Chương 13: Cát điên

Chương 13. Cát điên.

Vẫn tiến hành theo sự sắp xếp khi đến, chẳng qua lần này Vũ Đông dặn dò Khương Kỳ và không để anh ta lái xe mà qua ngồi ghế phụ. Tần Chấn cũng không nghĩ nhiều về quyết định chẳng mấy chú ý của Vũ Đông, chỉ cảm thấy đại khái lòng dạ hắn vẫn khá săn sóc cho nhân viên.

Sau khi xe bắt đầu di chuyển về phía trước, Vũ Đông bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó dưới gầm ghế. Tần Chấn và Cố Kiệt liếc nhau hỏi: "Đông thiếu, anh đang mày mò thứ gì vậy?"

Vũ Đông không trả lời nhưng giây tiếp theo trong tay lại có thêm hai khẩu súng tiểu liên siêu âm loại 05. Cố Kiệt thấy thế, kinh hãi hỏi: "Anh muốn bắn ai vậy?" Hắn không trả lời mà lúc khám súng gần xong, quay lại nhìn Cố Kiệt sau đó nhìn Tần Chấn, cuối cùng lắc lắc khẩu súng trong tay hỏi Cố Kiệt: “Có trở ngại gì không?”

Cố Kiệt sửng sốt một lúc sau đó giống như một tân binh nhìn thấy huấn luyện viên, vẻ mặt gã nghiêm túc báo cáo: "Không thành vấn đề! Là mày râu trời sinh đã quen thuộc. Ngoài ra, trước đây tôi từng đi lính sau khi xuất ngũ mới bắt đầu kinh doanh nhỏ, cùng lắm có hơi ngượng tay." Vũ Đông đưa súng cho Cố Kiệt, thản nhiên nói: "Có ngượng tay thì cũng mạnh hơn anh ta, cầm lấy đi.”

Tần Chấn kịp phản ứng lại liền không vui: "Này, ý anh là gì hả? Tại sao nó lại mạnh hơn tôi? Để tôi nói cho anh biết! Cùng là đàn ông nói thế nào..." Không đợi Tần Chấn hết câu, Vũ Đông đã ngắt lời anh nói: "Anh thì quên đi, tôi sợ chết trong tay anh lắm." Trước khi Tần Chấn tức giận, Vũ Đông lại nhìn Cố Kiệt và nghiêm túc nói: "Anh phải nắm chắc nó trong tay mình, giữ lấy mạng đồng thời đừng làm bị thương người nhà.” Lúc này vẻ mặt Cố Kiệt giống như được giao nhiệm vụ gì đó cực kỳ vinh dự, gã trịnh trọng gật đầu.

Nhìn vẻ mặt Cố Kiệt, Tần Chấn không khỏi cảm thấy buồn cười, thật sự rất thú vị, hiện tại gã lại nguyện ý nghe theo núi băng ngạo mạn này? Là ai nói hắn gay, chết **, kẻ cuồng tự kỷ không thể tin được? Ai?

Tuy nhiên, xét theo những gì Vũ Đông nói, có vẻ như trong quá trình tiến về phía trước sẽ xảy ra chuyện gì đó. Vì vậy Tần Chấn không cam lòng hỏi: "Trông dáng vẻ anh phòng bị thế, có phải sắp xảy ra chuyện gì đó không? Cả đám các người đều vác theo súng ống, đạn lên nòng thế tôi làm gì?"

Vũ Đông quay đầu lại, thản nhiên nhìn Tần Chấn rồi nói: “Cứ đi theo tôi là được.”

Vừa nói ra, Tần Chấn liền có ý định xuống xe tử chiến với hắn một trận. Anh thầm nghĩ, trong đám anh em, từ nhỏ nói thế nào anh cũng được coi là người đứng đầu! Đến chỗ hắn hết lần này đến lần khác bị đánh trở về ban bếp núc là sao? Vừa định tiếp tục tranh cãi với hắn thì Trần Phong đang lái xe phía trước, có hơi khẩn trương nghiêm túc nói với Vũ Đông: "Đông thiếu, chúng ta đã vào vùng Sa mạc Kumtag không người."

Vũ Đông gật đầu không nói gì thêm. Cố Kiệt dựa sát vào Tần Chấn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu ta nói vùng đất không người nào thế?" Anh trừng mắt nhìn gã nhưng vẫn giải thích: "Đó là vùng đất không có người ở trong sa mạc. Chẳng trách hắn đã bắt đầu cảnh giác. Sa mạc Kumtag là sa mạc lớn thứ ba ở Trung Quốc, chỉ đứng sau Taklamakan và Gurbantunggut, điều kiện tự nhiên khắc nghiệt và giao thông đặc biệt khó khăn. Có rất ít người điều tra sa mạc này một cách có hệ thống."

Trong xe, mọi người đều im lặng, bầu không khí căng thẳng hoàn toàn khác với những cuộc thảo luận vừa cười vừa nói trước đó. Thực ra đối với những người như họ mà nói, việc tiến vào sa mạc không đáng để căng thẳng nhưng tại sao mọi người lại âm trầm như vậy? Anh đang suy nghĩ thì Lan Tình lên tiếng từ phía sau: "Không phải không có ai tiến hành điều tra có hệ thống, mà những người tiến hành điều tra chuyên sâu đã biến mất..." Khi cô nói điều này, vẫn cứ nhìn ngoài cửa sổ xe, ngược lại với vẻ mặt vui tươi, rạng rỡ thường ngày là vẻ u ám khó che giấu.

Tần Chấn nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ... cô gái này cũng có người thân mất tích ở sa mạc này? Nghĩ đến đây, anh nhìn lướt qua những người trong xe. Lúc này mọi người đều tập trung cao độ, không để ý tới vẻ mặt của anh. Trong lòng Tần Chấn có một suy đoán táo bạo: Những người đi chuyến này, nhìn như không có một chút liên quan nào lại ngẫu nhiên thành lập một đội "nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp" nhưng... có thật sự không có mối liên quan nào sao?

Nhưng nghĩ như vậy cũng vô dụng, dù sao hiện tại với loại suy đoán này cũng không thể chứng thực được. Tần Chấn căn bản không nghĩ tới nữa, tựa lưng vào chỗ dựa, chuẩn bị ngủ bù cho ngày hôm qua thiếu ngủ. Anh đang ngồi phía sau tài xế Trần Phong, ngay khi thân thể tựa lưng, trong lúc vô tình anh nhìn lướt qua gương chiếu hậu trước mặt. Chỉ nhìn lướt qua thôi, anh lập tức ngồi thẳng dậy, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra! Vừa mới đó, có một khuôn mặt lướt qua gương chiếu hậu!!Một khuôn mặt miệng nhọn tai khỉ quỷ dị xấu xí.

Tần Chấn vô thức đột ngột quay đầu nhìn lại về phía sau nhưng không có gì cả. Những người ngồi phía sau đều giật mình trước hành động bất ngờ của anh, họ không hiểu gì nhìn anh. Khi anh quay đầu lại nhìn vào gương chiếu hậu, lại không thấy khuôn mặt đó nữa.

Có Cố Kiệt ở bên cạnh, gã thấy rõ một loạt hành động quái đản của Tần Chấn. Gã cau mày tò mò hỏi: "Đại Chấn? Mày bị thần kinh hả? Mày làm gì vậy? Cà tưng cà tưng..." Tần Chấn không để ý tới sự bất mãn của Cố Kiệt mà khẩn trương nhìn xung quanh rồi nói: "Trên xe có thứ gì đó! Hoặc là ngoài xe có thứ gì đó!"

Câu nói này khiến bầu không khí vốn đã căng thẳng lại càng căng chặt hơn. Lan Tình không khỏi nhìn chung quanh, sau đó ngập ngừng nói: “Anh Tần, anh… nói cái gì vậy?”

Lúc này Vũ Đông đầu tiên là cau mày nhìn Tần Chấn sau đó liếc nhìn kính chiếu hậu. Tuy không nói gì nhưng anh có thể nhìn ra hắn tin lời mình nói là sự thật, đồng thời anh cũng nhận ra điều gì đó. Cố Kiệt thiếu kiên nhẫn định hét lên chuyện gì đang xảy ra. Vũ Đông đã bình tĩnh nói: "Hình như chúng ta bị thứ gì đó theo dõi nhưng... sao không thấy xe phía sau đâu?" Nói xong, hắn nắm lấy bộ đàm.

Người đang nói ở đầu kia là Khương Kỳ, Vũ Đông hỏi có thấy điều gì bất thường không, Khương Kỳ vừa nói vừa hất qua một đám cát, nhìn phía trước không rõ ràng lắm, với lại khoảng cách giữa hai xe cũng không gần. Vũ Đông nghe xong liền nói: "Cậu mau chóng đuổi theo kịp, cố gắng ở khoảng cách gần nhất. Ngoài ra, cậu phải luôn chuẩn bị sẵn sàng." Khương Kỳ ở bên kia đáp một câu rõ rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Lúc này, Trần Phong giảm tốc độ xe để xe phía sau bám sát. Nhưng vào lúc này, một cơn gió quái dị đột nhiên nổi lên. Khí hậu trong sa mạc biến đổi thất thường, sở dĩ gọi nó là cơn gió quái dị là vì nó không có khúc dạo đầu, không có gì quá trớn rồi đột ngột ầm ầm lên! Nháy mắt phất lên thành bão cát, không nhìn thấy gì cả.

Trần Phong vẫn bình tĩnh, khống chế xe tốt đồng thời hỏi Vũ Đông: "Đông thiếu! Chúng ta nên làm gì đây?" Vũ Đông cũng bình tĩnh nói, tiếp tục lái xe. Nhưng vào lúc này, cửa kính xe bên cạnh Cố Kiệt đột nhiên lủi qua một bóng đen, một đôi mắt xanh lục còn không quên âm trầm quan sát chiếc xe. Cố Kiệt giật mình vô thức giơ súng lên. Vũ Đông kịp thời ngăn lại, nói: “Nó không vào được. Thận trọng một chút."

Lúc này Cố Kiệt vẫn chưa hết hồn, nhìn càng ngày càng nhiều bóng dáng lướt qua nói: "Cái quái gì vậy? Mẹ nó, lốc xoáy bên ngoài gần như không có uy hϊếp với chúng nó hết.”

Vũ Đông nhìn chằm chằm bãi cát vàng tăm tối đất trời trước mặt, nói: "Chúng nó vốn sống ở sa mạc, đã thích nghi với hoàn cảnh khắc nghiệt này. Chúng nó đang muốn ngăn cản chúng ta tiến về phía trước, xem ra phương hướng chúng ta đi vẫn đúng. Chắc hẳn rất gần với Ngọc Môn Quan thật!”

Lúc này, giọng của Thẩm Thắng Lợi vang lên từ bộ đàm của chiếc xe phía sau: "Đông thiếu!! Mọi người không sao chứ? Mấy con vật này sợ chúng ta đột kích vào hang ổ của chúng, có lẽ chúng ở rất gần đây!" Lúc này, bộ đàm còn vang tiếng Mã Siêu hơi kích động la to: "Ngọc Môn Quan chỉ xuất hiện khi bầu trời đầy cát vàng!!"

Tần Chấn nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe bắt đầu trở nên khó điều khiển như sắp đi vào trục tâm lốc xoáy. Cát vàng càng ngày càng hất cao dữ dội, tầm nhìn lúc này gần như bằng không. Sẽ rất nguy hiểm nếu cứ tiếp tục như thế này. Trần Phong cũng ý thức được điều này, cậu ta khẩn trương nhìn Vũ Đông.

Vũ Đông thoáng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi xuyên qua!"

Câu nói này khiến Tần Chấn và Cố Kiệt đều ngớ ra.

"Đi qua? Không muốn sống nữa hả? Chúng ta có thể bị lốc xoáy cuốn đi đấy!" Tần Chấn lo lắng nhắc nhở. Tuy nhiên, Vũ Đông vẫn kiên định nói: "Chúng ta phải đi qua, nếu Ngọc Môn Quan ở gần đây thì chắc chắn là ở trong mắt lốc xoáy. Hơn nữa, nếu bây giờ chúng ta dừng lại, rất có thể sẽ bị vùi trong cát."

Không để mọi người có thời gian do dự suy nghĩ, bọn chồn cát ở hai bên cửa kính ô tô dường như biết được động cơ của Vũ Đông, chúng bắt đầu đập thân và đầu vào kính cửa sổ ô tô như điên! Trong chớp mắt, cửa sổ ô tô nhuốm đầy máu loang lổ. Với lại bọn chúng giống như đã thành tinh, vừa đập vừa hung ác nhìn chằm chằm vào mọi người trong xe. Cái nhìn oán độc khiến người ta dựng tóc gáy và rùng mình!

Lúc này Cố Kiệt hét lên: "Cái đám này không muốn sống nữa à, nếu tiếp tục đâm vào nhau như thế này thì xe của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!!"

Vừa dứt lời, Vũ Đông cầm bộ đàm lên hô với đối phương: "Đi xuyên qua!" Sau đó lập tức yêu cầu Trần Phong tăng tốc độ. Đừng nhìn vẻ mặt cậu ta điềm tĩnh nho nhã ngông ngốc thế nhưng lúc này không hề sợ hãi. Chỉ nghe thấy tiếng động cơ, chiếc xe giật bắn lên lao ra. Ngay sau đó, nó gần như hoàn toàn mất kiểm soát, không có phương hướng không có cao thấp trái phải. Tần Chấn nhắm mắt lại nắm lấy tay vịn, trong khi Cố Kiệt luống cuống tay chân còn không quên bảo vệ Lan Tình.

Chiếc xe mất lái trong mắt bão, hạt cát đập vào xe như đạn bắn phát ra âm thanh lách cách. Nếu lúc này ai bị say sóng nặng, chắc chắn sẽ nôn mửa ngay lập tức. Nỗi sợ hãi bất lực không thể kiểm soát đó bóp chặt trái tim mỗi người.

Trong xe, mọi người lắc lư trái phải, xóc nảy cao thấp, không bám chặt vào tay vịn thì không thể cố định mình ở một tư thế! Tần Chấn thầm thở dài trong lòng, may mắn xe của vũ đông là xe việt dã VIP! Nếu đổi lại là một chiếc ô tô bình thường, có lẽ bây giờ nó đã tan tác từ lâu rồi!

Đúng lúc trời đất tối tăm quay cuống. Vũ Đông lại đổi chỗ cho Trần Phong! Sắc mặt Trần Phong cũng tái nhợt nhưng đối với Vũ Đông, dù xe có mất lái, cũng chẳng quan tâm có ai lái hay không chỉ trong vài giây này. Nhìn thấy hắn nắm chặt vô lăng, trong mắt thoáng qua tia tàn nhẫn, khi xe đang đảo quay song song thì hắn đột nhiên nhấn ga, chiếc xe như bị hất văng ra khỏi một tòa nhà, xuyên thủng bức tường cát quay cuồng. Sau đó, trong nháy mắt là cảm giác không trọng lượng.

Tần Chấn kinh hãi trong lòng! Chẳng lẽ lúc mất lái, chiếc xe đã bị cuốn lên một độ cao không xác định? Nhưng lúc này Vũ Đông dường như không hề nghĩ nhiều như vậy, trong khoảnh khắc mất trọng lượng đó, dưới chân hắn vừa giẫm vừa tăng tốc độ! Chiếc xe nhẹ nhàng bay ra ngoài! Điều đó không khỏi khiến Tần Chấn nghĩ đến những người biểu diễn xiếc xe đạp vượt núi vượt sông.

Sau một cú xóc nảy tương đối nặng, chiếc xe cuối cùng cũng trở lại mặt đất. Tần Chấn lại một lần nữa cảm thán về chất lượng của chiếc xe, nếu không có bộ giảm xóc, có lẽ họ sẽ không khác gì nhảy lầu. Lại chạy ra được một đoạn về phía trước, mặt đường trở lại bình thường, bão cát biến mất, Vũ Đông mới dừng lại. Giây phút hắn vừa dừng xe, Tần Chấn nhìn thấy những giọt mồ hôi chảy xuống thái dương hắn, khuôn mặt tuấn tú có vẻ hơi tái nhợt.