Giang Doanh mang theo nụ cười bất an, không ngừng uống trà trong tách. Nói thực lòng, cô đối mặt với bố mẹ mình cũng không căng thẳng thế này, ở trước mặt bố mẹ mình cô vẫn có thể kiêu ngạo tùy hứng, ở trước mặt bố mẹ người khác dù thế nào cũng hơi bó buộc, thứ cảm giác này thật sự khiến người ta khó chịu. Nhưng cô cũng không thể phô ra được, nếu không dì nhất định sẽ buồn. Cô lén quan sát Thư Thanh, tư thái thanh lịch, tuy người trông đã hơi đậm nhưng vẫn trẻ hơn nhiều so với những người cùng độ tuổi.
Những tin đồn về Thư Thanh không phải cô chưa từng nghe. Năm đó vì liên hôn chính trị mà lấy bố của Đặng Cảnh Nam, từ đó bước chân vào cánh cửa nhà giàu sâu tựa biển. Sau khi bác Đặng gặp bất trắc qua đời, tất cả mọi người đều tưởng rằng Cảnh Á sẽ suy tàn, ai biết được người phụ nữ thường trốn phía sau này lại đứng ra, một tay giao quyền lực chính cho con trai mình.
Bởi thế, Giang Doanh thầm có chút bội phục Thư Thanh, sau khi chồng qua đời còn có thể kiên cường như thế. Đồng thời, Giang Doanh cũng có chút thương xót không nói rõ được với Thư Thanh, bác Đặng không phải người đàn ông tốt lành gì, nghe nói cũng rất đào hoa, tiểu tam tiểu tứ vợ hai không thiếu, chỉ là không biết tin đồn là thật hay là giả.
Nếu tin đồn là thật thì người phụ nữ này khổ biết bao.
“Doanh Doanh ở Cảnh Á vẫn quen chứ?” Cuối cùng Thư Thanh lên tiếng, sắc mặt dịu dàng, ngữ khí nhẹ nhàng.
Giang Doanh gật đầu lia lịa, “Rất tốt, rất quen ạ”.
Thư Thanh cũng gật đầu, “Cái thằng Cảnh Nam này, càng lớn càng làm mấy chuyện hỗn xược, con đừng để trong lòng”.
Giang Doanh lập tức trở nên căng thẳng, lẽ nào… “Dì ơi, anh Cảnh Nam làm việc nhất định có cái lý của anh ấy…”.
“Từ nhỏ con đã giúp nó, lớn lên rồi cũng chẳng thay đổi.” Thư Thanh mỉm cười, nói tiếp: “Tìm thời gian, bàn với bố mẹ con chuyện của hai đứa nhé”.
Giang Doanh nhíu chặt mày, “Dì ơi… con và anh Cảnh Nam chỉ là tình cảm anh em thôi”.
“Chung đυ.ng lâu, tình cảm cũng có thể thay đổi.”
Trà trong miệng càng lúc càng đắng, Giang Doanh buông tách trà trong tay, “Dì à… con biết dì thương con nhất, nhưng con và anh Cảnh Nam thật sự không phải như mọi người tưởng tượng đâu”.
Thư Thanh vẫn nhìn cô chăm chăm, “Có phải Cảnh Nam đã làm chuyện gì khiến con tổn thương không?”.
Giang Doanh quyết tâm, “Không phải anh Cảnh Nam đã làm ra chuyện khiến con tổn thương, mà là con đã có người mà mình thích rồi”.
Sắc mặt Thư Thanh trầm xuống.
Tay Giang Doanh khẽ run, “Anh Cảnh Nam cũng có người mà anh ấy thích rồi…”.
Cô thật sự không cố ý bán đứng anh Cảnh Nam đâu, chỉ là sắc mặt dì quá đáng sợ…
Giang Doanh hậu tri hậu giác nhận ra hình như mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
……………………………
Đặng Cảnh Nam bận rộn cả ngày rồi lái xe về biệt thự, nhưng giữa đường lại nhận được cuộc gọi từ Thư Thanh, anh không khỏi chuyển hướng xe. Mấy năm nay, anh một lòng tập trung vào chuyện công ty, sự quan tâm với Thư Thanh ngược lại không bằng trước đây, anh vừa yêu vừa kính mẹ mình, chỉ là giữa hai người thiếu sự thân thiết thuở anh còn bé.
Bản thân anh cũng biết, có những lúc, tình cảm không chỉ dựa vào việc gặp mặt và liên lạc không ngừng. Rất nhiều lúc, người ta cũng sẽ vì vài thứ mà cảm thấy xa cách.
Anh không thể quên được khi bố dẫn người phụ nữ kia về làm chuyện đó ngay trên sofa. Anh trốn trong phòng, nhìn thấy cảnh đó từ kẽ hở, thứ cảm giác buồn nôn, ghê tởm ộc ra. Khi anh nắm chặt tay và cảm thấy đau lòng, lại phát hiện, thì ra mẹ đã đứng phía sau anh.
Bao lâu nay, anh đều cho rằng nét mặt mẹ khi ấy hẳn là sự thất vọng về chồng. Đợi đến rất lâu về sau, anh mới hiểu, nét mặt đó của mẹ còn có cả sự chán ghét với anh. Nếu anh chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đó, bố mẹ có thể giả vờ là người bố người mẹ hiền từ, người một nhà còn có thể giữ được sự yên bình bề ngoài. Khi anh phá vỡ vẻ bề ngoài đó, tất cả đều trở thành không thể cứu vãn, nhà thực sự không thể thành nhà nữa.
Anh không biết, mình đã sai ở đâu.
Bởi vì bị anh bắt gặp, bố cũng không còn tiếp tục lén lén lút lút nữa, trực tiếp công khai ở bên người phụ nữ đó.
Thì ra đó chính là kết quả sau khi xé rách lớp giấy cuối cùng.
Nhưng, giả vờ hạnh phúc nghĩa là thật sự có hạnh phúc ư?
Anh không hiểu.
Về đến biệt thự cũ, anh xuống xe. Người làm cũ trong nhà nhìn thấy anh, khuôn mặt vui mừng hớn hở.
Anh đi vào nhà, không ít chó và mèo đều chạy về phía anh, kéo ống quần anh kêu ầm ĩ. Đây đều là thú nuôi của mẹ, quan hệ với anh có vẻ cũng không tệ, lần nào cũng đều chạy tới tỏ ý hoan nghênh.
Anh khẽ dùng chân đá mấy con cún, sau đó đi về phía Thư Thanh.
“Mẹ.”
Thư Thanh gật đầu, ra hiệu bảo anh ngồi xuống.
Mỗi lần mẹ gọi mình về đều có chuyện lớn xảy ra. Trước đó, Giang Doanh đã gọi điện cho anh với vẻ rất hối hận, vừa xin lỗi vừa vờ khóc, hại anh còn phải an ủi, con gái đúng là loài động vật rắc rối.
Sắc mặt Thư Thanh hơi u ám, Đặng Cảnh Nam chỉ có thể ngồi ngay ngắn.
Lúc hai mẹ con họ thân thiết nhất, bà cũng chưa từng bế anh như những người mẹ khác.
Anh thật sự không hiểu lắm, rốt cuộc mẹ mình là người thế nào.
“Nói đi, lý do không chịu kết hôn với Doanh Doanh.” Thư Thanh có vẻ không nhẫn nại gì.
“Tính cách không hợp.”
Vẫn là lý do kiểu chính thức.
Thư Thanh lại cười, con trai mình bà vẫn hiểu mấy phần. “Thế ư?” Bà cầm mấy bức hình lên, “Đây là con gái nhà bác Trương của anh, đây là cháu gái nhà ông Ngô của anh… Anh tìm một người có tính cách hợp ra cho mẹ”.
Đặng Cảnh Nam quan sát những bức hình đó, nhưng không muốn nhận lấy, “Liên hôn thật sự sẽ hạnh phúc ư?”.
Anh tưởng rằng, câu nói đó của mình ít nhất sẽ kí©h thí©ɧ Thư Thanh, nhưng anh đã sai.
“Người ở vào vị trí này, nhất thiết phải hy sinh.” Thư Thanh nói rành mạch từng chữ.
Anh đổ người ra sofa, “Nhưng con không muốn hy sinh, con muốn có được hạnh phúc”.
Trên mặt Thư Thanh hiện lên nụ cười châm chọc.
“Hạnh phúc? Khi anh đứng ở trên đỉnh cao, anh sẽ có được.”
“Lúc trước, con cũng tưởng là thế, nhưng bây giờ con đột nhiên hiểu ra, đứng trên đỉnh cao chẳng qua cũng chỉ là nỗi cô đơn ở chỗ cao không thắng được cái lạnh.” Anh nhìn Thư Thanh, “Con không muốn cô đơn sống cả đời”.
Thư Thanh nhìn anh rất lâu, sau đó ném một xấp báo lên người anh, “Anh con trai tốt của tôi, ánh mắt anh càng ngày càng có tiến bộ rồi đấy”.
Đặng Cảnh Nam nhìn những tờ báo đó.
Tất cả đều là những tin đồn miêu tả cuộc sống riêng tư của anh, cùng với đó là nhân vật trên mỗi tờ báo đều không khác nhau, toàn bộ đều là hình ảnh anh và Lưu Tương ở bên nhau, không chỉ tham dự sự kiện mà còn có bức ảnh ăn cơm cùng nhau, rồi cả hình hai người đi dạo trung tâm thương mại với nhau hồi trước… Ngoài ra còn có một tờ báo phân tích rất tỉ mỉ từ tính cách của anh, dường như anh đối xử với Lưu Tương khác hẳn những người khác, ý ngầm là đó chính là chân mệnh thiên nữ của anh.
Đặng Cảnh Nam thầm thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn vờ không bận tâm, “Chỗ báo này toàn viết linh tinh thôi, sự thực đơn giản như thế, mẹ sẽ không bị lừa chứ?”.
Nếu anh thừa nhận những bức ảnh này ở trước mặt Thư Thanh, ngược lại bà sẽ cảm thấy có phần giả dối. Bây giờ anh phủ nhận khiến Thư Thanh cảm thấy mức độ chính xác của những tờ báo này đã tăng cao.
Thư Thanh thở dài, “Anh phải nhớ, mẹ tuyệt đối không cho phép một ngôi sao nữ bước vào cửa”.
Anh nhíu mày, “Bây giờ là thế kỉ hai mốt, tư tưởng bậc cửa nhà giàu đã lạc hậu rồi”.
Nhìn có vẻ giống như vô ý phản bác mẹ mình.
Quả nhiên Thư Thanh nghiêm mặt, xem ra quả thật chính là tiểu yêu nữ đó rồi.
Đặng Cảnh Nam và Thư Thanh tiếp tục thảo luận vấn đề này, chỉ là không đạt được sự thống nhất, cuối cùng mỗi người một ngả trong không vui…
Khi Đặng Cảnh Nam lái xe rời khỏi đây được một lúc rất lâu, anh mới gọi điện cho Kỷ Thiệu Quân: “Đơn vị truyền thông nhà cậu làm việc khiến người ta hài lòng đấy, cậu có cần cân nhắc đến việc tăng chút tiền lương không?”.
“Cứ yên tâm đi, nhờ vào tin tức giả đó của cậu, họ kiếm được không ít hoa hồng rồi.”
“Xem ra người chịu thiệt là tôi à?”
“Thôi đi. Mẹ già nhà cậu tin rồi hả?”
“Bề ngoài thì là vậy.”
Kỷ Thiệu Quân lắc đầu, cười bất lực.
Đặng Cảnh Nam cúp máy. Cuộc sống ấy mà, quả thật khắp nơi đều không thể tách khỏi việc tính kế, cho dù là với người thân của mình.