhưng cái quan ải bên ngoài phía bắc Vạn Lý Trường Thành này lại không chắc ở đâu... hay thậm chí khi nào nó sẽ xuất hiện. Nó giống như một bóng ma lang thang mang theo những thăng trầm của ngàn năm trong sa mạc.
Mọi người đều đang chờ đợi quyết định của Vũ Đông, nếu hắn không lên tiếng thì không có cách nào thực hiện kế hoạch tiếp theo. Nhưng Tần Chấn đại khái đoán ra rằng nhóm bọn họ có thể sẽ đi vào “Qủy Môn Quan”" này. Bởi vì câu nói kia đã gợi ý bên trong Ngọc Môn Quan.
Lúc này Vũ Đông vứt điếu thuốc trên tay đi về phía mọi người. Sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn mọi người nói: “Vừa rồi tôi suy nghĩ về kết cấu cổng thành, luôn cảm thấy nó giống như một thứ gì đó.” Vừa nói xong, hắn lại xoay người nhìn cổng thành nguy nga cao chót vót rồi nói tiếp: "Sau đó tôi nhớ ra có một địa điểm kỳ lạ ở gần vĩ độ 30 độ bắc, chính là hồ Bà Dương của Trung Quốc. Bí ẩn của hồ Bà Dương không chỉ vì đột nhiên vô số con tàu biến mất mà còn vì cấu trúc kỳ lạ của miếu thờ cổ ở hồ Bà Dương. Đúng vậy, nó cũng giống như cổng thành này. Dù bạn nhìn ở góc độ nào thì nó cũng đối mặt với bạn."
Đám người nghe Vũ Đông phân tích, ánh mắt nhìn Ngọc Môn Quan cũng thay đổi. Sự phấn khích khi khám phá di tích lịch sử dần dần chuyển thành sợ hãi pha chút kính sợ.
Tần Chấn rất ngạc nhiên tại sao hai tòa kiến trúc khác nhau ở hai thời đại khác nhau, một cái ở phía nam và một cái ở phía bắc lại có sự tương đồng đến vậy. Anh vừa định hỏi thì Vũ Đông đã ngắt lời anh nói: “Tôi cũng không hiểu hai tòa kiến trúc có mối liên quan gì nên đừng hỏi những câu vô nghĩa." Tần Chấn nghẹn họng đến mức nội thương, trừng mắt chán nản nhìn Vũ Đông, hai mắt anh như muốn toát ra ngọn lửa.
Còn Vũ Đông hít một hơi thật sâu, chỉ vào Ngọc Môn Quan, thản nhiên nói với mọi người: "Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng ta phải đi vào. Nhưng, không phải là tất cả mọi người."