11
Sự việc này đã gây ra chấn động lớn.
Phụ hoàng nghiêm khắc xử phạt Lý Thừa Ân, bắt hắn đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm của mình. Khi nào hắn đọc xong sách Thái phó yêu cầu mới được ra ngoài.
Còn mẫu hậu thì trừng phạt ta.
Ta quỳ ở bên ngoài tẩm điện, bà dùng sức tát ta một bạt tai: “Vì một tên thị vệ mà đánh đệ đệ, con ngày càng không biết phép tắc rồi.”
Ta che mặt, cười khẩy: “Nữ nhi lại cảm thấy mình ngày càng giống mẫu hậu, đều bảo vệ người ngoài, coi người thân như kẻ thù. Chắc chắn con là con ruột của mẫu hậu.”
Ta nhìn chằm chằm vẻ mặt bà ấy, cố gắng tìm ra manh mối nào đó.
Đáng tiếc, không có!
Chỉ là đột nhiên bà nổi giận đùng đùng: “Nghiệp chướng, ngươi dám chế giễu ta?”
“Nữ nhi không dám. Nữ nhi tự hào vì giống mẫu hậu.”
Bà chỉ vào mặt ta, quát lớn: “Cút! Cút về phủ công chúa của ngươi đi. Từ nay về sau, nếu không có lệnh triệu kiến thì không được bước chân vào cửa cung.”
Ta cố chịu đựng đầu gối tê mỏi, chậm rãi bước ra khỏi tẩm điện của mẫu hậu.
Triệu Đoan Hoa đuổi theo ta. Dưới ánh đèn của hoàng cung, gương mặt nàng ta trông đặc biệt dịu dàng. Triệu Đoan Hoa cười khúc khích: “Tỷ tỷ chật vật như thế, trông thật đáng yêu. Chi bằng để muội tiễn tỷ tỷ xuất cung nhé, muội sợ tỷ không sai bảo được người mở cửa cung.”
Nàng ta không giả vờ nữa.
Nàng ta bắt đầu lộ ra nanh vuốt, ngang nhiên tuyên bố sự thiên vị của mẫu hậu với mình.
Ta bất chợt giơ chân đạp mạnh vào đầu gối của Triệu Đoan Hoa, đánh một cái cũng là đánh, đánh hai cái cũng là đánh, ta còn sợ cái gì chứ!
Nàng ta hét “á” lên, quỳ ngã trên mặt đất.
Ta bóp cằm nàng ta, buông lời cay độc: “Nếu ngươi còn dám khıêυ khí©h nữa, ta sẽ rạch nát mặt ngươi.”
Trong không khí vang lên tiếng xiêm y ma sát do di chuyển, vài tên thị vệ quỳ trước mặt ta, thấp giọng nói: “Công chúa, xin hãy buông quận chúa ra.”
Ta liếc nhìn cách ăn mặc của bọn chúng, trong đầu chợt lóe lên khoảnh khắc ta đánh Lý Thừa Ân, cũng có vài tên ám vệ nhảy ra bảo hộ hắn.
Hóa ra mẫu hậu đã giao ám vệ của mình cho Triệu Đoan Hoa và Lý Thừa Ân.
Mà ta, nữ nhi ruột của bà, không có một ám vệ nào cả.
Lòng ta lạnh lẽo như băng, lạnh lùng buông tay, quay người nhanh chân rời khỏi.
Ta phải đợi ở cửa cung đến trời sáng mới thuận lợi ra khỏi hoàng cung.
Bên ngoài, Lục Ngạc đang sốt ruột chờ đợi. Nhìn thấy ta, muội ấy liền lao thẳng tới. Ta ôm muội ấy, kìm lòng không được thấp giọng hỏi: “Lục Ngạc, ta thật sự là con ruột của mẫu hậu sao?”
Lục Ngạc nhẹ nhàng vỗ lưng ta, an ủi: “Đúng vậy, ngài là Đại Ninh công chúa chân chính.”
Thật sao?
Ta không tin!
“Vậy tại sao bọn họ đều có ám vệ, còn ta thì không?”
Lục Ngạc cứng họng.
“Công chúa, ngài là vị công chúa tốt nhất, ngài có bọn nô tỳ.”
Tạ Vô Dạng chợt quỳ một gối xuống đất: “Điện hạ, từ nay trở đi, thuộc hạ sẽ là ám vệ của ngài.”
12
Tạ Vô Dạng trở thành ám vệ của ta.
Ngoại trừ lúc ta gọi hắn ra để bôi thuốc, những lúc khác, hắn như một cái bóng, ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn nhưng lại không nhìn thấy hắn.
Ta hỏi hắn tại sao hôm ấy lại chắn trước mặt ta?
Đôi mắt hắn trong veo ẩn chứa sự chân thành từ đáy lòng: “Đây là việc mà người thị vệ nên làm.”
Ta không hài lòng lắm với câu trả lời này: “Nếu ngươi là thị vệ của Triệu Đoan Hoa, ngươi cũng bảo vệ nàng ta như vậy sao?”
Hắn cau mày: “Thuộc hạ chỉ làm thị vệ cho điện hạ.”
“Tại sao?”
“Không có tại sao, thuộc hạ là thị vệ của riêng điện hạ mà thôi.” Hắn nói một cách dứt khoát, chắc như đinh đóng cột.
Ta cảm thấy mừng thầm trong lòng, có lẽ do ta có được thứ mà Triệu Đoan Hoa chưa từng có được.
Để trút giận giúp Triệu Đoan Hoa, mẫu hậu xin phụ hoàng phong nàng ta làm công chúa. Phụ hoàng vẫn còn chần chờ chưa đưa ra quyết định, song tin tức đã truyền ra bên ngoài hoàng cung.
Lục Ngạc rất tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi: “Đồ giả cũng chỉ là giả mà thôi. Cho dù giả vờ thế nào cũng không thể so được với phượng hoàng thật.”
Đêm khuya mất ngủ, ta dạo loanh quanh trong sân. Tạ Vô Dạng lặng lẽ theo sau, âm thầm giẫm lên bóng ta. Hắn nghĩ rằng ta không hay biết.
Ta bỗng nhiên nổi hứng, xoay người vòng ra phía sau hắn, giẫm lên cái bóng của hắn: “Bị ta giẫm trúng rồi, không được động đậy.”
Quả nhiên hắn không hề cử động.
Ta mỉm cười và bước đi, nhưng hắn không đi theo. Ta quay đầu nhìn.
Hắn cười khẽ: “Điện hạ, ngài chưa mở khóa cho cái bóng của thuộc hạ.”
Thật ngốc!
Ta không nhịn được bật cười. Hắn cũng cười theo.
Khoảnh khắc ấy, ta chợt nghĩ thông suốt.
Ta không muốn Triệu Đoan Hoa được như ý. Nàng ta đã đắc chí đủ rồi, nên nếm thử một ít đau khổ, sao có thể chỉ có mình ta đau lòng?
Hôm sau, ta dậy thật sớm, vội vàng đi Vạn An Tự, chọn một phần cơm chay, ra roi thúc ngựa trở về trước giờ cơm trưa, đích thân đưa vào cung.
Thị vệ canh gác ngoài cổng chặn ta lại.
Ta hiểu rồi!
Đó là ý chỉ của mẫu hậu.
Ta xoay người đứng đợi ở nơi mà các đại thần khi hạ triều sẽ đi ngang qua, đợi từ sáng đến tối.
Mỗi ngày, ta đều đến Vạn An Tự thật sớm để lấy cơm chay. Mỗi ngày, ta đều có mặt ở lối vào thượng triều của các đại thần.
Cuối cùng, ngày thứ ba, ta gặp được phụ hoàng.
Ánh mắt sâu thẳm, người thở dài, hơi mệt mỏi nói: “Con có chuyện gì?”
Ta hé miệng, muốn nói vài lời tâng bốc.
Nói rằng, ta nhìn thấy bên ngoài Vạn An Tự rất nhiều người đi một bước, lạy một lạy lên núi chỉ để xin Phật tổ phù hộ.
Nói rằng, ta may mắn hơn họ, ta không chỉ có thể cầu Phật tổ phù hộ, mà còn có thể xin phụ hoàng che chở.
Nói rằng, những ngày vừa qua, ta không hề vui vẻ, tựa hồ trong tim có một lỗ hổng, bây giờ lỗ hổng đó ngày càng rách nát.
Thế nhưng ta chẳng thể nói nên lời.
Nước mắt trào ra từ khóe mắt, ta cúi thấp đầu, quỳ xuống, nhẹ giọng nói: “Nữ nhi chỉ muốn cầu xin phụ hoàng thiên vị con nhiều hơn, con chỉ còn có phụ hoàng mà thôi.”
Ta tựa trán trên nền đất lạnh, tự hỏi liệu phụ hoàng có nổi giận không.
Tuy nhiên, người chỉ im lặng.
Thật lâu sau, người mới chậm rãi nói: “Trẫm biết rồi.”
Khi rời khỏi hoàng cung, ta không biết liệu mình có thành công hay không. Ta ngoảnh mặt nhìn lại cung điện ngói xanh lợp vàng, cảm nhận được sự nguy nga hùng vĩ và uy nghi của hoàng cung.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Rốt cuộc, chiếu chỉ sắc phong công chúa của Triệu Đoan Hoa không được ban xuống.
Lòng ta dần dần thả lỏng, ta mơ hồ suy đoán có phải thật sự mình được sủng ái hay không.
Mà lúc này, phụ hoàng đang phiền muộn vì chuyện khác. Năm nay trời mưa nhiều, phía Nam bị lũ lụt, phía Bắc đang vào mùa thu hoạch lúa nhưng mà trời âm u, mưa liên tục.
Trong lòng u buồn, ta ít ra ngoài dạo chơi. Nhưng mỗi ngày, trên bàn ta đều có một bông hoa do Tạ Vô Dạng hái.
Lục Ngạc vui vẻ cắm hoa vào bình, cười nói: “Xem như hắn có lương tâm, còn nhớ công chúa đã nhặt hắn về.”
Bỗng một ngày, hắn trở về không có bông hoa nào mà lại thương tích đầy mình, còn trốn tránh không muốn để ta biết.
Làm sao mà ta không biết được? Chỉ đoán thôi ta cũng biết nhất định có chuyện không ổn.
Ta hỏi hắn bị ai đánh?
Hắn cắn chặt môi không nói.
Ta lạnh lùng quát: “Nói!”
Hắn lắc đầu: “Sau này thuộc hạ sẽ đánh trả lại.”
Dường như hắn trở nên thông minh hơn, không còn là tên ngốc ngày xưa nói gì nghe nấy nữa.
Ta tức giận bỏ đi. Hắn không nói thì ta vẫn có thể tra ra được.
Là thái tử đã đánh hắn. Chỉ vì có người nói, dáng dấp của Tạ Vô Dạng rất giống với thái tử.
Lúc đấy, thái tử rất có phong độ của trữ quân, chỉ cười cho qua. Sau đó, hắn sai người chặn đường Tạ Vô Dạng đi hái hoa buổi sáng và đánh hắn một trận. Nếu Tạ Vô Dạng không liều mạng bỏ chạy, e rằng đã bị đánh c.h.ế.t tại chỗ.