Chương 32: Đằng Tử

Richard im lặng đứng yên tại một chỗ, bá khí quanh anh vẫn tỏa ra nghi ngút khiến cho lũ thuộc hạ không dám đến gần. Thiên và Tây Độc đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Thiên quyết định cứu chữa cho Bắc Thần trước. Còn lại Tây Độc, anh ra lệnh cho thuộc hạ tạm thời không được hành động, sau đó điều người đi lùng sục khắp lâu đài một lần để kiểm tra xem người của Đằng Tử còn ẩn nấp bên ngoài hay không.

“Gϊếŧ.”

Một thanh âm tàn độc vang lên.

“Vâng, thưa chúa tể!”

Không một chút do dự, Tây Độc mang theo người bay quanh lâu đài. Gặp một tên gϊếŧ một tên, gặp hai tên gϊếŧ hai tên, không cần giữ lại tra khảo. Lần theo dấu vết của lũ ma cà rồng lai có thuật phép thấp kém, Tây Độc tìm ra được một hang ổ mới của chúng. Đám canh gác hết sức kinh ngạc, chưa kịp chạy đã bị một luồng bá khí quét sạch. Không gian tĩnh lặng như tờ. Vị máu nồng đậm ngập tràn thê lương.

Theo tính cách của Richard, nếu có thể thu nhận thêm kẻ địch làm thủ hạ thì anh sẽ cân nhắc đến khả năng trung thành của chúng. Richard rất ít khi tàn sát vô cớ đồng loại của mình. Dù là thuần chủng, lai, hay bất kì ma cà rồng cấp thấp nào đi chăng nữa. Để kẻ thù làm thuộc hạ, Richard dĩ nhiên có cách khiến chúng dẹp bỏ ý nghĩ muốn phản bội. Vì vậy, hôm nay anh hạ lệnh gϊếŧ hết, Tây Độc cũng rất khó hiểu.

Diệp Vy.

Chắc chắn là vì Diệp Vy!

Diệp Vy chính là giới hạn duy nhất của Richard.

Mang theo luồng bá khí đỏ càn quét khắp khu rừng, Richard chặn trước lối thoát của Đằng Tử. Gϊếŧ sạch đám người của hắn, anh hờ hững nhìn từng giọt máu tí tách trượt theo móng vuốt rơi xuống thảm cỏ xanh mướt. Khát khao gϊếŧ chốc của anh không ngừng được hâm nóng. Richard chậm rãi liếʍ sạch máu trên tay, hơi thở lạnh lẽo như không khí trong địa ngục tăm tối. Đã bao lâu rồi? Đã bao nhiêu lâu anh không được trải nghiệm cảm giác thỏa mãn lấp đầy tâm trạng tàn khốc? Rất lâu rồi!

Nhìn những cái xác chất chồng trên đất, Richard nhàn nhạt kéo lên khóe miệng.

Ngón tay co duỗi, kêu lên răng rắc.

Anh muốn tiếp tục gϊếŧ, nhưng xung quanh chả còn tên nào!

Đằng Tử đã bị thương nặng, không thể chạy xa được.

Richard tùy ý tựa vào thân cây, nhẩm tính thời gian chạm mặt nhau.

Diệp Vy cảm nhận được hơi thở kì quặc của Đằng Tử, cô bị hắn kéo đi, bước chân vô cùng chậm chạp. Đến khi xác định được hắn không được khỏe, Diệp Vy lợi dụng cơ hội đạp mạnh vào chân hắn rồi chạy ra xa. Hắn khụy xuống, đưa tay ôm chặt bụng rồi phun ra một ngụm máu đen. Diệp Vy há hốc. Cô chỉ đạp một cái, còn có thể khiến hắn phun máu? Hai mắt Đằng Tử tối sầm, hắn biết loại bá khí tàn ác đó.

Quỷ vương!

Bá khí đỏ chỉ thuộc về quỷ vương!

Đằng Tử luôn ao ước được sở hữu nguồn sức mạnh dồi dào đó!

Hắn là một ma cà rồng lai cấp thấp, nhưng trong người lại sở hữu dòng máu quỷ vương cổ xưa. Kể từ khi được sinh ra, hắn luôn bị người đời kì thị. Ở thế giới con người là kẻ bị chúng ghê tởm, mắng nhiếc thậm tệ, chê diện mạo và dáng vẻ dơ bẩn của hắn. Đến thế giới của ma cà rồng thì bị đồng bọn cười nhạo, nói hắn không xứng làm ma cà rồng vì bản tính ủy mị của loài người vẫn còn trong hắn.

Mẹ của hắn lúc nào cũng trốn trong nhà, có ý muốn tự vẫn, nhưng hắn nhiều lần cứu được. Bà hối hận, hối hận vì ngày xưa nảy sinh yêu thích với người đàn ông xa lạ, để rồi có thai sau đó sinh ra một kẻ giống như hắn. Đằng Tử chỉ biết cười khổ, ông trời rất quan tâm đến hắn, mọi chuyện “tốt đẹp” trên đời, đều đổ lên đầu của hắn.

Một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi đã phải chịu đựng rất nhiều chuyện cay nghiệt, do người ngoài, đồng loại và cả người đã đứt ruột sinh hắn ra. Ai cũng xa lánh hắn vì chê hắn bẩn. Ai cũng xa lánh hắn vì bộ dáng thê thảm người không ra người, quỷ không ra quỷ của hắn. Đằng Tử quyết định hắn sẽ làm người. Ý định đó thôi thúc hắn trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn bên cạnh mẹ của mình được một năm.

Cuộc đời làm người của hắn rất ngắn ngủi. Vì sao? Vì con người không tiếp nhận một đứa trẻ không có lai lịch rõ ràng giống như hắn. Đến trường học, lũ trẻ không ngừng cười hắn, bảo hắn không có bố, phụ huynh của chúng còn nói mẹ hắn lăng loàn trắc nết. Lúc đó hắn không hiểu lắm, chỉ cảm thấy cần phải tìm bố.

Hắn kể chuyện này với mẹ, bà đã tát hắn một tai.

Hắn luôn thấy bà thân mật cùng nhiều đàn ông.

Có đôi khi còn làʍ t̠ìиɦ trước mặt của hắn!

Hắn làm người thất bại.

Cuối cùng Đằng Tử quyết tâm trở thành quỷ. Hắn tìm đến những nơi có dấu vết ma cà rồng từng đi qua, xin được gia nhập vào tổ chức của họ. Họ chấp nhận hắn. Họ cho hắn một cuộc sống mà hắn hằng ao ước có được. Ngắn ngủi một tháng. Trái tim con người của hắn chịu không được loại độc ác của ma cà rồng, hắn đã từng không nỡ gϊếŧ người. Trong khi đó, ma cà rồng có thể thẳng tay xé rách cơ thể một đứa nhỏ chỉ năm tuổi và hút cạn máu của cơ thể đó. Đằng Tử lại bị cách ly, ma cà rồng nói rằng hắn quá nhu nhược, hãy trở về thế giới con người yên phận mà sống.

Đằng Tử không cam tâm, hắn ngày đêm nghiêm túc luyện tập thân thể và tìm hiểu về thuật phép. Lúc giao chiến hắn thường bại trận, nhưng qua nhiều lần, hắn đã tìm được cách chiến đấu đúng nghĩa. Về sau, những kẻ ra tay tàn ác đã chứng kiến bộ dạng còn tàn ác hơn của hắn. Thế là ma cà rồng lại nói, hắn có tham vọng và dã tâm quá lớn. Hắn làm ma cà rồng sẽ gây hại cho chủng tộc. Chúng muốn gϊếŧ hắn.

Cuộc chiến đơn độc của Đằng Tử, hắn toàn thắng.

Xong, cuộc đời của hắn cũng chấm dứt từ đó!

Đằng Tử quyết định không làm người, cũng không thành quỷ. Hắn muốn có sức mạnh đỉnh cao, hắn muốn thống lĩnh thế giới tàn độc, nơi mà chỉ một mình hắn có quyền sai khiến mọi thứ. Hắn muốn nhấn chìm nhân loại, hành hạ những kẻ từng cười nhạo con người của hắn, để chúng sống không bằng chết. Hắn muốn làm bá vương ở gia tộc ma cà rồng, chặt đầu những kẻ từng nhạo báng sức mạnh của hắn treo trên đỉnh tòa nhà thuộc sở hữu của hắn để cảnh cáo những kẻ khác.

Hắn tìm đến chúa tể ma cà rồng!

Hắn đã trở thành kẻ thù của chúa tể ma cà rồng!

Đánh bao nhiêu lần cũng bại trong tay chúa tể của chúng, nhưng Đằng Tử không hề bỏ cuộc. Hắn chịu cực khổ gấp trăm ngàn lần để làm cho dòng máu quỷ vương trong người hắn ngày càng mạnh mẽ hơn. Tái sinh. Quá trình tái sinh của hắn lặp lại như một vòng tuần hoàn cơ cực. Dù đau đớn hơn nữa hắn vẫn có thể chống chọi. Nhiều năm sau đó, rốt cuộc hắn đã hoàn toàn tái sinh thành nhân dạng mới. Hình dạng con người lần này khiến hắn hài lòng hơn, nó có thể giúp hắn hòa nhập với con người và che giấu thân phận thực sự của hắn trước con mắt thâm sâu của ma cà rồng.

Vì vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hắn cần vài thứ hỗ trợ.

Đó là lý do hắn dám tiến vào hang ổ của chúa tể ma cà rồng.

Sinh ra không phải giống thuần chủng, hắn quyết định sẽ thành kẻ lai mạnh nhất!

Vυ"t.

Phựt.

“…”

Đằng Tử cau mày, chầm chậm nhìn xuống.

Richard mạnh mẽ rút thanh gươm ra khỏi người Đằng Tử, nét mặt hung tợn. Dường như mục đích của Richard là gϊếŧ hắn, không phải vì cứu Diệp Vy. Đằng Tử quỳ rạp trên đất, vết thương ở bụng không ngừng chảy máu. Richard không thèm nhìn qua hắn, tiếp tục đâm thêm một nhát đầy thô bạo. Đằng Tử đau đớn thống khổ, hắn dùng tay nắm chặt lưỡi gươm sắc bén, để vật đó cứa mạnh lên bàn tay hắn. Tựa như làm thế sẽ giúp hắn quên đi cái đau trên người, giúp hắn cảm thấy dễ thở hơn.

Rốt cục, Đằng Tử đã hiểu, hắn đã đánh thức con quỷ bên trong chúa tể.

Vào thời khắc Richard một lần nữa rút gươm, Đằng Tử vội dồn nét hết sức lực còn lại vào người, tạo thuật phép ẩn thân. Giữa cánh rừng chìm vào im lặng. Richard đứng yên bất động, con ngươi đỏ ngầu còn đầy tơ máu. Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng vừa rồi, Diệp Vy bị dọa đến ngây người. Trước mặt cô, Richard có dáng vẻ khác hẳn mọi khi. Màu mắt của anh… cũng đột nhiên biến đổi. Quần áo của anh dính đầy máu tươi, một ít là của Đằng Tử, một ít còn lại cũng không biết của ai.

Richard đã gϊếŧ sạch đám thuộc hạ cứu viện của Đằng Tử chỉ trong một chiêu thức.

Máu trên người anh là của chúng.

Đúng lúc này, Richard bỗng nhiên nhìn sang Diệp Vy.

Cô hơi giật mình, định lùi về sau. Richard ghét nhất sự chống đối, Diệp Vy nhớ rất rõ điều này. Anh đã cứu cô, cô không cần sợ anh, dù anh có đáng sợ đến mấy cũng sẽ không làm hại cô. Anh hứa không gϊếŧ cô. Lời hứa đó có giá trị vĩnh viễn. Diệp Vy tự nhủ với lòng như vậy, sau đó chậm rãi bước về phía Richard. Càng đến gần anh, cô càng cảm lạ, dường như anh không hề chú ý đến bước chân của cô.

Richard vẫn nhìn cô chằm chằm bằng cặp mắt màu đỏ kì quặc. Bá khi xung quanh anh cũng biến thành màu đỏ của máu, không phải màu đen như cũ. Thậm chí sau khi Đằng Tử đã bỏ chạy, nguy hiểm bị đẩy lùi, anh cũng không thu lại thanh gươm. Anh bây giờ vô cùng đáng sợ, tựa như có thể chém sạch mọi thứ cản trở anh. Cô thấy anh còn kinh dị hơn lúc anh hút máu con mồi ở buổi tiệc lần trước. Richard chưa bao giờ đứng yên lặng trong bóng đêm nhìn cô như vậy, thái độ của anh rất… dửng dưng.

Diệp Vy dừng bước, hoài nghi hỏi chính mình.

Là anh thật sao?

“Đến đây.”

Còn đang nghĩ ngợi, chất giọng lạnh lẽo của anh bất ngờ vang lên.

Diệp Vy lo lắng bước tới theo lời Richard.

Tận đến lúc cô đã xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh vẫn yên lặng không để lộ chút biểu cảm gì. Diệp Vy vươn tay ra, định chạm vào Richard. Đột nhiên, anh vung tay hất mạnh cánh tay còn để giữa không trung của cô. Màu sắc trong ánh mắt càng trở nên dữ tợn, cả người lạnh ngắt, hơi thở trầm ổn không chút khác lạ. Richard nhìn chòng chọc vào Diệp Vy, thanh âm mang theo vài phần chán ghét rõ rệt.

“Đừng chạm vào ta.”

Cô im lặng.

Richard bất ngờ túm lấy Diệp Vy, quăng mạnh cô xuống đất. Anh nằm đè lên cơ thể nhỏ nhắn của cô. Diệp Vy cố gắng chịu đau, không hề la hét dù trong lòng đang hoảng sợ vô cùng. Cô cảm thấy Richard đang thay đổi theo hướng tiêu cực. Cả màu mắt và bá khí của anh tràn ngập sát khí gϊếŧ người. Không còn chút điềm tĩnh. Cả sự dịu dàng ẩn nấp dưới lớp sương mờ trong đôi mắt xám tro cũng đã biến mất.

Diệp Vy khẽ gọi: “Richard?”

“Câm miệng.” Richard giận dữ gắt.

Cả người cô run lên bần bật.

Richard bóp mạnh cổ Diệp Vy, đay nghiến: “Chết đi.”

Diệp Vy bị bóp đến nghẹt thở, cô bám chặt vào tay anh, mặt tái mét.

Anh vận lực vào bàn tay mạnh hơn, khiến cổ họng Diệp Vy đau rát. Có lẽ chỉ chớp mắt một cái, anh sẽ bẻ gãy xương cổ của cô. Diệp Vy vùng vẫy hai chân, Richard chẳng hề dừng động tác. Đáy mặt xa lạ đến đáng sợ, bá khí đỏ chờn vờn trong không trung, quấn lấy cơ thể hai người. Luồng bá khí mang theo hơi lạnh thẩm thấu lên từng tế bào. Diệp Vy biết bản thân sắp không xong, cô dùng đầu móng tay đã được cắt ngay ngắn của mình bấu chặt lên tay Richard. Ra sức làm anh phân tâm.

“Ri… chard… anh… buông… em… Ư…g..”

Cố nói thêm một vài từ, nhưng Diệp Vy dần bị sức mạnh của anh đè ép.

Gương mặt anh vẫn không thay đổi, giọng nói vô cảm: “Ta muốn mạng của ngươi.”

Vυ"t.

Richard đưa tay đón lấy thanh gươm của quỷ.

Diệp Vy trợn mắt, cô lập tức cựa quậy.

Sức lực yếu ớt của Diệp Vy không tác động nhiều đến Richard, nhưng mấy giọt nước mắt vừa hiện ra trong khóe mắt của cô do sợ hãi đã đánh thẳng vào tâm trí anh. Bàn tay siết cổ Diệp Vy dần dần thả lỏng. Thừa dịp đó, Diệp Vy liền đẩy mạnh anh ra nhưng không thành công. Cô đành thu lại sức, vòng tay qua cổ anh. Cô bình tĩnh hôn lên môi anh, nhẹ nhàng vỗ về bờ môi lạnh băng. Cái lưỡi nóng ấm của cô chà sát lên khóe miệng quyến rũ của anh, chầm chậm xông vào bên trong khoang miệng anh.

Diệp Vy chưa bao giờ sợ chết như lúc này, cô không biết làm gì khác ngoài việc đυ.ng chạm vào thân thể của anh. Giống như làm vậy có thể khiến anh nhớ rằng hai người đã thân mật quá giới hạn, và để khẳng định cô là người phụ nữ của một mình anh. Chỉ một mình anh. Anh là người đàn ông duy nhất của cô. Tuy bị sự khác thường của anh dọa sợ, nhưng Diệp Vy lại nghĩ anh có lẽ cũng không dễ chịu. Anh đã bị đả kích rất lớn. Người của anh bị uy hϊếp, còn bị đυ.ng chạm trước mặt anh…

Richard không hề cử động, để mặc Diệp Vy càn quấy.

Diệp Vy đẩy đầu lưỡi vào trong, chậm rãi quẩn quanh, va chạm cùng đầu lưỡi của anh một hồi lâu. Cô nhớ lại cách hôn của Richard, sau đó dùng lưỡi mình kéo lấy cái lưỡi bất động của anh, đưa nó sang miệng mình rồi ngoan ngoãn ngậm lấy. Cơ thể Richard bỗng nhiên rung động. Anh dùng một tay ôm chặt vai Diệp Vy, trực tiếp giành quyền chủ động. Biết anh đã nhận ra, cô liền trở về trạng thái thường khi.

Đầu lưỡi day dưa không rời, khoang miệng nóng ấm liên hồi.

Nụ hôn sâu khiến mọi thứ chìm vào hư vô.

Thời gian trôi dần, cuối cùng Richard cũng dừng lại, giữa hai cái miệng đỏ mộng xuất hiện một sợi chỉ bạc cuồng nhiệt. Anh run rẩy ôm chầm Diệp Vy, dùng lực rất mạnh, như muốn hút cô vào người. Diệp Vy đón nhận anh, cánh tay đặt trên cổ của anh cũng vô thức siết chặt. Đợi đến lúc nhịp thở dần ổn định trở lại, Richard nhẹ nhàng buông Diệp Vy ra. Anh chăm chú nhìn cô, sau đó liếc qua thanh gươm bạc.

“Vy, tôi làm đau em?”

“Gϊếŧ con bé đó!”

Một giọng nói xa lạ chờn vờn trong tâm thức, Richard cau mày, thu hồi lại thanh gươm của quỷ. Anh cảm giác có người làm loạn trí não của mình rất lâu. Anh không thể đấu lại kẻ đó, dường như vào khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của hắn, cơ thể anh đã không còn thuộc về anh. Richard mờ mịt chìm vào mộng ảo. Anh nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Quen thuộc đến độ… không thể nhớ rõ là của ai. Âm thanh đó trao cho anh một nguồn lực vô cùng lớn mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả bất kỳ một ma cà rồng nào trên đời. Mạnh hơn cả sức mạnh hiện tại của anh.

Đúng lúc chìm đắm, trên môi lại nhận được một thứ gì đó mềm mại và ấm áp.

Cuối cùng anh cũng thức tỉnh!

Rời khỏi mộng ảo.

“Anh vừa cứu em.”

Diệp Vy sờ lên mặt Richard, giọng nói chân thành.

Cô sợ đến mức không còn sức lực, thân thể xụi lơ. Những ngón tay đang chạm vào gương mặt của anh cũng vô thức run rẩy kịch liệt, không thể kìm nén. Hốc mắt đỏ hoe, vẻ mặt đáng thương. Diệp Vy không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh, vừa rồi anh hình như không ý thức được hành động của mình thì phải? Anh muốn gϊếŧ cô. Rất rõ ràng! Nhưng Diệp Vy biết, Richard tuyệt đối không phải có ý gϊếŧ cô.

Richard đỡ Diệp Vy ngồi dậy, xoa nhẹ lên vết bầm tím trên cổ cô.

Diệp Vy nương theo anh.

“Em đã nói anh không làm đau em, thật đó!”

Richard nhất định sẽ không để cô bị bất kì nguy hiểm nào, Diệp Vy tin chắc là như vậy. Nhưng anh đang lo lắng. Làm sao chúa tể ma cà rồng có thể lo lắng? Qua cuộc đối đầu với Đằng Tử, có lẽ anh đã nhận ra ở bên anh không còn đủ an toàn nữa. Diệp Vy sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn trước. Kẻ thù của anh biết chúng không thể đánh bại được anh, cho nên chúng sẽ trực tiếp làm hại người phụ nữ của anh. Tận cùng của bi thương chính là như vậy! Chúng sẽ dùng con mồi là cô, để đánh bại anh.

“Richard, em rất biết ơn khi anh cho thuộc hạ của mình huấn luyện em.”

Diệp Vy bỗng nhiên lên tiếng, cô rời khỏi bờ ngực anh.

Richard dịu dàng hôn lên tóc Diệp Vy, đáy mắt thâm sâu khó lường.



Rừng rậm âm u bị màn đêm vây chặt, Diệp Vy nằm yên trong lòng Richard, tận hưởng phút giây tĩnh lặng chỉ có hai người. Đột nhiên cảm thấy bóng tối không hề đáng sợ như trước, dường như có anh thì nơi lạnh lẽo nhất cũng được phép màu kì diệu sưởi ấm. Diệp Vy nhịn không được vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh, không để ý thấy Richard đã vung tay tạo ra một thuật phép bao bọc lấy hai người. Anh nhẹ nhàng nâng eo Diệp Vy lên trên, tiếp đó giải thoát vật thể đã căng cứng trong quần ra ngoài. Không hề báo trước, anh nhấc bổng thân người cô lên rồi mạnh mẽ tiến vào. Chẳng có chuẩn bị đã bị anh xâm chiếm, Diệp Vy đau đớn bám vào người anh.

“A… Richard…”

“Vy.”

Richard cắn lên vành tai Diệp Vy, thấp giọng gọi cô.

Dường như chỉ có đau đớn mới khắc sâu nỗi nhớ!

Càng đau, sẽ càng nhớ rõ.

Cô nhoài người về trước, anh liền bắt lấy eo nhỏ của cô rồi nhấn mạnh xuống. Vật nóng vào sâu hơn, nằm yên trong thân thể Diệp Vy. Cô đau đớn nhíu mày, cả người co rút không ngừng. Yết hầu nam tính cử động, thả ra âm thanh trầm khàn. Richard thích cảm giác ở bên trong Diệp Vy, được cô bao bọc, siết chặt. Tường thành ấm áp như một chất xúc tác giúp giải thoát vật thể đau nhức to lớn. Mang lại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, khai phát cảm giác thuần túy nguyên thủy. Mềm mại và chật ních.

“Tôi không thích hắn chạm vào em.”

Dứt lời, Richard dùng sức thúc mạnh vào người Diệp Vy.

Vật nóng đè chặt đến nơi sâu nhất, khiến Diệp Vy vô lực run rẩy.

“A… đừng… em không…”

Anh dùng tay nâng cằm cô lên, bá đạo hôn vào đôi môi đã hé mở của cô. Nụ hôn kí©h thí©ɧ từng tế bào thần kinh nhưng không làm Diệp Vy dễ chịu. Bởi vì lần này anh không giúp cô chuẩn bị, nơi đó khô ráo, anh còn dùng sức tiến quân. Diệp Vy không hể chịu nổi động tác mãnh liệt của anh, hơi thở dần trở nên khó khăn. Cô cảm thấy anh dường như muốn đâm xuyên qua cơ thể của cô, xé rách cô. Diệp Vy không thể cử động dù chỉ một chút. Cô muốn nâng người lên, anh cố chấp giữ chặt, đè ép cô đến mức toàn thân cô mềm nhũn. Anh thâm nhập đến tận cùng, vào thật sâu.

Richard bất ngờ dời môi, để lộ một khe hở nhỏ giữa hai đôi môi. Diệp Vy toan mở mắt, nhưng anh lại dùng một tay phủ lên tầm nhìn của cô. Sau đó anh lại áp sát môi mình lên môi cô. Dường như còn có thứ gì đó trơn mịn xuất hiện ở giữa hàm răng của anh. Diệp Vy bị anh chèn ép, há miệng đón nhận. Anh buông tay, trả tự do cho đôi mắt của cô. Diệp Vy liền mở mắt, chỉ thấy cặp mắt chứa đầy ý vị của anh. Anh nâng gáy cô lên, cắn nhẹ viên con nhộng khiến chất lỏng bên trong chảy hết vào khoang miệng Diệp Vy. Cô lo lắng nhìn anh, anh lại ép cô nuốt chúng xuống bụng.

Cánh tay mềm mại đè lên ngực anh, muốn đẩy ra nhưng không còn chút sức, đành dựa vào đó rồi cử động theo nhịp điệu dồn dập của anh. Richard cuồng nhiệt ra vào, bàn tay giữ chặt eo Diệp Vy, không ngừng hôn lên môi cô. Lúc này trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh đυ.ng chạm của cô và Đằng Tử, anh quả thật phát điên, ra sức chiếm đoạt cô. Diệp Vy là người phụ nữ của anh, của một mình anh. Chỉ có thể tiếp nhận sự đυ.ng chạm từ anh. Những tên đàn ông khác không có quyền chạm vào cô.

Cơ thể Diệp Vy bị nâng lên hạ xuống theo động tác cường bạo của Richard, cô khó chịu bám vào ngực anh. Richard hơi cúi đầu, anh dùng tay túm lấy bàn tay của Diệp Vy rồi chầm chậm cắи ʍút̼. Nhẹ nhàng từng chút một, khác hoàn toàn với nhịp điệu ở dưới thắt lưng. Anh liếʍ từng ngón tay bé nhỏ của cô, cứ như vậy lặp đi lặp lại trên từng ngón tay một. Vệt sáng mờ ảo xoẹt qua trong tâm trí Diệp Vy, cô co gập người siết chặt lấy Richard. Hơi thở dồn dập, toàn thân cứng đờ, đôi mắt mù mịt.

Richard đan mười ngón tay vào tay Diệp Vy, thấp giọng thì thầm bên tai cô.

“Vy, em chỉ có thể lưu giữ mùi vị của tôi.”

Ngay sau đó, anh lại bá đạo luận động.

Diệp Vy vừa trải qua cảm giác kỳ lạ nên cơ thể vẫn còn mẫn cảm, vật to nóng của anh lại một lần nữa ra vào khiến cô điên cuồng. Giữ nguyên một tư thế, Richard hình như không hề biết thế nào là mệt mỏi hay thỏa mãn. Anh hì hục thực hiện động tác mạnh mẽ của mình, dường như muốn khiến Diệp Vy phải rêи ɾỉ vì anh. Từ đầu tới cuối, cô ngoan cường ngậm chặt miệng, chỉ khi bị anh hôn sâu thì mới phát ra âm thanh ám muội nhỏ xíu. Lúc anh thả môi cô ra, cô lại tiếp tục kiên trì mím môi.

Richard kéo mạnh eo Diệp Vy sát vào hơn, dùng một động tác tiến công vào nơi sâu nhất rồi mạnh mẽ va chạm. Tay còn lại anh vươn lên, đùa giỡn cùng bầu ngực không ngừng đung đưa lên xuống của cô. Diệp Vy bị anh hành hạ đến mức đầu óc muốn nổ tung, cô không thể kìm được nữa, cuối cùng đưa tay ngăn cản bàn tay của anh.

“Richard… nhẹ… một chút…”

“Không thể.”

Diệp Vy khổ sở cười.

Đừng bá đạo như vậy!

Cứ thế, tình cảm của cô, sẽ ngày một lớn dần, lớn đến mức không thể ngăn cản.

Anh ma mị nâng mặt cô lên: “Xin tôi đi.”

Cô khó chịu gọi anh: “Richard.”

Một nụ cười thoáng hiện diện, anh kề sát chóp mũi của mình lên chóp mũi của cô.

“Ngoan, xin tôi.”

Từ bao giờ anh lại biến thành tên đàn ông như thế này?

Trong lòng Diệp Vy nghĩ thầm, lại không dám hỏi ra miệng.

Richard nhìn ra sự chế nhạo của cô, lập tức đâm mạnh vào trong.

“A…” Diệp Vy bám chặt vào tay anh, hít vào một hơi lạnh, không dám nhúc nhích.

Anh cười đầy xấu xa, gương mặt cũng trở nên đầy mê hoặc khiến người trong ngực nhìn đến ngẩng ngơ. Dường như anh rất thích cùng cô làm chuyện này. Diệp Vy thấy Richard rất vui vẻ, sự lạnh lùng của anh cũng được thay thế bằng thái độ dễ chịu và dịu dàng. Dịu dàng? Không phải dịu dàng, chỉ có một chút dịu dàng. Hành động thô bạo của anh không hề dịu dàng chút nào, nhưng ánh mặt lại ngập tràn ôn nhu cưng chiều. Đến lúc này, đột nhiên Diệp Vy chợt nhớ ra. Lần đầu tiên cô và anh cùng… Anh đã khiến cô thành bộ dạng sống không bằng chết, hôn mê tận mấy ngày liên tiếp, chỗ tiếp xúc cũng đau nhức sưng đỏ. Suýt chút không thể xuống giường.

Thu hết can đảm, cô đẩy mạnh vào ngực anh.

“Richard, dừng lại… mau dừng lại…”

Anh nhíu mi, nhưng không hề nghe theo.

Động tác ngược lại còn mạnh hơn.

Diệp Vy bám vào vai anh, há miệng cắn mạnh. Trong miệng cô toàn là mùi tanh của máu. Người nào đó thậm chí còn không dừng động tác, tiếp tục gia tăng lực đạo kinh người. Diệp Vy sợ sẽ cắn chết anh, hoặc cắn đứt miếng thịt trên vai anh nên vội vàng nhả ra. Richard lập tức xốc mạnh người Diệp Vy lên, cô hét một tiếng, nhanh chóng bắt lấy vai anh. Anh kéo người cô ra, ý cười hiển hiện bên môi. Tiếp theo đó hung hăng hôn môi Diệp Vy. Lưỡi của anh trườn vào khoang miệng của cô, đòi lại toàn bộ máu của mình. Tay anh đè chặt sau gáy Diệp Vy, ép cô đón nhận anh.

Nụ hôn trượt xuống cổ Diệp Vy, anh hé miệng để lộ răng nanh. Vốn là định cắn một phát trả thù, nhưng khi nhìn thấy vết bầm tím trên cổ Diệp Vy thì anh đành thu lại răng nanh của mình. Anh thở dài một hơi. Dời đầu lưỡi đến bầu ngực nhỏ xinh rồi ngậm lấy. Diệp Vy không thể chịu được khả năng khıêυ khí©h của anh, loại kí©h thí©ɧ cực hạn này tựa như muốn rút cạn năng lượng của cô, đẩy cô bay vào vũ trụ xa xôi huyền bí, làm cô lơ lửng giữa dãy ngân hà đẹp đẽ, giải phóng cơ thể.

Richard cởϊ áσ khoác ngoài, làm đệm lót trên đám lá khô cằn rồi mang theo Diệp Vy nằm xuống. Diệp Vy tựa như đang ở trên con thuyền không ngừng chao đảo, bất chợt bị đẩy rơi xuống đáy sông lạnh lẽo. Cô mở mắt, chưa kịp nhìn quanh đã thấy anh khom người cử động. Diệp Vy há miệng, đột nhiên rất muốn chửi anh một tiếng.

Người đàn ông này… sao có thể ở trong rừng… làm…!!!

“Richard, sẽ bị phát hiện.”

Anh cười nhẹ, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Em rên khẽ thôi.”

“…”

Diệp Vy phản đối, nãy giờ cô không hề phát ra tiếng rên!

Richard chợt dừng động tác, vuốt nhẹ tóc cô: “Thật ngoan.”

Cô ngây ngốc nhìn anh.

Anh bất ngờ tấn công, cô hét lên một tiếng chói tai rồi im bặt.

Diệp Vy đỏ mặt, hai tay che kín miệng, cô không cố ý hét lớn, là do anh đột nhiên không nói năng lại ức hϊếp cô. Diệp Vy tức giận đấm vào ngực anh, nhưng cùng lắm chỉ dùng chút ít sức mạnh, không làm anh đau. Richard tóm lấy bàn tay của cô, dịu dàng đặt lên thắt lưng nam tính. Anh cúi người ôm cô vào ngực, động tác nhanh như đang chạy nước rút. Diệp Vy còn tưởng sẽ được buông tha. Im lặng chịu đựng thêm một lúc. Một lúc. Rồi lại một lúc. Rốt cuộc anh còn muốn đến bao giờ nữa?

Cô nhịn không được hỏi: “Anh… còn định… khi nào thì xong?”

Richard dừng lại, đỡ lấy đầu cô: “Đến khi em xin tôi.”

Diệp Vy cụp mắt: “Một lát nữa thế nào anh cũng sẽ xong.”

Nói bừa như vậy, thật ra cô cũng không biết có đúng hay không?

Nghe nói đàn ông luôn có một mức độ giới hạn nhất định, tận đến khi tinh lực hoàn toàn không thể tiếp tục thì sẽ phóng thích. Lý trí của họ thấp lắm! Thân dưới của họ không phải cỗ máy, năng lượng dù nhiều rồi cũng sẽ bị kiệt quệ. Diệp Vy đề cao chuyện này! Dù sao anh cũng là ma cà rồng chứ không phải một con robot. Anh rồi sẽ biết mệt, rồi sẽ dừng lại, cô chỉ cần cố chịu đựng anh thêm một lúc nữa là được.

Lúc này, Richard chợt cười với cô: “Tôi có thể quyết định khi nào dừng lại.”

Diệp Vy rất muốn nói “Em không tin”, nhưng cô lại nhớ đến lần đầu tiên đó. Cô không nhớ rõ bản thân đã nằm xụi lơ trong lòng anh bao nhiêu lần, cũng không nhớ rõ hai người đã kịch liệt đến mấy giờ. Diệp Vy chỉ cảm thấy cả người không ngừng chuyển động, từ nhè nhẹ đến mạnh dần, từ đau đớn đến dễ chịu. Tận cùng của sự va chạm với anh là đầu óc trống rỗng. Người đàn ông này không phải con người.

Không tin cũng không được!

Cô đành thều thào cất giọng: “Anh mà còn làm nữa, em sẽ chết cho anh xem.”

Richard vỗ lên má cô: “Sẽ không chết.”

Diệp Vy không còn gì để nói.

Anh lại bắt đầu một quá trình hành hạ mới toanh, cô rất muốn kẹp chết người đàn ông trên người, nhưng càng ra sức thì lại cảm thấy anh càng thích thú. Diệp Vy không biết Richard đã nhìn ra mưu đồ xấu xa của cô. Mà cô cũng không biết, việc cô đang làm là thứ kí©h thí©ɧ bộ phận nhạy cảm nhất của đàn ông. Richard vừa tận hưởng mùi vị ái tình do Diệp Vy mang lại vừa quan sát biểu hiện buồn cười của cô.

Diệp Vy dần dần mê man.

Richard không đành lòng, hôn lên trán cô.

“Chúng ta về lâu đài...”

Cô đã nghe anh nói như vậy!

Trong lòng mừng rỡ, Diệp Vy ôm chặt anh, nhưng ngay sau đó, anh lại nói thêm.

“…Tiếp tục làm.”

Câu nói của anh là: Chúng ta về lâu đài, tiếp tục làm.”

Cảm thấy người trong ngực giận dỗi buông tay xuống, Richard chỉ cười nhẹ. Anh dùng áo ngoài cuộn lấy cơ thể chi chít vết hôn của Diệp Vy, bế cô lên. Cô hừ hừ vài tiếng, sau đó nhắm mắt ngủ. Richard khẽ lắc đầu, mang Diệp Vy về lại lâu đài. Đến khi đặt cơ thể mềm nhũn của cô vào bồn tắm đã được thuộc hạ chuẩn bị sẵn, cô vẫn yên lặng thở đều đều. Anh nhẹ nhàng cọ rửa giúp cô. Ánh mắt chiều chuộng.

* * *

Từ sau cuộc đột nhập của Đằng Tử, ma cà rồng ở lâu đài bắt đầu canh phòng… bớt nghiêm ngặt hơn trước. Nhưng số lượng thuộc hạ của anh đột nhiên tăng lên đáng kể. Đi dạo một vòng quanh lâu đài sẽ bắt gặp được vô số ma cà rồng. Lâu đài DW không còn vắng vẻ như trước kia, trái lại rất có sức sống. Diệp Vy ngoài việc ngày ngày đến chỗ Mị Ảnh tập luyện thì còn dành thời gian ghé thăm Bắc Thần.

Chẳng hạn như hôm nay, cô nghĩ Bắc Thần rất buồn chán khi phải ở trong phòng dưỡng thương một mình nên đã nghĩ ra một trò chơi. Cô giấu nhẹm bộ bài đã thu được từ một tên thuộc hạ trong phòng tập của Mị Ảnh vào người, còn đề xuất với vài thuộc hạ nhàn rỗi về trò chơi của mình. Quan trọng là ngày hôm nay Diệp Vy đã quen thêm vài ma cà rồng mới. Một là thuộc hạ của Tây Độc, Thụ Nhân. Còn người kia là thuộc hạ của Bắc Thần, Đông Quân. Cả hai đều rất dễ làm quen.

Dưới sự dẫn dắt của Diệp Vy, toàn bộ có mặt ở phòng của Bắc Thần.

Bắc Thần không đến nỗi bị thương nặng phải nằm liệt giường, nhưng vì dưỡng thương nên tạm thời Thiên không cho phép Bắc Thần ra ngoài hay dùng sức mạnh của thuật phép. Cơ thể cần có thời gian hồi phục, vì Bắc Thần là một người có vị trí khá quan trọng trong lâu đài cho nên phải toàn tâm dưỡng thương. Nhưng anh có vẻ rất khó chịu khi trông thấy Diệp Vy mỗi ngày đều ló mặt ở cửa phòng của anh.

“Bắc Thần.”

Diệp Vy vui vẻ cất giọng, cô cũng đã tập thay đổi cách xưng hô với anh.

Bắc Thần đưa tay day day trán: “Lại đến, lại đến.”

“Bắc Vương!”

Theo sau Diệp Vy còn có vài người nữa, Bắc Thần trừng mắt với họ. Vì cái gì mà Mị Ảnh, Đông Quân, Thụ Nhân và thậm chí là Tây Độc đều xuất hiện ở đây? Bắc Thần sa sầm mặt mày, Diệp Vy muốn bọn người này chứng kiện bộ dạng thê thảm của anh. Còn chưa đủ mất mặt hay sao? Nếu không phải vì bảo vệ cô, anh đâu đến nỗi rơi vào tình trạng khốn cùng như thế này! Lại muốn đả kích anh lần nữa?

“Tôi dẫn bọn họ đến đây chơi với anh!” Diệp Vy đưa tay kéo một cái ghế.

Mị Ảnh và Thụ Nhân thay phiên nhau đẩy một cái bàn tới, sau đó nghiêm túc sắp xếp vị trí ghế ngồi. Đông Quân đỡ Bắc Thần ra khỏi quan tài, dìu anh đi tới ngồi vào vị trí bên cạnh Tây Độc. Bắc Thần không hề tươi cười, vừa ngồi xuống đã bày ra nét mặt muốn gϊếŧ người của mình. Làm cho bầu không khí chìm vào trầm mặc. Bắc Thần và Richard đúng là giống nhau y đúc, luôn có thể điều chỉnh sự vui vẻ của người ta, khiến người ta không dám ho he hay cười đùa, thật đáng ghét.

Quá quen thuộc với tình trạng này, Diệp Vy vẫn như thường, rút bộ bài ra.

“Chúng ta cược cái gì đây?”

Bắc Thần nhíu mày, ấn đường tối đen.

Đông Quân hồ hỡi cất giọng: “Phu nhân, cược lớn mới vui!”

Tây Độc ngẫm nghĩ: “Kẻ thua phải nhảy xuống vách đá.”

Diệp Vy: “…”

Mị Ảnh bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu vậy phu nhân sẽ chết!”

“Cởi đồ đi, cởi đồ đi.” Đông Quân vỗ tay bùm bụp.

Ở Bắc vực, bọn ma cà rồng cũng thường xuyên cá cược, họ thường cược cởi đồ phơi nắng. Đông Quân luôn nằm trong danh sách thua cược cho nên hắn cũng muốn nhìn thấy người khác bị cởi đồ phơi nắng giống hắn. Ma cà rồng ở lâu đài không có nhiều thời gian nhàn hạ như hắn nên sẽ rất tệ không khoản cá cược, hắn có lẽ sẽ giành được phần thắng cũng nên, vì hắn đã có kinh nghiệm đầy mình, sẽ không thua được.

Diệp Vy trừng mắt nhìn Đông Quân: “Đông Quân, ngậm miệng lại.”

Bắc Thần hơi nhướng mi khi thấy vẻ mặt nghe lời của Đông Quân. Ngay cả anh còn chưa khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, làm thế nào mà Diệp Vy lại có thể sai khiến hắn? Hắn là thuộc hạ của Bắc vực, không phải Tây vực, vậy mà Diệp Vy đã kết thân được với hắn. Cô là kỵ sĩ của Tây vực kia mà? Lẽ ra nên thân với tên kia.

Đúng lúc này, Thụ Nhân nghiêm túc nói: “Thuộc hạ nghĩ nên đề ra hai luật. Một luật dành riêng cho phu nhân. Luật còn lại là dành cho chúng ta. Vì phu nhân là con người nên cược nhỏ một chút. Nếu người thua, hay là phải làm gì đó chúa tể? Còn nếu chúng ta thua, tùy ý phu nhân quyết định. Mọi người thấy thế nào?”

Bắc Thần đột nhiên cười xấu xa: “Ta đồng ý.”

Diệp Vy dè dặt nhìn qua.

Anh liếc cô: “Nếu Diệp Vy thua, cô ta phải ngồi vào ghế của chúa tể một giờ.”

“Bắc Vương!” Mị Ảnh ho khan: “Có phải cược lớn quá không?”

“Bắc Thần, chiêu này hay đó! Tôi nghĩ mãi cũng không ra cách để hành hạ được Diệp Vy, cậu đúng là cao thủ. Dám ngồi vào ghế của chúa tể, có mười cái mạng cũng không đủ dùng. Diệp Vy, em dám cược hay không? Nói trước, không được nuốt lời. Cũng không chắc là em thua, vậy nên em không cần lo. Ghế của Richard rất dễ ngồi, chỉ cần em đủ can đảm và đủ mạnh là được. Mùi vị quyền lực rất cao.”

Tây Độc vừa nói vừa cười, hai mắt như sáng hẳn lên.

Diệp Vy ngồi thẳng lưng: “Vậy nếu các anh thua?”

“Tùy cô xử trí!” Bắc Thần thẳng thắn đáp.

“Được thôi.”



Một giờ trôi qua.

Diệp Vy cười sằng sặc, đập mạnh số bài trong tay lên bàn.

“Tôi thắng.”

Mị Ảnh chậm rãi buông bài.

Tây Độc ngã lưng ra ghế, híp mắt nhìn Diệp Vy.

Bắc Thần úp ngược bài xuống, nhàn hạ gõ từng ngón tay xuống bàn.

Đông Quân ôm đầu, nhỏ giọng lí nhí: “Phu nhân ăn gian quá!”

Chỉ có một mình Thụ Nhân là nghiêm túc thu bài lại, sau đó trộn đều, rồi lại bắt đầu chia bài. Bàn tay thuần thục đến khó tin. Diệp Vy nhịn không được nhảy phốc lên ghế, ngăn lại bàn tay đang chia bài của Thụ Nhân. Hắn chỉ im lặng đẩy tay cô ra, rồi tiếp tục chia xong bộ bài. Diệp Vy phồng má, trợn mắt nhìn hắn chằm chằm.

Thụ Nhân chỉ nói: “Phu nhân, người đừng ăn gian như vậy! Nãy giờ bọn tôi tổng cộng thắng năm lần, người chỉ vừa thắng có một lần. Mỗi lần người thua đều ngoan cố đòi chơi lại, bây giờ đến lượt người thắng thì liền trở mặt, không tốt đâu. Chúng ta làm một ván quyết định đi. Một trong năm người chúng tôi thắng thì coi như người thua. Một mình người thắng thì thắng toàn ván. Không được gian lận nữa.”

Diệp Vy nằm dài lên bàn: “Thụ Nhân, khai thật đi, anh là thuộc hạ của Bắc Thần đã cải trang trà trộn vào Tây vực đúng không? Đông Quân mới là người của Tây vực nhưng bị Tây Độc đưa đi đầu quân sang Bắc vực? Hai người đảo lộn vị trí rồi!”

“Thuộc hạ là người của Tây Vương.” Thụ Nhân nghiêm túc đáp.

Mọi người đều âm thầm nhoẻn miệng cười.

Một ván bài quyết định.

Dĩ nhiên… Diệp Vy lại thua.

Mị Ảnh cười khổ: “Phu nhân thua rồi!”

Làm lộn xộn đóng bài trên bàn, Diệp Vy kiên quyết lắc đầu: “Chơi lại một lần.”

Mọi người đều đồng loạt lắc đầu.

Diệp Vy chĩa hướng mũi tên sang Đông Quân: “Chơi lại đi, chơi lại đi. Lần này đề ra luật khác chịu không? Ai thua sẽ cởi đồ. Một lần thua cởi một thứ. Đến khi cởi sạch thì phải chạy một vòng quanh lâu đài. Chịu không? Chịu không? Một lần thôi.”

“Vy.”

“Một lần thôi, tôi nhất định không nuốt lời.”

Diệp Vy nhào lên bàn, chọt chọt vào tay Đông Quân, không để ý âm thanh trầm thấp vừa vang lên phía sau lưng. Tất cả mọi người ngoại trừ Diệp Vy đều lập tức đứng phắt dậy, gương mặt trở nên nghiêm túc, không còn thả lỏng như vừa rồi. Diệp Vy liền nhận ra sự khác thường của họ. Cô chầm chậm nhìn lại. Richard đang im lặng nhìn cô chăm chú. Một khắc sau đó Diệp Vy đã nhảy xuống khỏi bàn, hai bàn tay liên tục kéo lấy những lá bài nằm rải rác trên bàn, cẩn thận che giấu khỏi mắt anh.

“Sao anh lại đến đây?”

Vừa hỏi xong câu đó, Diệp Vy lập tức muốn cắn lưỡi chết cho rồi!

“Sao tôi không thể đến đây?”

Richard không hề cảm thấy bực tức, trái lại quăng câu hỏi sang cho Diệp Vy.

Cô á khẩu.

Thụ Nhân bỗng nhiên cúi người: “Chúa tể, phu nhân không tuân thủ lời hứa!”

Cô vội vàng cướp lời: “Ai nói chứ? Tôi sẽ thực hiện. Anh đừng nói bậy.”

Thụ Nhân nhìn sang Diệp Vy, cúi người: “Thuộc hạ tin phu nhân.”

Diệp Vy: “…”

Gương mặt của Thụ Nhân thậm chí còn tỏ vẻ rất rất rất tin tưởng Diệp Vy.

Đây là công khai chế nhạo à?

“Lời hứa gì?”

Richard chậm rãi kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống, anh không có vẻ gì là sẽ trả lại không gian yên bình cho bọn họ tiếp tục chơi bài. Từ Bắc Thần cho đến Tây Độc và Mị Ảnh đều nghiêm túc đứng ra sau lưng Richard như thói quen, Diệp Vy đột nhiên cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng. Bọn họ đều là thuộc hạ của anh. Thậm chí ngay cả một người bên cạnh cô cũng không có. Thật quá cô độc và bi thương rồi!

Đúng lúc này, Đông Quân bỗng nhiên lên tiếng đầy nghĩa hiệp: “Nè, Thụ Nhân, ngươi không phải nên bảo vệ người của Tây vực hay sao? Đứng cùng chung một chiến tuyến, không thể bỏ rơi đồng đội của mình. Ngươi nói phu nhân đã là kỵ sĩ của Tây vực, lẽ ra ngươi nên đứng về phía phu nhân mới phải. Mau qua đây đi.”

Nói đoạn, hắn còn giơ tay kéo Thụ Nhân ra sau lưng Diệp Vy.

Sắc mặt Richard chợt trầm xuống, anh hé môi: “Kỵ sĩ của Tây vực?”

Tây Độc, Bắc Thần, Diệp Vy: “…”

Đông Quân chết bầm!

Bắc Thần và Tây Độc đều trợn mắt với Diệp Vy, cô dùng khẩu ngữ nói với họ là vì không có cơ hội để giải thích cho Richard nên chuyện này vẫn còn là bí mật. Richard lãnh đạm quan sát Diệp Vy, bắt được cái nhìn sợ sệt của cô, đáy mắt của anh liền trở nên hung dữ. Diệp Vy tránh ánh mắt của anh, cô nhìn qua Tây Độc. Tây Độc mấp máy môi ra hiệu với cô, ý nhắc cô nên nghiêm túc hành lễ với chúa tể như giao hẹn giữa bọn họ. Bắc Thần lén dùng một động tác nhỏ giúp Diệp Vy nhớ lại quy tắc.

Cô như được khai sáng, âm thầm gật đầu.

Khi nhìn qua Richard, Diệp Vy bắt đầu cảm thấy không thể hành lễ.

Gương mặt u ám như giông bão cuồn nộ của anh…

Diệp Vy bất giác đưa mắt nhìn qua “cứu tinh”, hai người bọn họ lạnh lùng nhìn cô.

Cô thở dài, chầm chậm quỳ một chân xuống, cúi thấp đầu.

“Tham kiến chúa tể, thuộc hạ vừa được phong vị không bao lâu. Nhờ có Tây Vương, Bắc Vương và Nam Vương rèn luyện, thuộc hạ đã có thể sử dụng thành thạo ba loại vũ khí. Cùng với đó là bài huấn luyện của Tổng phụ trách, thuộc hạ gần như đã hoàn thành tập huấn, trở thành thành viên chính thức của khu vực phía Tây. Hôm nay mới trình diện trước Ngài, là sơ xuất của thuộc hạ. Kỵ sĩ của Tây vực, Diệp Vy.”

Diệp Vy lặp lại một loạt những lời đã được Thiên dạy, không sót một từ.

“Rất tốt.” Richard rít từng chữ qua kẽ răng.

Dường như bọn họ đã lường trước kết quả này, không ai bảo ai, họ nhanh nhẹn kéo Diệp Vy đứng phắt dậy rồi đứng chắn trước cô. Tình cảnh dở khóc dở cười này đúng là trò cười cho cả lâu đài. Thuộc hạ trung thành của chúa tể lại hiên ngang kháng lệnh, tập trung phía trước bảo hộ cho một… kỵ sĩ nhỏ bé của khu vực phía Tây.

Richard cuối cùng cũng hiểu vì sao lần đó Đằng Tử lại có khẩu súng ngắn để uy hϊếp Diệp Vy. Thảo nào anh luôn cảm thấy khẩu súng đó rất quen mắt, cứ như nó đến từ kho vũ khí của anh. Mà Đằng Tử thì không có khả năng chạy vào kho vũ khí trộm khẩu súng. Khi thân mật cùng Diệp Vy, tâm trạng anh cũng tốt dần lên. Cho nên anh không tiếp tục truy cứu sự việc kia, chẳng ngờ hôm nay lại phát hiện chuyện này.

“Các anh làm gì vậy?” Diệp Vy nhịn không được, khẽ hỏi.

Đông Quân nhỏ giọng: “Phu nhân, chúng tôi sẽ bảo vệ người.”

“Bắc Thần, vết thương chưa khỏi, tránh qua một bên.”

Richard đanh giọng ra lệnh.

Bắc Thần buột miệng: “Richard, cô ta làm như vậy là vì muốn…”

“Tránh ra.”

“Tránh ra đi, tránh ra hết đi.” Diệp Vy xua tay đuổi người.

Thiên đã dạy cô cách đối phó với những trường hợp như thế này. Diệp Vy tin mấy người làm cố vấn này sẽ không hại cô đi vào bước đường cùng. Bằng chứng là ngày hôm đó Richard đã muốn cô, không ngờ cô lại lớn gan dùng lời của anh đáp lại khẩu khí của anh. Diệp Vy nhận ra, chỉ cần cô trở nên nghiêm túc giống thuộc hạ của anh thì anh sẽ cho cô quyền phát ngôn bình đẳng và lắng nghe những gì cô nói.

Cô và anh có thể ngang hàng tranh luận!

Thiên đã khẳng định điều đó.

Cả đám người bị đuổi qua một bên, nhẫn nhịn xếp hàng đứng xem quá trình Diệp Vy tự đưa đầu vào miệng cọp. Bọn họ có lòng tốt giúp cô khuyên ngăn chúa tể đại nhân bớt giận, cô không nhận thì thôi, coi như họ tốt không đúng chỗ. Phải để cho cô nhìn thấy cơn thịnh nộ của chúa tể một lần thì cô mới biết điều hơn. Con người!

Thấy Richard tiến đến trước mặt, Diệp Vy vội giơ tay chặn anh lại.

“Chúa tể, anh nghe em nói đã. Em làm như vậy hoàn toàn là vì anh! Phu nhân của chúa tể không phải người vô dụng. Em muốn chứng minh cho mọi người thấy, em, một con người, cũng có thể trở thành người của Tây vực, bằng chính sức lực của bản thân mình. Anh yên tâm. Ở Tây vực, bọn họ đều rất tốt với em. Tuy em chỉ là kỵ sĩ nhưng họ đã biết em là phu nhân của anh. Anh có thuộc hạ của mình thì em cũng muốn có thuộc hạ của em. Mặc dù bây giờ em chưa thu nhận thuộc hạ, nhưng rất nhanh em sẽ chứng tỏ năng lực cho anh thấy.”

Diệp Vy nói rất chuyên tâm, giọng nói vô cùng nghiêm túc, đến nét mặt cũng có phần bất thường. Đám Bắc Thần, Tây Độc, Mị Ảnh, Thụ Nhân và Đông Quân đều bị cô làm cho chấn động. Từ bao giờ mà một cô nhóc luôn luôn sợ hãi chúa tể lại có gan đứng đối chấp cùng Ngài như vậy? Khi tập luyện, cô luôn miệng nói chúa tể đáng sợ ra sao, lạnh nhạt ra sao, không dám đến gần Ngài ấy ra sao… Vậy mà…

Richard thâm trầm nhìn Diệp Vy một lúc lâu, cuối cùng cất giọng.

“Thuộc hạ của tôi cũng là thuộc hạ của em. Em còn muốn thu nhận thuộc hạ? Nếu em đã nói như vậy, Diệp Vy, tôi có thể hiểu là em đang khoáy động lòng dân, kêu binh tạo phản hay không? Tội trạng thế này, em có đủ sức để nhận lấy?”

“…” Diệp Vy ngây người.

Vì sao lại biến thành cô có âm mưu tạo phản vậy?

Richard lại nói: “Em cần bao nhiêu thuộc hạ?”

Diệp Vy lặng lẽ tính toán, đáp: “Một nửa thuộc hạ của anh.”

Chắc không nhiều lắm!

Anh cười lạnh: “Ma cà rồng ở khắp nơi đều là thuộc hạ của tôi, em cần một nửa, đây rõ ràng là muốn đoạt binh để mưu phản. Em còn gì để giải thích hay không?”

“Nè, anh có nói đạo lý không vậy? Em nói một nửa thuộc hạ của anh, nghĩa là em sẽ thu nhận thuộc hạ bằng một nửa số lượng thuộc hạ của anh, em không hề nói sẽ cướp đoạt người của anh. Chúa tể đại nhân, anh như vậy rõ ràng đang vu khống em!”

Diệp Vy tức giận gào lên.

Richard trái lại rất bình thản: “Tôi nói rồi, ma cà rồng khắp nơi đều là thuộc hạ của tôi, không còn ai để em thu nhận. Chúng chỉ có một chủ nhân, một chúa tể, là tôi.”

Cô uất ức hét: “Vậy em không cần thuộc hạ nữa là được chứ gì!”

Anh im lặng nhìn cô.

Cô vẫn chưa nguôi ngoai, tức giận quay mặt sang nơi khác.

“Các anh đưa chúa tể ra ngoài đi.”

Cả đám lập tức trừng mắt với Diệp Vy.

Cô không hề sợ, chỉ tay vào bọn họ: “Tôi là chúa tể phu nhân, chẳng lẽ lời nói không có trọng lượng? Các anh tôn trọng chúa tể thì cũng phải tôn trọng tôi. Bây giờ tâm trạng tôi không tốt, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt khó ưa của chúa tể nữa.”

Bắc Thần nghiến răng ken két.

Tây Độc bụm miệng không dám cười.

Mị Ảnh, Thụ Nhân và Đông Quân đồng loạt im lặng.

Diệp Vy giận dữ xoay người: “Mau đưa anh ấy ra ngoài đi.”

“Đây là phòng tôi.” Bắc Thần tiến đến quan tài, chui vào bên trong.

Cô lập tức trừng mắt: “Tòa lâu đài này… có một phần là của tôi.”

“Phu nhân, cô đang giành tài sản với chúa tể?” Đông Quân nhỏ giọng hỏi.

“Không phải chúa tể nói thuộc hạ của anh ấy cũng là thuộc hạ của tôi rồi sao? Lẽ nào tài sản của anh ấy còn không phải tài sản của tôi? Các người ra mặt bênh vực chúa tể như vậy, không thấy tôi bị tổn thương hay sao? Tôi cũng là chúa tể phu nhân kia mà! Các người đối xử với tôi còn không tốt bằng với chúa tể. Chúa tể dám gϊếŧ các người, chẳng lẽ tôi không dám? Đừng quên. Tôi vừa giỏi dùng cung tên lại giỏi dùng súng ngắn, trên người tôi còn có dao bạc. Cẩn thận một ngày tôi thấy các người không vừa mắt sẽ ra tay lấy mạng các người. Lúc đó đừng có cầu xin tôi tha mạng.”

Đông Quân rất muốn cười, nhưng gương mặt đã cứng đờ.

Rõ ràng lúc nãy bọn họ đã bảo vệ cô, là cô bảo họ tránh ra chỗ khác?

Người không nói đạo lý là cô mới phải!

“Đây không phải nước lọc.”

Giọng nói nghiêm túc của Thụ Nhân vang lên khiến mọi ánh mắt đều tập trung về phía hắn. Hắn cầm ly nước trong tay lên ngửi ngửi, sau đó mím môi. Trong lúc đánh bài, để tránh buồn chán, hắn có nghe Tây Vương hạ lệnh kêu thuộc hạ mang thức uống đến phòng Bắc Vương. Thụ Nhân nghĩ rằng đó là nước lọc, không chút nghi ngờ. Nhưng khi ngửi lại có cảm giác không phải nước lọc. Mùi của rượu. Chính là mùi vị của rượu trái cây do ma cà rồng chế biến. Tại sao lúc uống hắn không biết?

Richard nhận lấy ly thủy tinh từ tay Thụ Nhân, đưa lên ngửi qua.

Hèn gì hôm nay cô bé con lại gan dạ đến thế!

“Làm gì vậy?”

Diệp Vy đẩy mạnh bàn tay đang nắm chặt cằm của cô ra, đứng thẳng lên rồi không thèm nhìn qua chủ nhân của bàn tay lấy một lần. Richard giận đến tím mặt, nhưng một chữ cũng không nói ra. Gương mặt đỏ lựng của Diệp Vy chứng tỏ cô đã ngà ngà say, nhưng cách nói chuyện không hề ngả ngớn như kẻ say, mà ngược lại vô cùng bình tĩnh. Thật không nhìn ra cô đã say nếu không phải mặt cô đã đỏ lên, thậm còn rất hay nhoẻn miệng cười. Nhờ mấy nụ cười đó mà Richard mới im lặng nhìn cô.

“Toàn bộ đi theo tôi, đến đại sảnh thực hiện lời hứa.”

Đột nhiên, Diệp Vy nghiêm túc ra lệnh.

Thế là một mình cô đi đằng trước, phía sau là Richard, sau nữa là đám người của Bắc Thần. Bọn họ cũng tò mò muốn biết cô làm cách nào để ngồi lên chiếc ghế ở giữa đại sảnh, vị trí độc nhất của chúa tể. Và bọn họ còn muốn nhìn xem chúa tể sẽ trừng trị tội trạng của cô như thế nào. Tất cả… xuất phát từ lòng hiếu kỳ cả thôi!

Đại sảnh.

Diệp Vy to gan lớn mật đi thẳng đến chiếc ghế trên cao, tự nhiên ngồi xuống.

Đám người bên dưới trợn mắt kinh ngạc.

Richard rốt cục nhịn hết được, anh bay đến trước mặt cô. Cô không thèm quan tâm đến anh, nghiêng đầu thách thức đám người Bắc Thần rồi cười hì hì rất vui vẻ. Diệp Vy cảm thấy ngồi ở đây rất tốt, có tầm nhìn cao và xa, ghế ngồi cũng vô cùng thoải mái, mùi hương trên ghế cũng thật dễ chịu. Richard nhấc Diệp Vy lên, cô sống chết bám vào tay vịn không buông, đạp mạnh vào người anh một cái. Anh không chút phòng bị, cô đạp trúng bụng của anh. Hơi thả tay ra, Richard cúi đầu nhìn áo.

“Tránh ra đi, đừng động vào tôi, tôi phải ngồi ở đây một giờ.”

Nét mặt hầm hầm của Richard dời đến đám người bên dưới.

Bắc Thần đứng ra giải thích, sau đó im lặng đợi chỉ thị.

Richard không nói gì, quay sang nhìn hai tay đang ôm chặt ghế của Diệp Vy.

Cô cười ngây dại dựa mặt vào thành ghế, đôi mắt thuần khiết sạch sẽ. Richard rất muốn dùng biện pháp mạnh kéo cô về phòng ngủ, đợi cô tỉnh dậy sẽ ra tay dạy dỗ cô một phen nên thân. Nhưng nhìn thấy nụ cười trẻ nhỏ của Diệp Vy, anh đột nhiên tham lam muốn tiếp tục chiêm ngưỡng dáng vẻ bị rượu làm cho say của cô. Anh thấy cô gái nhỏ này rất đáng yêu, như một con mèo làm loạn ở chỗ của anh vậy.

Ngồi xuống bên cạnh Diệp Vy, Richard trầm giọng: “Vy, muốn chết phải không?”

Diệp Vy lườm anh: “Anh mới muốn chết, có tin tôi cho người gϊếŧ anh hay không?”

Richard bật cười thành tiếng.

Bắc Thần và Tây Độc ngơ ngác quay sang nhìn nhau.

Mấy người bên cạnh cũng kinh ngạc không kém.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chúa tể vui vẻ như vậy!

Và còn… Ngài sao lại có thể ngồi xỏm bên cạnh chiếc ghế của mình?

“Em đang làm gì ở đây?”

Richard bỗng nhiên hỏi tiếp, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt của Diệp Vy.

Cô hất tay anh ra: “Không được chạm vào tôi.”

Anh cười.

“Hửm?”

“Richard sẽ gϊếŧ anh.”

“Hắn không gϊếŧ được tôi.”

“Đùa sao? Anh ấy gϊếŧ anh dễ như trở bàn tay!”

“Tôi sẽ gϊếŧ hắn.” Richard bóp nhẹ chóp mũi của cô.

Diệp Vy đột nhiên ngồi bật dậy, chỉ thẳng vào anh: “Thử động vào anh ấy xem!”

Cô khịt khịt mũi, ánh mắt bất giác liếc đến đám người còn đứng phía dưới, sau đó nghiêm túc ngồi trở lại ghế chúa tể. Cô bám chặt vào thành ghế, như sợ người đàn ông đang ở gần mình sẽ tiếp tục kéo cô ra. Nghĩ đến đây, Diệp Vy hầm hầm nhìn người đàn ông đang nửa ngồi nửa quỳ cạnh ghế của cô rồi mím chặt môi lại.

Richard đột nhiên hỏi: “Em sẽ làm gì?”

“Gϊếŧ anh.”

Giọng nói rất kiên định.

Anh véo má cô: “Em sẽ chết.”

Cô ghét bỏ đẩy anh ra: “Anh mới chết.”

Đoạn đối thoại thiếu muối này…

Bắc Thần và Tây Độc quyết định trở về phòng.

Đám người phía sau cũng lui ra ngoài.

Những người yêu nhau có IQ bằng không?

Thật đúng quá mà!

Lời này nghe có vẻ xúc phạm chúa tể, nhưng bọn họ không nghĩ ra được ngôn từ nào chuẩn xác hơn để liên tưởng với cảnh tượng trước mặt. Chúa tể thật sự đã quá dung túng cho Diệp Vy, ngay cả ghế ngồi của mình mà cũng để cô chiếm đoạt. Họ thường thấy cô e sợ chúa tể, chẳng ngờ khi có rượu vào lại trở nên bất chấp tất cả như vậy. Một chút cũng không sợ hãi. Hình như có thể làm chúa tể phu nhân. Những kẻ dám đối chấp với chúa tể bằng nét mặt bình tĩnh đó, thậm chí còn chưa ra đời.