Chương 15: Kết Thân

Chương 15: Kết Thân

“Là Tú nhi lỗ mãng, mong Phùng Lão Thái Gia và Đại Thống Lĩnh đừng trách tiểu bối non trẻ.”

“Sở dĩ gọi là Tú nhi vì thật ra hôm nay Túc Gia đến là muốn trước đến mừng thọ Phùng Lão Thái Gia. Chúc cho Phùng Lão Thái Gia ngày càng uy phong, trường thọ, Phùng Gia có người chiếu cố, vạn phúc không nơi nào tề tựu hơn, sớm ngày đăng cơ Nhất Lưu Gia Thế.”

Bốn chữ “Nhất Lưu Gia Thế” phát ra từ miệng của Túc Anh Tú có phần kích động những người xung quanh. Ngay cả Tống Gia cũng có mấy người thần sắc ngưng trọng. Phải biết được rằng, Nhất Lưu Gia Thế hiện nay đã có Cửu Gia. Theo như tiền lệ, Nhất Lưu chỉ có thể có Thập Gia nắm giữ, vị trí cuối cùng này chắc chắn sẽ khơi dậy một phen sóng gió. Túc Anh Tú nói ra những lời này là muốn chỉ điểm Phùng Gia có tham vọng, nếu như đã có tham vọng thì tất nhiên phải cần có thế lực, mà Túc Gia mấy năm nay chiêu mộ và huấn luyện tốt nhất chính là quân lực. Hắn ở đây, đặt câu chúc này là muốn nói rõ ý định liên minh.

“Nhất Lưu Gia Thế, thật khiến người ta ao ước, Phùng Gia tin chắc, nơi đây không ai là không muốn đạt được vị trí Thập Gia cuối cùng này. Lời chúc này, ta xin nhận. Dù cho bất kỳ ai ở đây đều mong mỏi gia thế ngày càng phát triển, ta cũng như thế. Nhưng cả đời ta sợ là cũng khó mà đạt được nguyện vọng.”

Phùng Lão Thái Gia nghĩ đi nghĩ lại, nếu như ông né tránh nhận lời sẽ cho thấy Phùng Gia yếu thế, yếu uy. Nhưng nếu nhận lời sẽ là tạo nên mối thù địch không đáng có. Cuối cùng, vẫn là vừa lùi vừa tiến mới là đạo lý thông thiên.

“Phùng Lão Thái Gia chỉ cần đồng ý một tiếng, Túc Gia nguyện sát cánh cùng Phùng Gia tạo nên bá nghiệp. Phùng Lão Thái Gia, Phùng Gia Chủ, chuyện thứ hai mà Tú nhi muốn là đến cầu thân đại tiểu thư Phùng Mặc Khả Ly. Hảo ý của Tú nhi không thể nhất thời mang ra ở đây được, nhưng cũng muốn ở đây bày tỏ, tiệc vui lại càng thêm vui. Tú nhi hy vọng có thể được sự chấp thuận của Tổ phụ và Nhạc phụ.”

Trong khoảnh khắc mà Túc Anh Tú đề thân với Phùng Lão Thái Gia và Phùng Gia Chủ khiến tất cả những người có mặt tại đây im lặng đến lạ thường. Nhưng bầu không khí này không kéo dài quá ba khắc liền ồ ạt những tiếng cười chế giễu, những tiếng quái mắng.

“Tên này xứng với đại tiểu thư nhà chúng ta ư?”

“Cái tên xấu xí này, ta tưởng hắn chỉ tự cao, không ngờ hắn còn thêm cả cái mặt dày này nữa.”

“Cầu thân, hắn còn không gọi cha hắn ra, hắn là cái thá gì chứ?”

“Tên này thật sự vô lễ quá rồi, coi trời bằng vung hay sao?”

“Nhà ngươi vô lễ cũng đã đủ lắm rồi, người đâu mời người của Túc Gia rời khỏi Phùng Khiếu, cấm tuyệt đối không cho dừng lại nghỉ chân dù chỉ nửa bước, phàm là chống đối cứ mạnh tay xử trí. Phùng Gia ta không tiếp đón loại vô liêm sỉ này.”

Phùng Gia Chủ vốn bản tính không mấy ôn hoà, nay lại bị tên tiểu quỷ khıêυ khí©h như thế với cha mình, lại còn muốn cầu thân con gái, khiến ông tức đến mức phát tiết. Chính vì vốn không coi trọng ai, cũng không cần vuốt mặt nể mũi người nào, Phùng Hoành lớn tiếng cho người tống cổ Túc Anh Tú cùng người Túc Gia đi ngay lập tức.

“Phùng nhạc phụ, người đây là ý gì? Người đối xử với ta như thế, Túc Gia nhất định về sau sẽ cho Phùng Gia nếm mùi.”

Mặc dù bị người Phùng Gia đến lôi đi không chút cơ hội phản kháng, tiếng chửi mắng của Túc Anh Tú ngày càng đi xa. Lúc này, Phùng Hoành chỉ hận nếu không phải đại thọ của Phùng Lão Thái Gia sợ là hắn đã cho người phanh thay tên tiểu quỷ này.

“Các vị thật làm mất nhã hứng của mọi người, Phùng Hoành thay Phùng Gia cáo lỗi vì sự bất tiện này. Nào ta kính mọi người.”

Vốn không ai để ý đến Túc Gia nhưng hắn làm ra cái nổi bật kia cũng khiến người ta chú ý, suốt buổi tiệc cũng trở thành tâm điểm bàn tán. Sau khi Túc Anh Tú rời đi, từng nhà gia thế được mời đến cũng thay phiên nhau đến chúc thọ Phùng Lão Thái Gia.

“Phùng Hoành chết tiệt, đợi ta có được con gái của ông, chiếm lấy Phùng Gia thành công, ta nhất định sẽ mang ông ra lăng mạ, đòi lại mối nhục ngày hôm nay.”

Trong khi khắp nơi Phùng Khiếu đang vui mừng hò reo trong yến tiệc, Túc Anh Tú cùng người của Túc Gia lại một phương bị quân nhân của Phùng Gia xua đuổi đi không khác nào chó hoang lạc nhà. Đám quân nhân vào ngày trọng đại chỉ muốn hết mình hoà vào yến tiệc nhưng lại bị phân công tiễn khách khiến họ có chúng uất ức, vừa hộ tống vừa không ngừng dùng ngôn từ khıêυ khí©h.

“Tên chó hoang này, có một ngày thoải mái cũng bị hắn làm hỏng.”

“Túc Gia là cái thá gì, loại chó phản chủ này cũng xứng đáng trở về làm hôn phu của đại tiểu thư.”

Sau cùng, Túc Anh Tú cùng người của Túc Gia cũng lên chiến hạm của họ mà rời khỏi. Đám quân nhân cũng vội vả quay về để tham dự buổi yến tiệc. Nuốt cơn giận vào trong, Túc Anh Tú chỉ biết lên chiến hạm rồi liên tục quát mắng, kiếm chuyện với tay sai của mình.

Đến khi trời đã khuya, mặt biển lúc này cũng đã bao trùm bởi một màu đen kịt, xung quanh tứ phương tám hướng đều không thể nhìn thấy bất cứ một vật thể gì. Là một trong những chiếm hạm hàng đầu của Túc Gia, vận tốc của nó có thể nhanh đến không tưởng so với một chiến hạm thông thường. Ngay khi sắp vượt qua đường kẻ chỉ giới của Phùng Gia, bất chợt các thuỷ thủ trên chiến hạm không hẹn mà gặp đều nhìn thấy rất nhiều những vì sao ngày một lớn đang thẳng tấp ở phía trên đỉnh đầu như đang lao thẳng xuống.

“Có tập kích, có tập kích.”