Chương 11: Câu chuyện xưa dưới những vì sao trời

Chương 11. Câu chuyện xưa dưới những vì sao trời.

Lúc trở lại trại, mọi người đã dựng lều và chuẩn bị tốt mọi thứ vân vân. Xe đỗ cách đó không xa, lấy cái gì cũng thuận tiện hơn. Lúc này xem ra bữa tối đã chuẩn bị gần xong, bởi vì Tần Chấn nhìn thấy Cố Kiệt ngồi trong đám đông lại bắt đầu tán dóc.

Tần Chấn nhìn lướt qua thấy mọi người ngồi thành vòng tròn, phần lớn ai cũng nghe Cố Kiệt ăn nói ba hoa chích chòe còn Vũ Đông ngồi ở một góc lặng lẽ. Anh cũng không nghĩ nhiều mà ngồi bên cạnh hắn. Thứ nhất là vì anh thực sự chán nghe Cố Kiệt nói hưu nói vượn, thứ hai cũng vì lòng ích kỷ sợ buổi tối Vũ Đông sẽ thất hứa cho nên anh nghĩ mình nên để mắt tới hắn, đến lúc đó đừng để chạy mất. Thật ra nghĩ lại, mình lo lắng suông rồi. Ở trong sa mạc này, hắn có thể chạy đi đâu?

Cố Kiệt đang nói nhăng nói cuội sùi bọt mép thì nhìn thấy Tần Chấn ngồi bên cạnh Vũ Đông không nói lời nào, vẻ mặt gã thoáng kinh ngạc. Gã nhìn chằm chằm hai người một lúc rồi vô tâm vô phế kêu lớn: "Này? Hai người bắt đầu quen thuộc từ khi nào vậy? À, là lúc chúng tôi bận rộn rối ren chứ gì, không biết hai người đã đi đâu để bày tỏ tình cảm thế?"

Vừa dứt lời, Lan Tình là người đầu tiên che miệng bật cười, Tần Chấn không chịu thiệt bèn mắng: "Đừng nói nhảm nữa! Tao sợ ngồi bên cạnh mày sẽ bị mày làm phiền chết mất."

Cố Kiệt cười hắc hắc, hỏi ngược lại: "Vậy mày ngồi cạnh thiếu gia kia, mày không sợ bị hắn đông chết hả?"

Tần Chấn nhìn Vũ Đông, trông hắn cứ như không phải người trong cái đám này vậy, tự lo cho mình tự nhìn lửa tự ăn uống mà không có bất kỳ phản ứng hay biểu cảm nào. Anh nhìn mà cảm thấy sợ hãi hoảng hốt, rốt cuộc người đàn ông yêu nghiệt này từ đâu đến? Không có thất tình lục dục? Không có vui, giận, buồn, yêu? Nghĩ đến điều này, Tần Chấn không khỏi rùng mình, trong lòng thầm than đúng là núi băng chết tiệt.

Nhưng đây là thể diện nên không thể để Cố Kiệt hỏi mất lòng như thế. Vì thế Tần Chấn phản công: "Để thanh tịnh hơn chứ sao! Xung quanh giống như không có người vậy!" Khi anh nói ra liền thấy hắn lạnh lùng liếc anh. Có vẻ như hắn hơi bất mãn với cách diễn đạt trong lời nói của anh.

Tần Chấn nghĩ thầm hết cách rồi, bản thân giống như một tòa núi băng thì đừng trách người khác xem nhẹ sự có mặt của mình. Thế là anh phớt lờ ánh mắt lạnh lùng của Vũ Đông rồi bắt đầu tự mình ăn uống.

Dù sao căn bản đây không phải là bữa liên hoan tối cuối tuần hay tiệc nướng cắm trại. Ăn gì đó thật ra cũng không có gì để thưởng thức, sở dĩ ăn là để sống sót mà thôi. Cho nên Tần Chấn vội vàng cắn một miếng rồi hơi nằm xuống nghỉ ngơi ở bên cạnh. Hiện tại anh chỉ chờ đợi bầu trời tối hẳn để nghe Vũ Đông rốt cuộc muốn kể cho mình nghe câu chuyện xưa gì! Anh tin rằng trong câu chuyện đó nhất định có bí mật về hắn!

Đang chán ngán, Tần Chấn lấy điếu thuốc ra, vừa rút ra một nửa liền vô thức nhìn Vũ Đông ngồi đó. Sau khi nhìn xong liền chửi: "Mẹ kiếp, sao mình lại sợ hắn chứ?!" Nói xong, anh tiếp tục rút điếu thuốc ra, vừa định đưa lên miệng châm lửa, lại cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng. Tần Chấn nhìn về phía hướng ánh mắt đó, quả nhiên là Vũ Đông hờ hững đang nhìn chằm chằm vào anh.

Chết tiệt, Tần Chấn oán giận nhét điếu thuốc trở lại bao thuốc lá. Không hiểu vì sao mình lại bỏ nó vào, có lẽ là... có lẽ là do lo lắng phá hư môi trường... Tần Chấn nghĩ thầm để tự an ủi mình.

Một lúc sau, cái đám người kia có vẻ đã ăn xong, cái giọng khàn khàn của Cố Kiệt còn dẫn đầu rống lên một bài hát. Nghe giọng hát không đủ ngũ âm gào thét đầy cảm xúc: “Cát vàng, cát vàng bay đầy trời, em rơi lệ vì ai…” Tần Chấn bất đắc dĩ đảo mắt xem thường, mặc dù rất khó nghe nhưng xem ra Cố Kiệt đã điều hòa bầu không khí khá tốt. Bởi vì thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười giòn tan của Lan Tình, thậm chí có người còn khẽ hát theo với gã.

Đây là hiệu ứng gì vậy? Tần Chấn cười lắc đầu, như vậy cũng tốt, so với một đám người tụ tập lại cùng nhau căng thẳng lo lắng thì vẫn tốt hơn nhiều. Nghĩ vậy, anh lại ngẩng đầu lên nhưng phát hiện ra không thấy Vũ Đông. Anh lập tức đứng dậy! Chẳng lẽ hắn đã đi trước? Sau khi nhìn chung quanh, anh vội vàng đi về phía trước mặt chiếc xe. Bởi vì đi thêm một đoạn nữa là nơi bọn họ ngắm hoàng hôn vào buổi chiều.

Khi đến nơi, quả nhiên Vũ Đông đã ngồi ở đó. Tần Chấn mới đầu thở phào nhẹ nhõm sau đó vừa đi tới vừa mắng: “Lúc đi sao anh không gọi tôi một tiếng? Mẹ kiếp tôi còn tưởng rằng anh bị yêu quái ngậm đi rồi!"

Vũ Đông ngước mắt lên nhìn Tần Chấn mà không nói. Nhưng động tác tiếp theo lại khiến anh thiếu chút nữa không đứng vững muốn đá một cú qua đó. Cái tên này vậy mà đang đốt điếu thuốc!! Anh tức giận hổn hển chỉ vào hắn mắng: "Cái đệt! Hóa ra anh dám hút thuốc hả? Cớ sao anh được phép hút thuốc còn tôi thì không? Đêm nay, ông đây nghẹn sắp chết rồi biết không? "

Vũ Đông nhìn Tần Chấn đầy kỳ quái nói: "Tôi nói là anh hút thuốc quá thường xuyên cho nên mới yêu cầu anh hút thuốc ít đi chứ tôi không có nói là không cho anh hút thuốc."

Câu nói này khiến Tần Chấn nghẹn họng hồi lâu không thở được! Một trạng thái sắp nổi điên đột nhiên sinh ra, cuối cùng anh cũng kiềm chế được cảm xúc muốn lao tới bóp chết Vũ Đông rồi anh nhanh chóng đốt một điếu thuốc để tâm trạng mình bình tĩnh lại.

Vũ Đông cũng không coi trọng chuyện này, chỉ nhìn về phương xa, lặng lẽ hút thuốc. Chờ khi Tần Chấn bình tĩnh lại, Vũ Đông mới nói: “Từ những năm 1970, đội khảo cổ quốc gia đã lần lượt bắt đầu tiến hành nghiên cứu về Tây Vực. Đương nhiên là do người nước ngoài đã phát hiện ra quá nhiều thông tin quý giá ở sa mạc này và cũng lấy đi quá nhiều di vật lịch sử. Anh biết đấy, đó là những báu vật vô giá."

Tần Chấn nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần. Anh biết hắn sắp bắt đầu kể. Vì thế nhanh chóng điều chỉnh tư thế ngồi, chăm chú nhìn hắn và cẩn thận lắng nghe.

Vũ Đông hút một điếu thuốc rồi kể tiếp: “Người nước ngoài tuy cướp được vô số bảo vật như kẻ trộm nhưng họ chỉ có thể lấy được một ít thứ sơ sài trên vùng đất Trung Quốc này. Tinh hoa chân chính của lịch sử và và báu vật cổ xưa của Trung Quốc, làm sao họ có thể rình mò được? Sau khi nhà nước ý thức được những vấn đề này, họ bắt đầu thăm dò và nghiên cứu trên chính mảnh đất của mình. Trong những năm tiếp theo, thành tựu lớn nhất là một đội nghiên cứu khoa học của quân đội. Lấy danh nghĩa nghiên cứu muối kali, họ đã khám phá Lop Nur và cuối cùng phát hiện ra một nơi hư hư thực thực được cho là vương thành Lâu Lan."

Tần Chấn khi nghe đến đó dĩ nhiên rất phấn khích! Thứ nhất, vì tính tình lạnh lùng và kiêu ngạo của Vũ Đông khi nói về việc người nước ngoài ăn cắp bảo vật của Lâu Lan, cái vẻ mặt và giọng điệu khinh thường của hắn khiến người ta nghe mà thấy khoái chí. Thứ hai, là vì vương thành Lâu Lan có thật. Với lại còn tìm được nó.

Vậy thì tại sao cho tới bây giờ không có bất kỳ bài báo hoặc ghi chép có liên quan nào? Một bụng đầy thắc mắc nhưng anh vẫn nhịn được không cắt ngang lời Vũ Đông và cẩn thận lắng nghe những gì hắn kể. Tần Chấn nghĩ rằng còn chưa hiểu hết tính cách hắn, ai mà biết tính tình của hắn thế nào? Lỡ ngắt lời làm hắn không vui không kể nữa. Thì anh sẽ hộc máu mà chết mất.

Chỉ thấy lúc này Vũ Đông cau mày, như thể nhớ ra chuyện gì đó khó chịu. Hắn tiếp tục: “Nhóm người trong đội đều là những nhà khoa học hàng đầu của thời đại đó. Có chung mục tiêu và đội ngũ đoàn kết đã giúp họ sống sót trong môi trường khắc nghiệt ở Lop Nur. Với lại… đã có một phát hiện chấn động. Tuy nhiên cũng vì sự phát hiện này mang đến cho họ một thảm họa lớn.”

Vũ Đông dừng lại, châm một điếu thuốc khác. Tần Chấn nghe xong bắt đầu căng thẳng, rốt cuộc họ đã phát hiện được gì? Chẳng lẽ thật sự là bảo vật của Tây Vương Mẫu? Điều đó đã mang đến tai họa ra sao cho đội?

Sau khi hút hai điếu thuốc, Vũ Đông cuối cùng nói: “Sau đó, người mang theo mọi bí mật và phát hiện đó cũng chính là đội trưởng đội thám hiểm khoa học lúc đó, đột nhiên biến mất khỏi nhân gian! Những người còn lại đều hoảng hốt và trọng thương. Trong vòng vài năm, họ lần lượt qua đời một cách “kỳ lạ”, những người còn sống đều bị cách thức độc đáo lãng quên quá khứ."

Nghe đến đó, Tần Chấn không nhịn được hỏi: "Người mất tích kia không tìm thấy nữa sao?"

"Đúng. Hoàn toàn biến mất với “sự phát hiện chấn động” của họ vào lúc đó.” Vũ Đông đáp.

Lúc này, Tần Chấn cau mày nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Vũ Đông, anh dường như hiểu ra điều gì đó. Chẳng lẽ... Ông nội của Bân Tử chính là một trong những người ở đội ngũ mà Vũ Đông nhắc đến? Vậy Vũ Đông …người lớn tuổi nào đó trong gia đình hắn cũng là một người trong đội ngũ?

Suy nghĩ của anh bắt đầu có chút rối loạn, có quá nhiều manh mối rời rạc bắt đầu ghép lại thành một mớ hỗn độn. Nếu đúng như vậy thì cũng có thể giải thích tại sao Vũ Đông lại tìm kiếm Bân Tử và ông nó. Nhất định phải có người nào đó còn sống mà chưa quên được quá khứ năm đó! Ví dụ như ông của Vương Bân. Cũng chính vì thế nên nội dung trong bức thư mà ông để lại mới viết nửa đời tiếc nuối, sống quá mệt mỏi và gặp ác mộng liên tục. Xem ra ông thực sự đi tìm “sự phát hiện chấn động” của năm đó.

Vậy thì... chẳng lẽ Vũ Đông cố ý đến đây để tìm bạn già cũ sao? Tần Chấn nghi hoặc nhìn hắn cứ có cảm giác không phải vậy. Anh nhìn kiểu gì cũng thấy mục đích không đơn giản thế. Tần Chấn không hề do dự mà hỏi thẳng: “Ông anh có phải là một trong những người hồi đó không?”

Tần Chấn chờ đợi nhìn Vũ Đông, chờ đợi câu trả lời của hắn. Nhưng không ngờ kết quả lại phủ định! Vũ Đông nhẹ nhàng trả lời: "Không phải."

Tần Chấn khϊếp sợ kinh ngạc hỏi: "Vậy sao anh lại tới đây?"

Vũ Đông im lặng một lúc sau đó chậm rãi trả lời một nẻo: "Mỗi người bước vào thế giới này đều có trách nhiệm và nghĩa vụ riêng. Dù anh có muốn hay không thì cũng phải gánh vác một phần thuộc về mình."

"Anh..." Lúc này trong đầu Tần Chấn chạy với tốc độ trước nay chưa từng có. Anh ngập ngừng hỏi: "Anh... cũng giống như ông của Bân Tử, anh muốn tìm “sự phát hiện chấn động” đó... đúng không?""

Vũ Đông cúi đầu không trả lời. Tần Chấn vội vàng nói: "Bất kể thứ đó là cái quái gì! Nó đã biến mất và đã có người chết đi, anh có bị gì không mà muốn tìm nó? Trông anh không giống như kẻ thiếu tiền.”

Vũ Đông vẫn không trả lời mà chậm rãi nằm ngửa xuống về phía sau, hai tay chắp sau đầu, ngạo nghễ tự đắc khó diễn tả. Tựa như câu chuyện lịch sử quỷ dị vừa nhắc đến không liên quan gì đến hắn. Tần Chấn định nói tiếp thì hắn đã gọi anh: “Đến đây rồi nằm xuống đi.”

Tần Chấn sửng sốt một lát, nghĩ thầm chiến hữu này đúng là vô tâm vô tư! Không hề lo lắng vì chuyện sắp phải đối mặt ư? Còn tâm tư nằm một lát sao? Vì vậy anh giận dỗi hỏi: "Làm chi?"

Vũ Đông cười nói: "Ngắm sao." Tần Chấn nghe được câu trả lời thiếu chút nữa tức chết, đang định mắng. Thì bị Vũ Đông thuận tay lôi kéo loạng choạng ngã xuống. Lúc anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngạc nhiên khi thấy dải ngân hà sáng lấp lánh cứ như ở ngay trên đầu mình!!

Cảnh tượng này khiến Tần Chấn quên cả mắng chửi, quên cả phẫn nộ. Anh cũng học theo Vũ Đông nằm xuống, nhìn thẳng vào bầu trời đầy sao sáng ngời.

Loại vẻ đẹp này khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Nếu nhìn lâu, thậm chí sẽ sinh ra ảo giác không phân biệt được mình đang ngắm bầu trời hay đang ở trên trời. Dải ngân hà tỏa sáng rạng rỡ trong màn đêm, dường như có thể chạm tay vào, đây là một cảnh tượng mà Tần Chấn chưa bao giờ nghĩ tới.

Tần Chấn đang đắm chìm trong cảnh đẹp, quên đi chút khó chịu vừa rồi. Lúc này anh quay đầu lại, định chia sẻ sự kích động của mình với Vũ Đông. Nhưng hắn đột nhiên đưa tay ra bụm kín miệng anh. Sau đó sắc mặt hắn cực kỳ nghiêm túc khẽ nói với anh: “Suỵt, đừng nói chuyện! Chúng nó đến rồi đấy."