Chương 10: Hoàng hôn ở sa mạc

Chương 10 Hoàng hôn ở sa mạc

Tần Chấn nghe vậy yên lặng gật đầu, không phản bác nữa. Mà thận trọng ngẫm nghĩ kỹ càng, bọn họ đều là tinh anh ở các lĩnh vực khác nhau, làm sao có thể mạo hiểm tính mạng vào sa mạc dựa trên một câu chuyện thần thoại. Có lẽ, bọn họ thực sự có cơ sở và lý do vững chắc của họ.

Lúc này Vũ Đông nhìn Tần Chấn nói: "Tây Du Ký xem như là thần thoại đúng không? Đúng vậy. Tuy nhiên, trong Tây Du Ký có rất nhiều quốc gia tồn tại, ví dụ như Xa Sư Quốc(Chēshī), Nữ Nhi Quốc, v.v. Với lại, các quốc gia đó đều ở Tây Vực. Trong câu chuyện thần thoại, sau khi xóa bỏ sắc màu thần thánh kia, anh sẽ phát hiện lịch sử chân thực khủng bố đến cỡ nào."

Cố Kiệt nghe đến đó, tinh thần bỗng nhiên phấn khích. Nhưng với chỉ số IQ của gã, không biết sự phấn khích đó là do Tây Du Ký hay là Nữ Nhi Quốc?... Chỉ thấy gã đến bên cạnh Vũ Đông, nghiêm túc hỏi: “Anh nói thật hả? Mấy nơi đó trong Tây Du Ký đều có thật à? Thế có Động Không Đáy ở núi Huyền Không đúng không?”

Vũ Đông hơi bất đắc dĩ cau mày nhưng Cố Kiệt không để trong lòng. Mà ngược lại xoay người, giơ một chân đạp lên xe, tay kia cầm ly nước, kêu to với Vũ Đông: “Này! Tôi gọi tên anh, anh có dám trả lời không? " Mọi người đều choáng váng trước hành vi của gã. Gã đang bắt chước Kim Gíac đại vương và Ngân Gíac đại vương trong Tây Du Ký?

Mọi người sửng sốt hai giây rồi sau đó bật cười to. Ngay cả Vũ Đông cũng bất lực lắc đầu. Tần Chấn không nhịn được nữa, bước tới mắng Cố Kiệt: “Mày sắp mất hết mặt mũi rồi đấy. Cho dù mày có là hồ lô thì mày biết tên anh ta chắc?”

Nghe đến câu này, Cố Kiệt ngây dại sửng sốt, ánh mắt gã rất kỳ quái nhìn Vũ Đông sau đó nhảy xuống xe. Không thể không thừa nhận thân phận bí ẩn của Vũ Đông quả thực là vướng mắc không gỡ được của Tần Chấn và Cố Kiệt. Nhìn thấy vẻ mặt u ám của hai người, cảm xúc của những người khác thoáng cứng lại một chút.

Chỉ có Vũ Đông thờ ơ nhìn Tần Chấn, không trả lời. Mà lấy tấm bản đồ kỳ lạ trong tay Mã Siêu, thản nhiên nói: “Năm 1914, Stein đi từ Lâu Lan đến Đôn Hoàng, đi qua một con đường nhỏ không rõ vị trí ở phía bắc Lop Nur. Người ta nói rằng Stein đã tìm thấy rất nhiều đồng xu chưa sử dụng trên con đường này vào thời điểm đó. Có thể thấy rằng Stein đã đi theo con đường giữa của con đường tơ lụa vào thời Tây Hán. Bây giờ chúng ta đang đi vào hướng ngược lại, đi theo con đường giữa này đến Lop Nur và Lâu Lan."

Dù hắn có nói gì đi chăng nữa, dường như không có ai phản đối ý kiến. Tần Chấn càng cảm thấy mình thực sự đã đánh giá thấp Vũ Đông. Hắn không như anh nghĩ, là một vị thiếu gia nhà quan ngu dốt yếu đuối. Mà ngược lại, bất kể nói ở phương diện nào, hắn xuất sắc hơn những gì anh nghĩ rất nhiều.

Lúc này Trần Phong cầm lấy bản đồ, nói: "Lúc trước bọn họ lấy đi quá nhiều bảo vật từ sa mạc Lop Nur. Có rất nhiều thông tin độc nhất vô nhị. Bây giờ chúng ta phải xuất phát từ Ngọc Môn Quan để tìm kiếm những manh mối thực sự có giá trị. Tôi cảm thấy không có bất kỳ manh mối nào xung quanh di tích Ngọc Môn Quan hiện tại.”

Vũ Đông nghe xong liền gật đầu, sau đó hỏi Trần Phong: "Hãy nói cho tôi biết suy nghĩ của cậu."

Trần Phong chỉ vào cái bản đồ mà người bình thường nhìn không hiểu, nói: "Lấy di tích Ngọc Môn Quan làm điểm xuất phát đi thẳng vào sa mạc. Tôi tin rằng khoảng cách giữa Ngọc Môn Quan thật và tòa thành Xiaofangpan không quá xa."

Vũ Đông nghe xong khẽ cau mày nhưng không nói gì thêm. Lúc này Tần Chấn mới nói: "Không có phương hướng rõ ràng nên đành bí quá hóa liều có được không đấy? Tôi nói thế này nhé, chúng ta cứ đi theo con đường giữa của con đường tơ lụa mà mọi người đã đề cập! Tôi cảm thấy nếu Ngọc Môn Quan trong truyền thuyết thực sự tồn tại thì nó nhất định phải ở trên con đường đó!"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tần Chấn. Phương pháp của anh dường như không đáng tin hơn Trần Phong là bao. Nếu đi con đường đó mà không tìm được Ngọc Môn Quan mới là chuyện vô nghĩa. Đến lúc đó lại đi vòng về, chắc chắn là một sai lầm đắt giá. Nếu chọn giữa tỷ lệ khoa học của Trần Phong và cảm xúc của Tần Chấn thì chắc chắn mọi người sẽ tin vào khoa học hơn.

Nhưng không ngờ, Vũ Đông mỉm cười nhìn Tần Chấn, sau đó nói: "Cảm giác? Anh thật sự rất thú vị. Dù anh có suy nghĩ và quyết định thế nào, đều phải dựa vào cảm giác. Được rồi, cứ thử cảm giác của anh đi." Nói xong hắn lên xe, như thể đã quyết định đi theo lộ trình mà Tần Chấn đã nói.

Bản thân Tần Chấn cũng hơi kinh ngạc vì sao Vũ Đông lại nể tình như vậy, trực tiếp tán thành ý kiến của mình. Thấy Vũ Đông không phản đối, mọi người lần lượt lên xe. Thật ra cũng không sao cả, kết quả tệ nhất cũng chỉ là uổng công một chuyến. Còn mạnh hơn là bị mắc kẹt chết trong sa mạc.

Xe vừa khởi động lại, Lan Tình liền nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhủ: "Thật ra, xét theo tình hình hiện tại của chúng ta, cảm giác có lẽ là lối thoát duy nhất." Nghe xong, Tần Chấn hơi kinh ngạc nhìn về phía Lan Tình, lời cô nói không giống với tính cách năng động, lạc quan và vui vẻ của mình. Anh đang định nói vài câu, lại thấy cô cúi đầu, khẽ mỉm cười: “Anh Tần muốn hỏi tại sao em lại nói vậy đúng không? Không phải anh đã nói vậy sao? Chúng ta đang tìm kiếm một Lâu Lan không được lịch sử ghi chép lại nhiều, một Ngọc Môn Quan trong truyền thuyết. Cùng với một cái hồ nước lang thang”.

Đối với việc này, Tần Chấn cũng không có gì ngạc nhiên. Anh vẫn luôn biết Lop Nur là một cái hồ nổi không cố định. Lan Tình nói đúng, với chuyến đi này, bọn họ đi không phải là lộ trình được ghi trên địa lý và địa chất. Cho nên nói dựa vào cảm giác cũng khá chuẩn xác. Chẳng qua...trong sa mạc rộng lớn, đi theo cảm giác, nghĩ thế nào cũng thấy thật đáng sợ. Dường như không khác gì tự sát. Manh mối mà họ có quá ít. Chỉ mong, chỉ mong sao con đường này không sai, chỉ mong có thể tìm thấy Ngọc Môn Quan trong truyền thuyết có viên mặc ngọc trên đỉnh thành. Sau đó từ đó tìm ra manh mối tiếp theo.

Đúng lúc Tần Chấn đang suy nghĩ hỗn loạn, Cố Kiệt ở một bên nhàn nhã nói: "Bây giờ tao thật sự bắt đầu nghi ngờ Bân Tử và ông nó đến đây là để truy tìm kho báu! Nếu thực sự có một viên mặc ngọc khổng lồ trên tường Ngọc Môn Quan mà mọi người đã đề cập, vậy chúng ta lấy nó xuống đi."

Tần Chấn không kiên nhẫn trừng gã rồi mắng: "Nhìn chút tiền đồ của mày xem, có mất mặt không hả? Theo bọn họ nói, viên mặc ngọc đó lớn lắm đúng không? Mày vác nó ra khỏi sa mạc được chắc? Mày mà thoát ra được là tốt lắm rồi. Hãy nghĩ đến điều gì đó nghiêm túc đi!”

Khi anh đang nói chuyện, đã nhìn thấy tòa thành Xiaofangpan ở phía xa, cũng chính là tàn tích Ngọc Môn Quan trong mắt mọi người. Nói thật thì nó chỉ là một bức tường đất cổ xưa loang lổ, chiếc xe đi ngang qua "Ngọc Môn Quan" này rồi đi thẳng vào sa mạc.

Càng đi sâu vào sa mạc, khung cảnh trước mắt càng trở nên hoang tàn, nhìn ánh hoàng hôn đỏ như máu phía xa, Tần Chấn thầm nghĩ trong lòng, xem ra hôm nay phải ăn ngủ trong sa mạc là điều chắc chắn rồi.

Lái được một đoạn thì xe dừng lại. Vũ Đông chỉ đơn giản giải thích rằng nơi này thích hợp để nghỉ ngơi vào ban đêm hơn, càng đi về phía trước không biết có tìm được một nơi thích hợp và an toàn hay không. Cho nên quyết định “Dựng trại” ở tại đây.

Thật ra Tần Chấn không quá bất mãn khi nghĩ đến việc ngủ ở đây. Ngoài ra có Minh Sa Sơn - Nguyệt Nha Tuyền nên ban đêm có rất nhiều du khách ngủ trên cồn cát. Người dân địa phương sẽ dựng lều và đốt lửa cho họ trải qua một đêm khó quên. Nghe nói ngay cả dải ngân hà trên bầu trời đầy sao trong sa mạc cũng nhìn thấy rõ ràng. Không biết lần này bọn họ có phúc được thấy hay không.

Mọi người đều bận rộn sửa sang lều trại và đồ đạc, Cố Kiệt cũng bận rộn làm việc đầy khí thế ngất trời. Tần Chấn thấy mình không giúp được nhiều nên đi bộ loanh quanh. Chưa đi xa đã nhìn thấy Vũ Đông. Hắn dường như đang nhàn nhã ngắm hoàng hôn.

Tần Chấn đi tới, không khách sáo ngồi xuống bên cạnh Vũ Đông. Nhìn ánh chiều tà như máu ở phía chân trời, không khỏi cảm thán: "Cảnh hoàng hôn trên sa mạc này quả thực là một vẻ đẹp kỳ lạ!"

Đắm chìm một lúc, Vũ Đông mới nói: "Bất kỳ cảnh quan thiên nhiên nào ở vùng đất không người đều sẽ đẹp tuyệt mỹ. Tất nhiên, cũng biến ảo thất thường."

Tần Chấn suy nghĩ một lúc và cảm thấy hắn nói đúng. Đúng như tên gọi, vùng đất không con người là nơi không có hoạt động của con người, không có sự ô nhiễm và hủy diệt do con người gây ra phá hư môi trường thiên nhiên nên tất nhiên vẫn nguyên thủy ban sơ. Tuy nhiên, cũng bởi vì cảnh đẹp như vậy mới kinh khủng vô thường cho nên mới trở thành vùng đất không người.

Hai người ngắm cảnh hoàng hôn, một lúc sau, Tần Chấn mới nói: "Chúng ta có thể cùng nhau tiến vào sa mạc, cũng coi như cùng sống cùng chết. Anh có giấu giếm gì không đấy?"

Vũ Đông khó hiểu nhìn Tần Chấn, sau đó buồn cười hỏi: "Tôi giấu giếm cái gì? Anh cứ nhất thiết phải biết tên tôi sao?"

"Ờ..." Tần Chấn dừng một chút, đây... đây rõ ràng là một vấn đề bình thường nhưng tại sao hắn vừa hỏi thì ngược lại mình không biết trả lời thế nào? Anh không cam lòng nói: "Anh thật vô lý! Không thể nói là tôi phải biết tên anh nhưng... thành thật thẳng thắn với nhau là nguyên tắc cư xử cơ bản nhất của bạn bè không đúng sao? Hay là chúng ta chưa phải là bạn bè?" Nói đến đây, sắc mặt Tần Chấn không vui cho lắm.

Vũ Đông nhìn Tần Chấn một hồi, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Có một số người không hẳn thích hợp để làm bạn bè. Thật ra biết càng ít càng an toàn, anh có hiểu không?"

Tần Chấn giận dỗi, châm một điếu thuốc, đáp lại không một chút yếu thế: "Tôi không hiểu! Nếu chúng ta đã đi chung một đường thì giấu diếm thú vị lắm hả?" Nói xong, anh căm tức rít sâu hai lần.

Vũ Đông nhìn thấy anh cau mày, hắn vươn tay giật điếu thuốc trong miệng Tần Chấn rồi dập tắt.

Tần Chấn ngơ ngác nhìn khuôn mặt vô cảm của Vũ Đông, như thể không có chuyện gì xảy ra. Sau khi bình tĩnh lại, anh tức giận nói: "Anh, anh, cái anh họ Vũ kia! Đừng có khinh người quá đáng, anh định quản cả việc hút thuốc hả?"

Vũ Đông không để ý tới cơn thịnh nộ của Tần Chấn mà chỉ thản nhiên nói: “Anh hút quá thường xuyên.”

Tần Chấn mở to mắt không thể tin được, tức giận nói: "Anh trai à! Tôi có hút thuốc thường xuyên hay không cũng đâu liên quan gì đến anh! Ngay cả tên mình, anh còn không cho biết thì giờ ngược lại anh băn khoăn đến việc phổi của tôi cảm thấy thế nào sao? Anh quản rộng quá đấy?”

Sắc mặt Vũ Đông vẫn hờ hững nói: "Sa mạc vốn rất khô hanh, sau khi tiến vào sa mạc, không ai biết sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì. Trong hoàn cảnh tồi tệ này, nếu anh hút thuốc với tốc độ đó thì nước của chúng ta sẽ cạn kiệt nhanh hơn và cơ thể anh sẽ càng không thích ứng được với môi trường khô hạn ở đây”.

Lần này, Tần Chấn không giận nổi nữa, chỉ có thể thành thật mà lòng không cam tình không nguyện. Nghĩ lại, những lời hắn nói cũng có lý. Với lại người ta cũng muốn tốt cho mình, thôi bỏ qua đi. Không cần chấp nhặt với hắn làm gì.

Lúc này Vũ Đông đứng dậy, nhìn bầu trời phía xa đã chuyển sang màu xanh nước biển, chậm rãi nói: “Chúng ta đi ăn chút gì đi, thể lực rất quan trọng để sống sót ở đây. Nếu anh muốn nghe chút chuyện xưa thì gặp lại ở đây vào tối nay." Nói xong, hắn quay người trở về.

Tần Chấn nghe ra Vũ Đông muốn nhả ra. Liền kích động “Ừm” một tiếng, anh muốn nói với hắn rằng nếu là đàn ông thì không được phép lật lọng.

Ai ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng, Vũ Đông đột nhiên dừng lại, hơi quay đầu lại nói: "Trong sa mạc, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm rất lớn, mặc thêm quần áo đi." Nói xong, hắn đi bộ về trại.

Tần Chấn nhìn theo bóng lưng hắn, khóe miệng cong lên cười thầm. Ấn tượng về Vũ Đông trong lòng anh cũng thay đổi rất lớn. Con người này là kiểu bề ngoài lạnh lùng nhưng ấm áp bên trong, không phải là người xấu, lại có tính cách như tảng băng, làm anh em chắc chắn là một người rất nghĩa khí. Chỉ là không biết hoàn cảnh đặc biệt tồi tệ hay trải nghiệm nào đó đã tạo nên con người hắn như bây giờ. Nghĩ đến điều này, Tần Chấn cũng vỗ mông đứng dậy, có lẽ chuyện xưa vào tối nay sẽ mang lại một chút đáp án nhỉ?