....
Khúc Ý Hàn sau khi dìu Ôn Mạt Hạ vào nhà để nàng yên vị ở sofa phòng khách. Nàng đảo mắt một vòng quanh nhà của Ôn Mạt Hạ, đúng là nhà cùa một nhà thiết kế, tất cả những vật dụng đồ đạt, màu sắc điều chính là Ôn Mạt Hạ. Gam màu xanh rêu và trắng, nội thất cũng chính là như vậy toàn bộ đều là bản chất của Ôn Mạt Hạ.
Ôn Mạt Hạ không nói gì nàng cứ yên lặng một bên để Khúc Ý Hàn đánh giá. Lúc này Khúc Ý Hàn vừa lúc quay người lại chạm vào mắt của cả hai.
Cả hai đều nhìn nhau như đang đoán ý đối phương đang nghĩ gì. Khúc Ý Hàn đang định nói gì đó thì Ôn Mạt Hạ đột nhiên đứng dậy nhưng chưa đứng được vững thì lại đυ.ng trúng vết thương Khúc Ý Hàn nhanh tay đỡ nàng. Ôn Mạt Hạ tiếp xúc trực tiếp với Khúc Ý Hàn ở khoảng cách gần đến nỗi không thể nào gần hơn. Tim nàng đập nhanh, rất nhanh nhanh, đầu nàng giờ không nghĩ được gì cả. Nàng quên luôn cả vết thương của chính mình…Khúc Ý Hàn cũng không nghĩ tới được đỡ người bệnh ở tư thế đầy ám mụi như thế này. Cả hai như đang ôm nhau vậy.
Một lúc sau Ôn Mạt Hạ bình tâm lại, Khúc Ý Hàn thì vẫn chưa buông nàng ra. Ôn Mạt Hạ ngưỡng đầu lên Khúc Ý Hàn cũng nhẹ đưa mắt nhìn xuống nàng. Nàng vội buông Khúc Ý Hàn ra, bỗng trong chốc lá Khúc Ý Hàn hai tay đã dừng ở khoảng không trung. Ôn Mạt Hạ ngại ngùng nàng ngồi lại sofa.
“Khúc giáo sư, em xin lỗi ạ. Em định lấy nước cho cô. Không ngờ…”
Khúc Ý Hàn không để ý đến lời nói của nàng, nàng đi đến bên Ôn Mạt Hạ nhẹ người ngồi xuống cạnh bên chân của Ôn Mạt Hạ, lấy tay nàng chạm vào chỗ vết thương đang có màu ửng đỏ rồi nàng ngước lên nhìn Ôn Mạt Hạ,…
“Em nên yêu thương bản thân mình một chút”
Ôn Mạt Hạ không biết trong lời nói của Khúc Ý Hàn chứa bao nhiêu hàm ý. Nhưng nàng biết chính là đang rất lo lắng. Ôn Mạt Hạ trấn an nàng
“Không sao ạ, chỉ là hơi đau một chút”
Khúc Ý Hàn nhìn cô, rất không cam lòng nhưng ánh mắt ấy lại có một chút nuông chiều.
“Máu cũng chảy ra mà em chỉ đau một chút”
Câu nói ấy chính là đang giận hờn oán trách nhưng Ôn Mạt Hạ chẳng biết vì sao nàng lại cảm thấy vui trong lòng. Vì sao nhỉ, vì đây là lời mà người nói là Khúc Ý Hàn sao. Trong cơn miên mang suy nghĩ của nàng thì Khúc Ý Hàn đã tháu bỏ lớp băng gạt trên vết thương của nàng và đang nhẹ nhàng thay băng mói cho nàng, từ vị trí của nàng nàng lại thấy được Khúc Ý Hàn có bao nhiêu xinh đẹp, có bao nhiêu ưu tú, và hiện tại chính là sự ôn nhu săn sóc,…
“Tôi biết là mình rất đẹp nhưng nhìn tôi thì em sẽ không hết đau được”
Khúc Ý Hàn sao khi thay băng gạt cho Ôn Mạt Hạ nàng nhìn người này cả một lúc nhưng người này vẫn miên man nhìn nàng.
Ôn Mạt Hạ sau lời nói của Khúc Ý Hàn thì àng cũng trở về thực tại, thoát ra khỏi mới suy nghĩ trong đầu, nàng nhìn nơi băng gạt mới được thay rất đẹp và hơn hết là do Khúc Ý Hàn thay cho nàng.
“Em muốn ăn gì”
Là Khúc Ý Hàn hỏi, ánh mắt nàng vẫn đang ở trên người Ôn Mạt Hạ. Ôn Mạt Hạ định nói là em không đói nhưng nàng nên thành thật một chút.
“Em rất dễ ăn”
Khúc Ý Hàn không nói gì, nàng lấy điện thoại đi ra ngoài nói nói gì đó rồi lại đi vào, khi nàng đi vào lại thì Ôn Mạt Hạ không biết từ khi nào đã ngủ mất.
Khúc Ý Hàn nhẹ chân bước đến bên nàng, đây là lần nhìn chân thật nhất của nàng dành cho Ôn Mạt Hạ, tất cả đường nét trên gương mặt này, một cô gái rất xinh đẹp, Khúc Ý Hàn lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Ôn Mạt Hạ, khi ấy chính là nàng muốn ôm cô giá này vào lòng nhưng có lẽ ở hiện tại thì cũng không muộn…