Chương 20
Dư Nhược Nhược đứng ngay ở trên lan can cạnh thang máy gần cửa hàng, vì muốn kiểm soát người dân, cho nên đã ở lại đó, nhưng cô cũng không phải thằn lằn, chỉ có thể trượt xuống một chút xíu rồi sau đó nhảy lên chút xíu, lòng vòng đến vài lần.
Cảnh sát vẫn còn chưa tới, nhưng nhân viên an ninh ở đây rất nhanh tay, đã nhanh chóng phong tỏa khu vực này đến gió cũng không thổi lọt, tất cả đều tập trung ở trên người bọn cướp, không ai chú ý đến tư thế nguy hiểm của cô.
Tất cả mọi người đều mỏi mắt mong chờ, nín thở yên lặng. ánh mắt dõi theo người chỉ huy duy nhất ở đây, không nhúc nhích.
Đập vào đầu Nhan Bồi Nguyệt chính là tình hình ngàn cân treo sợi tóc bất ngờ này, anh thở ra một hơi, trong giọng nói ẩn chứa cảm xúc: “ngươi hãy nghe cho kĩ, người hiện giờ đang ở trong tay ngươi, chính là bạn gái Tô Lệ của Nhan Bồi Nguyệt tôi, cô ấy bị bệnh hen suyễn, tâm trạng căng thẳng thì sẽ bị phát bệnh, tình hình hết sức nguy cấp, hơn nữa thuốc chữa hen suyễn vẫn ở trong tay tôi. Ngộ nhỡ có điều gì không hay xảy ra, không chỉ đơn giản là tội trộm cướp thôi đâu, Tôi đề nghị thay đổi con tim, tôi sẽ thay cô ấy”.
Bên trong, Tô Lệ không thể cựa quậy đương nhiên nghe được giọng nói của anh, trong lòng bỗng chốc dâng lên một loại cảm động không thể nói thành lời, cô phối hợp bắt đầu thở nhanh, tăng lực thở, hơn nữa mấy ngón tay bấm vào lòng bàn tay, đau đớn ập tới, sắc mặt cô dần trở nên trắng bệch. .
Có một bí mật chỉ hai người biết, khi Tô Lệ truyền nước, dì cả đến, hoặc là bị thương chỗ nào đó, luôn đau tới sắc mặt trắng bệch, hết sức dọa người.
Tên cướp này đã bị buộc đến cực hạn, bởi vì bị đồng bọn bỏ lại mà sợ hãi, mà bên ngoài tiếng còi cảnh sát vang lên liên tiếp, thần kinh của anh ta bị căng tưởng chừng như sắp đứt rời ra.
“Được, tao đếm đến ba, ba giây sau, mày mở cửa tay không đi vào, tao sẽ thả nó.” Tên cướp thật ra cũng có chút lo âu, bỏ quên cảm xúc vừa mới lóe lên trong mắt Tô Lệ.
Cửa sắt dần dần được mở ra, hở ra một khe nhỏ, Nhan Bồi Nguyệt bình tĩnh khom lưng bắt đầu chui vào, nhân viên an ninh gọi lại: “Nhan thượng tá, cẩn thận, đối phương có súng”.
Anh mỉm cười bình tĩnh, sau đó nhìn lướt qua đám người nhốn nháo bên ngoài, không hề do dự chui vào. . .
Lòng bàn tay Dư Nhược Nhược ở trên vách thang máy, các đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch, môi dưới bị cắn đến có chút đau. Cô chưa từng nhìn thấy sự oai phong của Nhan Bồi Nguyệt, mặc dù biết anh là thượng tá trẻ nhất trong quân khu cực kì có bản lĩnh. Nhưng đối với cô mà nói, anh chỉ là một người chồng trên giấy kết hôn, chỉ là người luôn bày ra sắc mặt cười nhạo cô khi hai người ở chung, chỉ là người đôi khi còn lộ ra đôi mắt sáng dịu dàng của người đàn ông.
Lúc này cô mới phát hiện ra, trong lòng bàn tay ươn ướt, giống như đôi mắt, trái tim trong l*иg ngực trái bắt đầu thay đổi quy luật đập, nó trở nên căng thẳng đến đáng sợ.
Nhan Bồi Nguyệt, ông ngoại phó thác anh chăm sóc em, không cho phép anh có chuyện. . .. em còn chưa chết trước không cho phép anh xảy ra chuyện gì. . .
. . . ..
Hai tay hai chân Tô Lệ bị trói vào trên ghế, giờ phút này tên cướp đang tập trung lục soát Nhan Bồi Nguyệt, xác định anh không mang theo súng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Lệ biết, chỉ là chỉ cần một cú nghiêng người của Nhan Bồi Nguyệt là có thể chế ngự được tên cướp. Nhưng anh không hành động, chỉ nhìn về phía cô, con ngươi giống như màn đêm trống rỗng, nhìn không thấy bờ.
“Đổi cô ấy ra ngoài đi, thuốc tôi để trong túi xách.” Câu nói sau, là dành cho cô.
Giờ phút này trong hốc mắt Tô Lệ tất cả đều là nước mắt đưa tình, cả người bị liên tục bị đẩy ra ngoài, rốt cuộc gào khóc ở bên ngoài: “A Nguyệt. . .”
Cả người anh chấn động.
Cửa sắt đóng lại lần nữa, không có ai nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Dư Nhược Nhược liếc mắt nhìn sang con tin vừa được giải cứu. Cảm thấy có chút quen mắt. Nhưng cũng không hề để tâm, mồ hôi lạnh cũng từ từ thấm ra ngoài áo.
Cảnh sát rốt cuộc cũng tới, bên trong cửa sắt truyền tới hai tiếng súng vang, tất cả mọi người đều căng thẳng như là bị treo lên, kiễng chân mong đợi, vươn cổ lên nhìn.
Tay Tô Lệ run lên, sau đó lại mỉm cười, kết quả này đã ở trong suy nghĩ của cô rồi.
Chỉ có Dư Nhược Nhược sắc mặt tái xanh, đôi chân cơ hồ đứng không vững, bám lấy người cảnh sát bên cạnh: “Vừa rồi, là tiếng súng phải không?”
Không đợi được câu trả lời cô đã ngã ngồi xuống đất, toàn bộ sức lực cũng theo hai tiếng súng kia, trong nháy mắt bốc hơi, biến mất hầu như không còn.
Thì ra trong thế giới của cô, chỉ có đen và trắng. . .mọi người, đều như vậy, vội đi mà không chờ cô, bỏ cô lại giữa cái thế giới lạnh lẽo này cũng không quay đầu lại nhìn.
Dư Nhược Nhược không khóc đến điên loạn, ngược lại là cái loại khó chịu không tiếng động mà khóc thút thít. Nước mắt chảy thành sông trong tĩnh lặng, giống như là vị cao nhân đạo sâu vô cùng, đau đớn khôn cùng nhưng gương mặt lại cực kì bình tĩnh.
Cửa sắt bị mở ra từ bên trong, Nhan Bồi Nguyệt còng tay tên lưu manh lại, một tay cầm khẩu súng, cả người tựa như đang đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới, sắc mặt nhẹ nhàng, vẻ mặt hờ hững ấy, tựa như là từ đầu tới đuôi, anh chỉ đi đánh một người qua đường mà thôi.
Tên cướp bị bắt, anh và Tô Lệ đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung. Nhan Bồi Nguyệt quay đầu lại nhìn người đang ngồi yên trên mặt đất, nhìn nước mắt chảy dài thành sông trên mặt Dư Nhược Nhược lại trào dâng một loại cảm xúc vô cùng vui sướиɠ, anh biết, trước khi đi vào anh vẫn biết, nhiệm vụ của anh không chỉ là bảo vệ người dân, quan trọng nhất là cô, không ai có thể thay thế được cô. . .nhưng anh cũng biết, trách nhiệm trên bờ vai anh bỏ không hết, bên trong là Tô Lệ, chỉ có hai người bọn họ, mới có sự ăn ý tuyệt vời như vậy.
Đôi giày da màu đen đập vào mắt, Dư Nhược Nhược chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh đèn trong phòng quá chói mắt, cô híp mắt lại lúc lâu rồi mới từ từ mở ra. Nhan Bồi Nguyệt cúi đầu nhìn cô, trong mắt là đại dương mênh mông vô bờ bến, màn đêm trên đại dương, trầm lắng như vậy, dịu dàng như vậy, . ..
Cô bất chấp tất cả ôm lấy đùi anh, khóc thành tiếng. .
Trong nháy mắt Nhan Bồi nguyệt dở khóc dở cười, tính trẻ con như vậy!
Chỉ có thể khom lưng nửa ôm cô lên: “Được rồi, đừng khóc, khó coi chết đi được, chẳng phải anh rất tốt sao? Em không tin anh?” Dư Nhược Nhược lau nước mắt một cái: “Bắt cướp là nhiệm vụ của cảnh sát, liên quan gì đến anh? Anh tự mình mạo hiểm không để ý sống chết liều mạng như vậy. . .”
Nhìn thấy nước mắt của cô, Nhan Bồi Nguyệt liền trở nên cực kì dịu dàng, thay cô lau đi, nói: “Anh là một người lính, không phải chỉ riêng chiến tranh mới cần đến anh, chỉ cần tới chỗ của bọn anh, thì đều đấu tranh anh dũng mà không được phép nhăn mày một cái, cũng là trách nhiệm của bọn anh. . .huống chi, đứa ngốc, anh như vậy dĩ nhiên phải nắm chắc mười phần thắng trong tay”
Anh khẽ cúi đầu, hôn lên trán cô: “Anh sẽ không bỏ lại em”.
Hai người ôm lấy nhau, đổi lấy một người chán nản. Tô Lệ đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm hai người, trong mắt một mảnh xám xịt. Cô với anh mà nói, luôn tới chậm một bước, mà anh với Tô Lệ cô, vĩnh viễn không còn sớm còn muộn. . .
Khi ba người ra khỏi đồn cảnh sát đã là rất muộn, Nhan Bồi Nguyệt ôm lấy Dư Nhược Nhược, đôi mắt cô ấy sưng lên vì thiếu ngủ, nhìn cô cười lễ độ: “Em có khỏe không? Để anh bảo bọn họ đưa em về nhé?”
“Không cần, xe của em đang ở bãi đậu xe ngầm của cửa hàng bách hóa, ngày mai đi học nên phải lái xe về”. Cô nở nụ cười đoan trang đến thành thục, đã không còn thoải mái như trước kia.
“Được, vậy chú ý an toàn”.
Nói lời tạm biệt, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt nước mắt Tô Lệ liền rơi xuống, sao bây giờ lại thay đổi như vậy?
Thời gian trôi qua, theo vẻ mặt tang thương, còn chưa kịp tan vỡ, còn chưa kịp quên lãng, lông mày ngắn như vậy, mà nhớ nhung lại dài như vậy, . . .
Khi ngủ, miệng Dư Nhược Nhược vẫn còn lẩm bẩm: “Nhan Bồi Nguyệt, anh là tên khốn kiếp, bỏ rơi em. . .” Mím miệng, giọng nói ồm ồm có chút uất ức.
Anh không khỏi bật cười.
Tài xế taxi vui vẻ bắt chuyện: “Câu cùng bạn gái cãi nhau à? Các cô gái bây giờ cũng bất thường lắm, mấy ngày trước có một đôi vẫn còn đánh nhau ở trên xe tôi, sau đó đêm hôm khuya khoắt gặp lại tôi ở đồn cảnh sát thì cô gái đó sợ đến nỗi chạy đi đường vòng ”.
“Tài xế, phiền ông nhìn đường”. Anh vuốt vuốt cái trán, để cô tựa vào ngực, tạo ra tư thế thoải mái, cơn buồn ngủ cũng dần dâng lên.
Vừa nãy nghe cảnh sát nói thấy cô nằm trên lan can cạnh thang máy, sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi, man mát.
Dư Nhược Nhược, cô gái này lo lắng cho anh sao? Tựa như lúc trước lo lắng cho ông ngoại, sợ anh gặp điều bất trắc?
Còn sợ hãi, sợ hãi bị bỏ mặc lại trên thế gian này?
Những thứ này đều không thể xác định trước được, chỉ có thể xác định, thấy cô lo lắng cho anh đến nóng nảy anh cảm thấy rất vui mừng. hình như ngay tại một khắc kia, nhìn cô, như thể là một chuyện rất đáng ăn mừng.
. . . .. .
Lúc xuống xe Nhan Bồi Nguyệt nhìn thấy lông mi Dư Nhược Nhược run rẩy, khóe miệng cong lên mỉm cười, ôm cô lên. Đặt cô ngay sát trái tim.
Thật ra Dư Nhược Nhược không ngủ, vừa mới khóc thảm thương như vậy, đau lòng như vậy, thật sự hơi có mùi vị không thể ngóc đầu lên được trước mặt anh, bây giờ chỉ có thể giả vờ ngủ say miễn cưỡng trôi qua.
Giờ khắc này nằm trong ngực anh, không có cách nào suy nghĩ, bởi vì nhịp tim anh tựa như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực rồi.
Mặt cô có chút ửng đỏ, hơi hơi mở mặt, không dám nhìn thẳng anh: “Anh thả em xuống, tự em đi”. Còn ở trong ngực anh như vậy nữa cô sẽ không dám đảm bảo nơi này sẽ không có án mạng xảy ra. . .
Anh rất biết lắng nghe để cô xuống.
Hơi chạm đất liền phát hiện chân đã tê dại đến không còn cảm giác, chân mềm đến nỗi bị lệch sang bên cạnh. Nhan Bồi Nguyệt đưa tay ra đỡ cô, cười xấu xa: “Thế nào? Không rời khỏi ngực anh được?”
. . . .
"Có phải hoàng đế cũng lắm mồm như vậy không? Trước kia chúng ta cùng học ở Bắc Kinh, không nghe ai kể về việc đó”. Cô liếc mắt, rốt cuộc vịn lấy cánh tay anh, tập tễnh đi về phía trước.
Đi một lát chân trở lại như cũ cô liền buông cánh tay anh ra, lại sôi nổi lên. Trong chung cư đều đã vương mùi hơi thở của những giấc mơ, chỉ có thu lại âm thanh tịch mịch, ở trong góc lải nhải, chèn ép cái ban đêm cực kì trầm tĩnh này.
Chung cư này đã cũ, không có thang máy, cộng thêm đèn ngoài hành lang không biết tại sao lại hỏng, hai người chỉ có thể mò mẫm leo lên tầng.
Nhan Bồi Nguyệt dùng ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại để dẫn đường, tay trái nắm lấy tay cô. Bàn tay anh chắc nịch mà ấm áp, Dư Nhược Nhược thật không muốn rời xa, nắm lấy tay anh, cùng anh đi tới cuối con đường, nơi đó gọi là chân trời.
Chợt Nhan Bồi Nguyệt dừng chân lại, cô không để ý lại đυ.ng phải ngực anh. . .ánh sáng của chiếc điện thoại di động bỗng tắt phụt, cả hai đều không rõ vẻ mặt của đối phương. . .
“Tại sao dừng lại?” cô sợ đánh thức gia đình sát vách, nhỏ giọng hỏi.
“Đến nhà”. Nhan Bồi Nguyệt chỉ nói hai chữ này, sau đó cúi đầu xuống mà không hề báo trước, trong đêm tối anh nhanh chóng và chính xác như một người thợ săn chộp lấy đôi môi cô.