- --
“Chúa tể!”
Giữa không gian âm u chứa đầy khí lạnh, một giọng nói trong trẻo vang lên. Chủ nhân của giọng nói ấy kính cẩn quỳ một chân xuống nền đất lạnh lẽo, đầu cuối rạp trước vị chúa tể oai nghiêm. Gió lùa nhẹ vào chiếc áo choàng, làm lộ mái tóc xanh rêu mềm mượt. Đôi mắt sáng như ngọc không chút tạp niệm, điềm tĩnh hòa nhã.
Richard phất tay ngụ ý bảo đứng lên, cất giọng: “Nói đi.”
“Thuộc hạ trở về dãy núi Mộc Liên xem xét mấy ngày liền. Quả nhiên đúng như chúa tể suy đoán. Khóm cỏ Mộc Nhị Thủy Linh ngàn năm mới khai hoa. Bông hoa đầu tiên sớm đã không còn. Gần đó không hề xuất hiện chút dấu vết gì của kẻ trộm.”
“Tốt!”
“Chúa tể, Ngài còn gì căn dặn?”
“Tiếp tục ẩn mình.”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Dứt lời, người đó liền biến mất.
Núi Mộc Liên là nơi gia tộc Mộc Lam trú ẩn nhiều năm, dãy núi chìm trong sương mù dày đặc không có lối đi. Làn sương mù trên núi chứa nhiều khí độc, nếu không phải người có dòng máu Mộc Lam chảy trong huyết quản thì tuyệt nhiên không thể đặt chân vào núi. Chỉ có thể chờ chết, để mặc cơ thể thối rửa dưới chân núi.
Sau khi toàn gia tộc đều bị gϊếŧ thảm, chỉ có một mình Hải Lam may mắn gặp được Richard giữa lúc hàm răng gớm ghiếc của người sói sắp chạm đến cổ của cô. Dựa vào thuật phép non nớt của Hải Lam, việc tạo ra kết giới bao quanh ngọn núi là không thể. Richard dùng thuật phép của mình, hình thành lớp lá chắn bao phủ toàn bộ dãy núi Mộc Liên. Cứ như vậy dãy núi hoàn toàn biến mất. Nhiều năm liền.
Mộc Nhị Thủy Linh là gì, ngoài Thiên và Richard, kẻ biết rõ công dụng của nó chính là một tên ma cà rồng quỷ quyệt ở Đông Bắc. Hắn tên Lĩnh. Hắn là ma cà rồng thuần chủng mang trong mình dòng máu quỷ vương hiếm có. Kẻ có dòng máu quỷ vương có khả năng rất cao sẽ được ngồi trên chiếc ghế dành cho chúa tể ma cà rồng. Vậy tại sao hắn không phải chúa tể? Hừm, tại vì cấu tạo nghiệt ngã của tạo hóa. Đã tạo ra hắn, lại còn tạo ra anh. Một rừng không thể hai hổ. Con quỷ trong hắn không mạnh bằng con quỷ trong người anh. Qua nhiều lần giao đấu, cuối cùng hắn bại trận. Vì để không tạo ra hậu quả xấu về sau, Hội đồng quyết định giao cho hắn một chức vụ có sức nặng. Vừa giữ chân hắn lại. Vừa có thể chế ngự hắn.
Sự tồn tại của Hội đồng là vì cái gì?
Nuôi dưỡng ác ma.
Độc chiếm thế giới.
Richard thu lại ánh nhìn quỷ dữ trong mắt, hai mi thả lỏng. Mặt trăng hôm nay có màu ảm đạm, nhưng mắt anh lại thấy nó xinh đẹp lạ kỳ. Trăng tròn. Thời điểm trăng tròn là khoảnh khắc giao thoa giữ tiếng tru hoang dại của bầy sói cạnh bìa rừng kêu gọi bạn tình và sự ra đời của nhiều đứa trẻ kiều diễm. Hôm nay anh không có tâm trí ra ngoài săn mồi. Càng không mấy quan tâm lũ người sói ngoài kia. Con ngươi màu tím nhẹ chuyển động, cái nhìn đặt lên bức tường ngay chỗ rẽ. Nhìn thật lâu.
“Nghe được những gì rồi?”
“…”
Không có âm thanh đáp trả.
Mi tâm nhíu lại, Richard lạnh lùng nói thêm: “Ra đây.”
“…”
Vẫn là sự im lặng đáng chết.
Nhịn xuống cảm giác muốn gϊếŧ người, anh hạ thấp giọng cảnh cáo: “Vy, lúc tôi còn có thể tử tế, em tốt nhất mau bước ra đây.”
Ngay từ lúc đầu, anh đã cảm nhận được sự xuất hiện của cô. Không vạch trần ngay lập tức là vì anh còn muốn thử xem cô sẽ gan dạ được trong bao lâu. Dám nghe lén chúa tể nói chuyện, tội này chưa có kẻ sống nào dám phạm phải. Richard biết rõ Diệp Vy sẽ không dám ở lâu trong bóng tối. Trời càng lúc càng tối, cô cứ im lặng đứng đó nghe lén anh nói chuyện, không có ý rời đi. Lá gan ngày càng lớn.
Biết không trốn khỏi, Diệp Vy do dự bước ra.
“Em không nghe thấy gì hết.”
Đợi cô tiến đến trước mặt, Richard không nhanh không chậm, hỏi: “Có muốn xem thử cỏ Mộc Nhị Thủy Linh có hình dạng thế nào không?”
“Không phải đã bị…”
Hai chữ “hái mất” bị nghẹn lại ở cổ, trôi ngược xuống bụng.
Trong tích tắc, Diệp Vy lập tức im bặt.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, tiếp đó dùng giọng hối lỗi: “Em không cố ý nghe lén.”
Richard nhìn cô chằm chằm, âm thanh lạnh lẽo phát ra từ yết hầu: “Nếu vừa rồi là một tên ma cà rồng, đầu của hắn đã sớm nằm dưới đất rồi.”
Diệp Vy nuốt nước bọt, chậm chạp thu lại ánh nhìn, dán chặt mắt xuống đất. Đứng im bất động như một pho tượng thạch cao. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh cái đầu của một ai đó nằm lăn lốc dưới đất, cảm giác lạnh sóng lưng dâng trào. Cô muốn xoay người chạy, nhưng hai chân như bị mặt đất hút chặt. Nếu thực sự nhìn thấy những cảnh đẫm máu đó, không biết cô còn đứng nổi không? Đáng sợ.
“Em… em… em… xin lỗi.”
Rõ ràng biết anh sẽ không bẻ đầu mình, nhưng Diệp Vy vẫn rất sợ.
Tuy anh giống con người, giây trước vừa cười giây sau liền tức giận, nhưng khả năng anh bất thình lình muốn gϊếŧ cô cũng rất cao. Phán đoán của cô về những người khác không đúng hoàn toàn nhưng cũng rất ít khi sai. Về anh, có lẽ mọi phán đoán đều sai. Không thể nào hiểu rõ anh. Không cách nào biết trước anh sẽ làm gì tiếp theo. Anh có thể dịu dàng với cô, càng có thể tàn độc với cô. Đó là sự thật.
Đến lúc này, Richard phải thừa nhận những lời Dave đã nói với anh!
Không sai.
Cô bé con này, nghĩ quá nhiều.
Anh không hiểu nổi, cái đầu nhỏ như vậy, sao có thể chứa nhiều suy nghĩ đến vậy?!
Mà thôi, anh không có hứng thú tìm hiểu về cấu tạo não bộ của loài người.
Richard vuốt nhẹ lên tóc Diệp Vy, nói: “Được rồi, đừng sợ, tôi cũng không gϊếŧ em.”
Không sợ.
Không sợ.
Anh bảo cô phải làm thế nào mới không sợ hãi nữa?!?
Tưởng dễ dàng như cách anh bẻ đầu một ai đó chắc!
Diệp Vy có thể không biết phép tắc, thời gian đầu anh không chấp nhất. Nhưng cân nhắc đến chuyện về sau, cô bắt buộc phải nắm rõ những quy tắc ở lâu đài DW, vì anh không thể cứ khoan dung độ lượng với cô mãi. Cố chấp cưng chiều một ai đó khác hoàn toàn với việc biết cách cưng chiều một ai đó. Richard không sống ở thế giới của con người, anh không biết thế nào mới là cưng chiều thực sự.
Chỉ đành dùng cách của bản thân.
“Không có lần sau.”
Dừng lại một chút, anh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi quyết định.
“Nếu em tái phạm, tôi sẽ nhốt em vào ngục tối.”
Diệp Vy dù muốn hay không cũng phải gật đầu chấp nhận. Ngoài lời răn của anh thì cô không còn lựa chọn nào khác. Bị nhốt vào ngục tối một lúc so với việc bị anh bẻ đầu tốt hơn nhiều. Cô nhất định không tái phạm. Nhất định vậy. Chắc chắn.
Chợt, anh dùng một tay nâng cằm cô lên, giọng chất vấn: “Nói đi, tại sao không ngủ, giờ này còn chạy loạn ra ngoài?”
“A… em tìm anh.”
Suýt chút cô quên mất mục đích của mình.
Nghĩ vậy, liền vội vàng nói: “Thiên đánh anh bị thương, em lo lắng nên mới vội chạy ra ngoài tìm anh.”
Richard nhíu mày: “Đánh tôi bị thương?”
Diệp Vy gật đầu, lén lút dùng mắt kiểm tra cơ thể anh.
Giọng điệu trở nên độc tàn, anh thấp giọng hỏi cô: “Kẻ nào nói với em?”
“Thuộc… thuộc hạ của anh.”
“Em cho rằng tôi sẽ để yên cho người ta đánh mình bị thương sao?”
Ừ nhỉ!
Tên thuộc hạ đó cố tình khích cô đi tìm anh?
Cô còn tin hắn!
Cười gượng, Diệp Vy tìm cách chống đỡ: “Có lẽ em nghe nhầm rồi!”
Giây tiếp theo, Richard đưa tay kéo Diệp Vy sát lại người anh, khẽ nói: “Em nghe nhầm, nhưng tôi không nghe nhầm. Em lo lắng vội chạy ra ngoài tìm tôi. Tìm được tôi rồi nhưng thấy tôi và thuộc hạ đang nói chuyện nên im lặng nấp bên kia. Cuối cùng tôi phải gọi ba lần em mới chịu ra. Sau đó còn phủ nhận chuyện nghe lén. Bé con, tôi nói có sai chi tiết nào không? Hửm?”
“Anh… chuyện này…”
Dùng lực siết chặt eo Diệp Vy, Richard ma mị kề sát mặt vào cô.
“Đã bắt đầu biết lo lắng cho tôi rồi sao?”
Diệp Vy cắn chặt môi không đáp, lảng tránh ánh mắt mờ ám của anh.
Hai cơ thể dính chặt lấy nhau tưởng như không tồn tại một khe hở, hơi thở nóng ấm của anh phả vào mặt khiến trái tim Diệp Vy đập loạn cả lên. Cả người anh chứa đầy hàn khí nhưng không làm cô cảm thấy lạnh lẽo. Có lẽ đã bị cái hơi thở nóng như nước sôi của anh làm cho tan chảy. Đầu óc trở nên mụ mị, thần trí ngây dại.
Anh áp sát đôi môi đỏ vào chóp mũi cô, tiếp đó nghịch ngợm dịch chuyển bàn tay đang nằm yên trên chiếc eo nhỏ nhắn. Chầm chậm đưa đến nơi không nên đến, bàn tay ma quỷ của anh lập tức chạm vào vị trí cách xương quai xanh của cô chừng một gang tay. Diệp Vy giật mình, vội vã vung tay đẩy anh ra, nhưng bất thành.
“Anh làm gì...?”
Richard chụp lấy tay cô, kéo nó đặt lên ngực mình, giọng bỡn cợt: “Đây, em cũng có thể thử làm với tôi.”
Diệp Vy mở to mắt nhìn anh chằm chằm: “Anh… sao lại… biếи ŧɦái vậy?”
“Ồ, biếи ŧɦái?”
Giả vờ kinh ngạc, anh hứng thú nhìn cô.
“Tôi không biết.”
…
Đi qua đi lại không biết đã bao nhiêu vòng, cuối cùng Diệp Vy dừng lại. Cô ấm ức hồi lâu rồi bất giác dời mắt xuống ngực mình. Ngực cô nhỏ. Không sai. Nhưng anh có cần quá đáng vậy không? Chê bai thẳng thừng. Lẽ nào cô không tổn thương. Vì lý do gì đó, Diệp Vy vô thức tự đưa tay chạm vào ngực mình. Cô đặt tay ở đó một lúc lâu rồi tức giận. Có nhỏ thật, nhưng chạm vào cũng có chút cảm giác nó có tồn tại. Đàn ông luôn thích phụ nữ có ngực to sao? Diệp Vy chau mày tự hỏi.
“Vy, chỗ này, nhỏ quá.”
Nhớ lại câu nói của anh, cô tức đến nghẹn lời.
Người đàn ông đáng chết!
Nếu anh không phải ma cà rồng, cô đã tán anh một bạt tai.
Nhưng mà, nếu anh không phải ma cà rồng, cô dám tán anh một bạt tai chắc?
Suy đi tính lại, vẫn là cô chịu thiệt thòi.
“Em đang ở một mình sao?”
Cả người bất động, Diệp Vy hốt hoảng nhìn quanh.
Không có ai.
Thời điểm tiếp theo sau đó, cô biết bản thân đã rơi vào thuật thôi miên của Luân và không còn khả năng tự cứu chính mình. Người này hết lần này đến lần khác cố chấp sử dụng thuật thôi miên với cô, mục đích của anh ta rõ ràng, anh muốn lợi dụng cô tiếp cận chúa tể ma cà rồng. Giằng co một lúc, cuối cùng Luân hoàn toàn xâm chiếm được tâm trí Diệp Vy. Anh nép mình vào góc cây lớn, chuyên tâm dụng thuật.
“Vy, mang nó theo bên người, tìm đến đại sảnh.”
Diệp Vy răm rắp làm theo, giống một con rối bị điều khiển.
“Hắn đang ở đó.”
Không mất bao nhiêu thời gian, Diệp Vy đã tìm đến đại sảnh. Sảnh lớn không một bóng người, chỉ có luồng khí đen u ám phủ vây. Luân tưởng mình nhìn sai, đang định dùng cách khác tìm ra vị trí chúa tể ma cà rồng thì lại cảm nhận được bá khí mạnh mẽ của hắn. Anh khẽ cười rồi tập trung vào Diệp Vy. Sai khiến cô.
Richard vừa vào đến sảnh đã cất giọng hỏi: “Em lại chạy đến đây tìm tôi?”
Ban nãy anh vừa từ đại sảnh trở về phòng, cả người còn chưa kịp đặt vào quan tài đã bị giọng nói phiền phức của tên thuộc hạ phía ngoài ngăn cản. Hắn báo có người nhìn thấy Diệp Vy đi vào đại sảnh. Trong chốc lát, anh bật cười như thói quen. Tuy nụ cười chỉ xuất hiện vài giây, nhưng đã thể hiện rõ ràng niềm vui của anh. Có vẻ như ngày hôm nay cô bé con muốn cùng anh chơi trò đuổi bắt. Vậy, anh chiều cô.
Thấy Diệp Vy im lặng không trả lời, chân cũng không di chuyển, Richard trầm ngâm nhìn cô rồi nhanh chóng bước tới chỗ cô. Những bước chân mạnh mẽ mang theo chút vội vàng có hơi dừng lại. Đáy mắt vυ"t qua một vệt sáng, hai tay siết lại thành hình nắm đấm. Richard nhếch miệng cười khẩy, tự mắng mình trong phẫn nộ. Rất lâu sau, anh vẫn không cử động, trái lại đứng yên tại chỗ, cất giọng mỉa mai.
“Vy, em ngốc sao? Thế này khác gì đang tự đào mồ chôn mình.”
“Đừng…”
Nghe âm thanh lí nhí của cô, anh lãnh đạm: “Có biết cách dùng không? Hay là qua đây, tôi dạy cho em.”
“Vy, hướng thẳng nồng súng về phía hắn!”
“…”
“Em không thoát được đâu, đừng kháng cự vô ích.”
“Luân, anh…”
“Diệp Vy, có phải là tôi đã quá nhẹ tay với em?”
Tông giọng lạnh lẽo truyền đến bên tai, âm vực không hề dễ nghe. Hai mắt Diệp Vy mơ hồ bất định. Khẩu súng trong tay từ từ được đưa lên, nồng súng vừa vặn chĩa thẳng về phía Richard. Anh không tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại hài lòng dùng nét mặt đầy tán thưởng nhìn thẳng vào cô. Chiêu này của cô có công dụng. Vờn anh bằng thứ cảm giác đáng ghét khiến anh không tự chủ tìm đến cửa dâng mạng cho cô. Kể ra con người thật biết cách biến những thứ cảm xúc thấp hèn thành vũ khí.
Khốn khϊếp!
Hừ một tiếng, anh bay đến chỗ Diệp Vy.
“Anh… đừng…”
Những câu chữ lủn củn không rõ ý nghĩa của Diệp Vy càng khiến Richard muốn tức khắc đưa tay bóp chết cô. Nhưng nhìn xem, thậm chí là anh bay đến trước nồng súng của cô để giúp cô dễ dàng thực hiện ý định ngu ngốc của mình, thế mà cô vẫn chưa chịu hành động. Hay nói đúng hơn, cô không hề bày ra dáng vẻ sợ hãi. Richard nghi ngờ đặt tay lên má Diệp Vy, ấn đường chậm rãi xuất hiện mảng đen u ám.
“Anh đừng qua đây…”
“Em không thể nói cho hắn biết được đâu, kết liễu hắn đi, Vy.”
“…”
“Hắn đã nói những gì với em mà khiến em do dự như thế này?”
“Luân, tôi nhất định sẽ đi tìm anh.”
“Anh giúp em ra tay.”
“Không, không được…”
Mặt khác, Richard đưa tay bao bọc những ngón tay nhỏ nhắn của Diệp Vy. Khẩu súng ngắn áp sát bờ ngực săn chắc của anh, trên thân súng là kí hiệu hoàng tộc, bên trong vẫn còn đầy đạn. Trong khi Diệp Vy kiên quyết đối đầu cùng Luân, cô vô tình bỏ mặc hành động tùy ý đầy nguy hiểm của Richard. Mà thật ra, dù biết là nguy hiểm cho anh, nhưng cô không cách nào khiến mình dừng lại. Tâm trí không ngừng gào thét chống trả, cơ thể lại ngoan ngoãn phó mặc cho kẻ khác sai khiến.
“Bé con, đừng bài xích, em sẽ gặp nguy hiểm.”
Đừng bài xích…
Cô đã nghe ai đó nói lời này rất nhiều lần. Lần đầu tiên nghe thấy, cô rất muốn nói lớn không bài xích không được, vì cô cảm thấy rất khó chịu. Tiếc là không lâu sau đó lại dần dần mất hết ý thức, chìm vào mê man. Nếu không bài xích thì không thể thoát ra được. Diệp Vy chỉ nghĩ như vậy. Không ai nói với cô, nếu cô cố bài xích máu của Bắc Thần thì sẽ không thành công vì độc dược sẽ dần hòa quyện vào máu làm cô mất hết ý thức. Tình huống khi ấy thật ra rất nguy hiểm. Tuy không cao nhưng khả năng cô mãi mãi không tỉnh lại vẫn sẽ xảy ra. Chỉ là Diệp Vy gặp may nên không chết. Lần này cô lại cố gắng bài xích liên kết với Luân, khả năng não bộ bị tổn thương là rất lớn. Các hệ thống thần kinh có thể tự hủy trong nháy mắt.
Khi Diệp Vy sắp thoát được Luân, lại cảm thấy tay mình bị ai đó giữ chặt.
“Vy, nghe lời, đừng kháng cự.”
Richard nói nhanh, dứt khoác đè mạnh tay cô vào cò súng.
Cướp cò.
Đùng.
Tiếng nổ to, gọn và đanh.
Cả tòa lâu đài như được đánh thức.
Không phải bởi tiếng súng, mà do mùi hổ phách nồng nặc xuất hiện.
Viên đạn xuyên thủng tim khiến trước ngực Richard ướt đẫm máu, anh nhíu mày cảm thụ thứ nóng ấm đang ào ạt chảy trong người. Loại cảm giác này đã bao lâu anh chưa trải qua? À, phải nói là, chưa có kẻ nào có thể khiến anh cảm nhận được thứ cảm giác bị đạn bắn xuyên tim là như thế nào. Nó không đau như anh nghĩ.
Mờ mịt khép mi, Richard như mất hết sức lực dần buông thỏng cánh tay. Cả cơ thể đổ rạp về trước. Anh hé môi như muốn nói gì đó, nhưng cái cơ thể chết tiệt của anh ngày càng cảm thấy mệt mỏi. Thuộc hạ của anh… chúng mà dám chạm đến một sợi tóc của cô gái nhỏ thì chắc chắn anh sẽ phanh thây chúng ngay sau khi tỉnh lại.
“CHÚA TỂ!”
“RICHARD!”
Tiếng vang bên tai nhỏ dần, nhỏ dần, rồi lịm tắt.
Anh vô lực ngã vào người Diệp Vy.
Do sức nặng từ anh nên hai người cùng lúc ngã xuống đất.
Hải Lam vừa xuất hiện đã nhanh chóng tạo thuật phép phủ quanh Diệp Vy, luồng khí mờ ám xuất hiện trước mắt cô là của kẻ đó. Lá chắn Hải Lam vừa tạo ra thành công đánh bay thuật thôi miên của Luân, khiến anh trọng thương vì không cảnh giác đề phòng. Cô còn chưa kịp giải thích đã trông thấy Bắc Thần mang theo bộ mặt quỷ dữ xông thẳng ra chỗ Diệp Vy. Tốc độ bay nhanh đến kinh hoàng.
Vυ"t.
Rầm
“Mẹ kiếp, anh buông tôi ra!”
Thiên lao nhanh vào Bắc Thần, khiến cả hai văng đến cửa lớn.
Ngồi bật dậy, Bắc Thần nghiến răng, nhìn Thiên: “Đừng có cản.”
Thiên chống tay lên đất, gượng người dậy ra lệnh cho Tây Độc: “Giữ cậu ta lại.”
Diệp Vy ngơ ngác nhìn vào khoảng không, bị vật nặng đè lên người khiến cô không thể nhúc nhích. Cánh mũi ngửi được hương thơm hổ phách, cô cúi đầu nhìn xuống tay mình hồi lâu mới bừng tỉnh. Là anh. Cả người anh toàn máu, chúng dính cả vào cô. Bàn tay giữ súng run rẩy kịch liệt. Sắc màu thê lương hiện rõ mồn một. Diệp Vy sợ hãi lay nhẹ người anh. Lay mãi cũng không thấy anh cử động. Mắt cô mờ dần.
Cô, đã, làm, gì, thế, này?!?
Không nghĩ nhiều, Diệp Vy ngây người nâng cao tay giữ súng.
Nồng súng lạnh toát chĩa thẳng vào đầu cô.
Ngón tay mạnh mẽ dịch chuyển.
Tạch.
Vụt.
Đùng.
“Con mẹ nó, em muốn chết cũng đừng lôi bọn này theo.”
Thiên căm phẫn chửi một câu, đỡ lấy Diệp Vy rồi vội xem vết thương của cô. Cũng may anh nhanh nhẹn, không thì viên đạn vừa bay thẳng qua tấm cửa gỗ đã sớm nằm gọn trong đầu Diệp Vy. Vết xước nhỏ chảy máu, thoạt nhìn qua càng giống như cô đã trúng đạn. Thiên quá hiểu tính Richard, không có chuyện vô duyên vô cớ chúa tể ngã vào người cô gái này như vậy. Người của anh, anh sẽ xử. Ngụ ý rõ rành rành như chiếu chỉ, đám thuộc hạ kẻ nào dám không hiểu. Chỉ có Bắc Thần!!!
“Cứ thích tìm chết.”
Quăng lại một câu, Thiên giao Diệp Vy lại cho thuộc hạ của mình.
Sau đó lập tức đưa Richard về phòng.
* * *
“Con nhóc đó, biết ngay cô ta không khác ả đàn bà kia!”
Bắc Thần tức giận mắng chửi, cả người toát ra bá khí ngùn ngụt như đang muốn phá hủy những thứ khiến anh gai mắt. Nhìn chút máu còn sót lại trên sàn, hai mắt anh bắt đầu chuyển sang hình ngọn lửa bừng cháy. Đám thuộc hạ đứng cách đó không xa dần cảm thấy phẫn nộ giống anh, im lặng đưa mắt nhìn nhau.
Chúa tể của họ chưa từng cho phép loài người có cơ hội đánh lén hay tấn công trực diện. Họ chứng kiến cảnh tượng Ngài đổ gục với vết thương bên ngực trái, kẻ gây ra chính là người được chúa tể mang về từ bên ngoài. Họ không cam tâm. Sự chán ghét về con người dần dâng cao, đám thuộc hạ xầm xì tính toán mọi chuyện.
Một tên trong số đó bất ngờ lên tiếng.
“Bắc Vương, chúng ta nên gϊếŧ cô ta”
“Đúng, hơn nữa còn phải để cô ta chết bằng cách tàn ác nhất.”
“Phụ nữ chết tiệt, chúng rõ ràng là những mưu mô xảo trá.”
Nghe mấy lời chói tai, Tây Độc đột nhiên quát lớn: “Câm hết cho ta.”
“Ngài bênh vực cô ta sao, Tây Vương?”
Đưa mắt lườm tên vừa phát ngôn, Tây Độc nghiến răng nghiến lợi: “Chúa tể bị thương nặng, lúc này các ngươi còn muốn làm loạn?”
“Hừ, ý cậu là, bọn tôi không thể giải quyết cô ta?”
Bắc Thần đi tới trước mặt Tây Độc, tỏ rõ ý muốn khiêu chiến. Trước đây Tây Độc cũng giống anh, là những người luôn vì chúa tể mà hành sự, sự trung thành của họ có thể khiến cho đám phản tặc ở các khu bị dọa chạy mất dép. Nhưng kể từ ngày Diệp Vy xuất hiện, Tây Độc đã bị trái tim nhơ nhuốc cùng những văn từ mĩ miều đáng khinh bỉ của loài người làm cho mất hết chính kiến. Tây Vương. Xứng sao?
“Bắc Vương, Ngài đừng nghĩ về Tây Vương như vậy.”
Vũ nhịn không được cất giọng, lập tức nhận lấy một đòn từ Bắc Thần.
“Từ khi nào tới lượt ngươi lên tiếng?”
Đưa tay ôm ngực, Vũ kiên quyết nói rõ: “Thuộc hạ biết mình không nên xen vào, nhưng Tây Vương không hề bị cô gái đó mê hoặc. Bắc Vương, thuộc hạ có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Đối với con người, chỉ vài lần là nhìn thấy bản chất của họ. Thuộc hạ đã quan sát cô gái đó nhiều hơn cả Ngài. Có vẻ chúng ta đã quá khắt khe với cô ấy. Thật ra…”
“Câm miệng.”
“Bắc Thần, anh bình tĩnh lại đi.”
Dùng tay xoa xoa cổ, Hải Lam hướng ánh mắt sang Tây Độc. Tuy cô không biết rõ vì sao Tây Độc luôn luôn ủng hộ Diệp Vy, nhưng anh không phải kẻ có thể bị ai đó mê hoặc. Nên nói anh là kẻ đi mê hoặc người khác mới đúng. Nói thẳng ra, ở tòa lâu đài, không một ma cà rồng nào tin tưởng loài người. Hơi thở của con người là thứ họ thù nhất. Những con mồi hạ cấp. Lẽ ra chúng nên chết từ rất lâu rồi. Kinh tởm.
“Các ngươi nghi ngờ ta?” Cười nhạt, Tây Độc tiếp tục: “Kẻ nào ở đây trong số các ngươi thấy mình có khả năng ngồi lên vị trí của ta thì mạnh dạn bước ra đây. Ta không ngại nhường chức. Chỉ ngại lũ các ngươi không dám nhận. Ngươi. Ngươi cho rằng ta bênh vực Diệp Vy? Các ngươi có nghĩ qua chưa, nếu chúa tể tỉnh lại, người đầu tiên Ngài muốn tìm, là ai?”
“…”
Bắc Thần nhíu mày.
Tây Độc nhìn đám thuộc hạ đang cúi đầu, tiếp tục nói: “Các ngươi có gan gϊếŧ Diệp Vy, vậy ai có gan quỳ xuống trước mặt chúa tể đón nhận hình phạt? Ta nói cho các ngươi hay. Những vị trí ở đây, toàn bộ, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi là chúa tể có thể tìm được kẻ thay thế. Các ngươi sẵn sàng bỏ mạng mình chỉ vì một con người? Đáng không? Hả? Trả lời xem.”
Kịch.
“Tây Vương, thuộc hạ đáng chết.”
Cả đám người đồng loạt quỳ xuống, hô to.
Hít sâu một hơi, Tây Độc bực mình xoay người đi.
Hải Lam chán nản lắc đầu: “Chậc, chỉ vì một con người mà loạn cả lên.”
Đám thuộc hạ vì muốn chuộc tội mà kiên trì quỳ rạp ở đại sảnh. Bọn chúng vì một con người mà nhốn nháo gây chuyện, không quan tâm vết thương của chúa tể nặng nhẹ thế nào. Chúng quên mất. Chỉ cần chúa tể xảy ra chuyện. Đâu cần chúng hùng hồn xung trận, còn có rất nhiều vị ma cà rồng tối cao khác nhúng tay vào. Chúng đã không tin tưởng chúa tể, làm mất uy nghiêm của lâu đài, bôi nhọ danh dự của Tây Vương và hạ thấp ma cà rồng khi đề cao một con người. Chúng đáng chết.
…
“Richard sao rồi?”
Bước nhanh vào phòng Thiên, Tây Độc lo lắng hỏi.
Theo sau anh là Bắc Thần với tông giọng của Diêm Vương.
“Cậu thử để người ta bắn vào tim xem thế nào!”
Hải Lam gấp gáp chen ngang: “Viên đạn không thực sự trúng tim đúng không?”
Thiên chau mày, chậm rãi rời ghế ngồi.
“Trúng thẳng vào tim.”
“Cái gì?!?”
“Anh kiểm tra lần nữa đi.”
Nhìn Richard nằm bất động trên giường, hai mắt nhắm nghiền như đám con người tầm thường thì Bắc Thần lại bắt đầu nổi nóng. Anh theo chúa tể bao nhiêu năm, chưa từng nhìn thấy cảnh yếu đuối này. Bây giờ mà kẻ thù kéo tới, chúng nhất định sẽ cười cợt, cho rằng bọn anh ngu muội cả con người cũng không thể gϊếŧ. Nỗi sỉ nhục này ngay cả Quốc Vương cũng không thể nhẫn nhịn. Dù họ có gϊếŧ sạch loài người trong một đêm cũng không thể xóa bỏ sự chế nhạo, chúa tể của họ bị con người gϊếŧ chết. Lòng tự tôn của một ma cà rồng không cho phép Bắc Thần đứng yên.
“Tôi phải gϊếŧ cô ta.”
Chụp lấy cánh tay Bắc Thần, Thiên nghiêm túc cất lời: “Hồ đồ đến mức nào rồi?”
Thiên vừa nói xong, bầu không khí liền chìm vào im lặng. Sự nghiêm túc thường ngày ở DW bị đánh đi đâu mất. Ngàn năm rồi, tòa lâu đài ngập tràn u ám và khí lạnh bỗng chốc biến thành một cái chợ. Sống cùng với thời gian, biết rõ cả tỉ thứ về con người, cuối cùng còn bị loài người xoay như chong chóng. Anh thở dài nhìn mấy người trong phòng hồi lâu, cuối cùng khoanh hai tay nghiêm túc giáo huấn.
“Các người là đang muốn rêu rao khắp nơi, chúa tể bị con người gϊếŧ?”
Dừng lại trước mặt Bắc Thần, Thiên hơi nhíu mày, hỏi: “Bắc Thần, anh hỏi cậu, thời điểm viên đạn sượt qua trán Diệp Vy, cậu nhìn thấy hay không?”
Theo lời Thiên nói, Bắc Thần ngờ vực nhớ lại.
Viên đạn bay nhanh.
Nhưng anh thấy rất rõ.
Trông thấy nét mặt của Bắc Thần, Thiên nghiêm giọng: “Cậu không phải người bất cẩn, sao hôm nay lại nông nỗi như vậy?”
“Tôi…”
Lấy khẩu súng đã nhặt khi nãy ra, Thiên quăng sang cho Tây Độc rồi nói: “Tự dùng mắt xem đi.”
Thời gian như ngưng động.
Cả bọn trầm mặc đứng yên như đang tự vấn, hối lỗi, xấu hổ.
“Một Diệp Vy non nớt sao có thể hủy diệt chúa tể bóng đêm?”
Xem ra họ đều đã bị Diệp Vy làm cho nhiễm độc rồi!
Thiên tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì là vì anh chính là người đã thay thế toàn bộ những thứ bằng bạc ở kho vũ khí bằng những nguyên liệu đúng với bản chất của nó. Bắt đầu từ ngày nhận được tin Diệp Vy đã vào kho vũ khí. Những vết thương của Diệp Vy, đều gián tiếp bắt nguồn từ Richard. Nhưng thực tế cô vẫn chưa từng vì Richard mà chấp nhận bị thương. Cô vẫn chưa phải người của họ. Tuyệt đối không thể tin tưởng con người. Chính suy nghĩ đó mách bảo Thiên hành động.
Nếu anh không làm như vậy, có lẽ bây giờ Richard đã thực sự xảy ra chuyện.
Không lâu sau đó, người nằm trên giường khẽ cử động mi mắt. Thân thể rắn chắc mạnẽ dịch chuyển, nguồn sức mạnh bên trong dần dần được khôi phục. Richard chậm rãi mở mắt, tựa như vừa ngủ dậy sau ngàn năm. Lũ người này nghĩ anh ngu ngốc? Tin anh tự diệt mình mà quên mất bản thân là ai? Một viên đạn thường, dù có xuyên thủng tim anh ngàn lần thì cũng không thể khiến anh biến mất vĩnh viễn.
Richard chưa từng để bản thân phải thiệt thòi bao giờ!
Chậm rãi ngồi dậy, anh đưa mắt nhìn qua đám người trước mặt.
“Cả đạn bạc và đạn thường cũng không thể phân biệt?”
Bắc Thần cúi đầu đầy xấu hổ.
Tây Độc mím môi im lặng.
“Bắc Vương, Tây Vương, đảm nhiệm chức vụ này quá lâu rồi phải không?”
Giọng điệu này của Richard khiến họ biết mình sắp phải đối diện với chuyện gì.
Cả hai lập tức quỳ xuống.
Không dám nói một lời.
“Trước mặt ta đã bày ra bộ dạng nóng vội, hồ đồ. Các ngươi thiển cận như vậy, làm sao có thể khiến thuộc hạ dưới trướng kính phục trung thành? Quên mất bản thân mình là ai? Hay đã quên mất ta là chúa tề của các ngươi? Tòa lâu đài này không cần những thuộc hạ bất cẩn, hành sự lỗ mãng!”
“Thuộc hạ biết tội mình đáng chết.”
Bỏ mặc lời nói của Bắc Thần, Richard dời mắt qua Thiên: “Gọi Vũ vào đây.”
Đến khi Vũ được gọi vào, quỳ xuống trước mình, Richard chậm rãi nói: “Ngươi đảm nhận chức vụ Thống lĩnh, tạm thời mọi việc thuộc về Bắc vực và Tây vực giao cho ngươi tiếp quản. Sau này những chuyện liên quan đến các khu vực ngươi cũng toàn quyền giải quyết, có thể tìm thêm thủ hạ thân cận trao quyền.”
Vũ bất ngờ ngẩng đầu, há miệng không biết nói gì.
Lần này Ngài thực sự tức giận rồi!
Lại quét mắt qua hai kẻ đang quỳ cạnh Vũ, Richard lạnh giọng: “Hai người các ngươi, phế truất, buộc rời khỏi núi Tiêu Dao.”
“Chúa tể!”
“Richard… chuyện này nên…”
“Kẻ nào can dự, tùy ý đi theo.”
Tông giọng lạnh lẽo truyền đến khiến Thiên và Vũ lập tức ngậm miệng.
…
Giữa không gian tịch mịch, hai mắt Diệp Vy bất ngờ mở to. Những sự việc đã xảy đột ngột hiện về, chạy nhanh trong dòng chảy của kí ức như một thước phim. Sự ồn ào chứa đầy phẫn nộ, hương thơm hổ phách nhiều đến mức choáng ngợp. Diệp Vy đưa tay chạm vào miếng gạc trắng trên trán, ý thức cũng trở nên rõ ràng. Tất cả cảm giác tiêu tán, chỉ còn lại nỗi đau và hận ý. Bị người khác lợi dụng. Rất khó chịu.
Vén chăn bước xuống giường, Diệp Vy cố đè nén lại cảm giác chóng mặt.
“Tôi biết anh vẫn nghe thấy.”
“…”
Xung quanh tĩnh lặng, giống như Diệp Vy đang nói chuyện một mình.
“Anh ra đây!”
“…”
“Luân, anh ra đây cho tôi!”
Đảo mắt nhìn quanh, Diệp Vy bực tức nhăn mặt.
“Muốn gϊếŧ anh ấy như vậy, sao anh không tự mình ra tay?”
“Vy, em nghe anh nói, đừng kích động!”
Hàng mày rậm khẽ nhíu lại, Luân tựa mình vào thân cây nghỉ ngơi. Thuật phép thôi miên của anh vừa bị loại thuật phép lá chắn ngăn chặn. Cả trăm năm trôi qua, kẻ nắm giữ loại thuật phép lá chắn chưa từng lộ diện. Năm đó, người của tộc anh đã diệt gọn dòng dõi Mộc Lam trong một đêm. Chưa từng có thông tin còn sót lại ma cà rồng thuộc gia tộc Mộc Lam. Luân sẽ không nghĩ đó là thuật phép lá chắn nếu không cảm nhận được luồng bá khí thanh mát từ chúng.
Vẫn còn kẻ biết dùng tà thuật của gia tộc Mộc Lam?
Hay trong gia tộc đó có kẻ may mắn sống sót?
Luân tự hỏi mình, lại nghe thấy giọng nói chứa đầy thù hận của Diệp Vy.
“Tôi nhất định gϊếŧ chết anh, có nghe thấy không?”
Rầm.
Xoảng.
Chiếc tủ nhỏ nằm cạnh giường bị Diệp Vy dùng tay mạnh mẽ đẩy ngã, bình hoa thủy tinh trên đó cũng theo quán tính rơi thẳng xuống nền nhà, vỡ thành từng mảnh. Hai âm thanh lớn hòa quyện vào nhau, như tiếng thét ai oán bi thương. Diệp Vy ngồi thụp xuống, đôi mắt tròn chứa đầy sương mù. Tách. Một giọt. Tách. Hai giọt. Cô đờ đẫn đưa tay chạm má. Ẩm ướt. Đáy mắt chứa đầy buồn thương, nước mắt chậm rãi tuôn rơi như đang trêu chọc. Diệp Vy khó hiểu bật cười. Đây chẳng phải là may mắn với cô sao. Nếu anh biến mất, cô sẽ được tự do. Lẽ ra nên vui mừng.
Sao lại có thể… khóc rồi!
Khóc vì sợ thuộc hạ của anh sẽ gϊếŧ cô?
Hay… khóc vì đau lòng?
Chẳng biết vì sao, cuối cùng Diệp Vy bật khóc nức nở.
Hệt một đứa trẻ gào khóc trong đêm tối vì sợ hãi, cứ mặc kệ nước mắt lăn dài trên gò má, cũng không cách nào khiến bản thân ngưng lại. Cõi lòng mục rỗng không tìm thấy ánh sáng, trái tim tĩnh lặng mà chịu đau. Đau lòng? Dùng cách nào để lột tả hai chữ ấy một cách trần trụi và chân thật nhất? Vì một người nào đó mà phải đau lòng là chuyện lẽ thường. Con người có hạn sống ngắn ngủi. Đau lòng vì những kẻ hút máu người, không phải quá giả tạo sao? Chúa tể bóng đêm là kẻ có sự sống vĩnh hằng. Không dễ chết. Nhưng tại sao lại nảy sinh quan tâm, lo lắng dư thừa?
“Em khóc? Vì tên chúa tể đó?”
“Luân, tại sao anh lại biến tôi thành kẻ gϊếŧ người?”
“Em không gϊếŧ ai cả, Vy, em đừng tự dằn vặt vì kẻ độc ác đó, hắn không xứng.”
“Tôi không muốn quen biết anh chút nào.”
Từ đầu tới cuối, hết thảy mọi thứ, Richard đều thu vào tầm mắt.
Anh đứng ở cửa phòng, rất lâu, ánh nhìn chứa trọn nhân ảnh cô gái nhỏ.
Mãi cho đến khi Diệp Vy bất ngờ đứng dậy, chân cô bước về trước suýt chút giẫm lên mảnh vỡ thủy tinh thì Richard mới bừng tỉnh khỏi mớ cảm xúc hỗn độn của chính mình. Anh lao nhanh như một cơn gió ra chỗ Diệp Vy, ôm trọn cô vào lòng. Đoán được là ai, cô chợt cười gượng rồi đanh thép cất giọng. Chẳng thèm ngoái nhìn.
“Cuối cùng anh cũng chịu ra mặt.”
Nói xong, Diệp Vy mạnh mẽ vùng ra.
Richard giữ chặt cô lại, dịu dàng nói: “Vy, là tôi.”
Tâm trí Diệp Vy không chút tỉnh táo, cô tiếp tục giằng co.
“Tên khốn, buông tôi ra.”
Tên khốn?!?
Nếu cô dám dùng hai chữ thô thiển này mắng chửi anh, cô chết chắc.
Richard dùng lực xoay người cô lại, để cô đối diện anh. Ngón tay lạnh buốt của anh chạm nhẹ lên làn da ướt đẫm nước mắt của Diệp Vy, đáy mắt vụt qua tia sáng đau lòng hiếm có. Nhìn thấy hết thảy mọi cảm xúc thật của Diệp Vy khiến Richard vừa vui mừng lại vừa xót xa. Chịu một chút đau đớn, đổi lại được những giọt nước mắt trân quý. Richard đã có thể biết được Diệp Vy thật lòng có chút lo lắng dành cho anh. Trái tim cô bé con dao động vì anh. Hành động của cô chứng minh tất cả.
“Ngoan, tôi không sao, không phải tôi đang đứng trước mặt em hay sao?”
Dịu dàng vuốt lên tóc Diệp Vy, Richard ôn nhu cất lời.
Thanh âm quen tai tựa tiếng suối rì rào, từng chút từng chút thức tỉnh linh hồn còn đang bấn loạn. Diệp Vy ngước mắt nhìn anh, hai viên ngọc sáng nhìn chăm chú gương mặt phía trước không rời. Thời gian im lặng dừng lại. Cô không tin vào mắt mình, mơ hồ đưa tay chạm vào da thịt anh. Giọng lí nhí mang theo sự hoài nghi.
“Richard?”
“Ừ, tôi đây.”
“Anh… không phải… đã…”
Diệp Vy mấp máy môi, cô dời bàn tay đến ngực trái của anh rồi chầm chậm cúi đầu nhìn vào mảng áo trước mắt. Không có vết máu. Vòm ngực săn chắc chẳng có dấu hiệu đã bị thương khiến Diệp Vy càng thêm mơ hồ. Chính mắt cô đã thấy mình bắn một phát súng vào ngực anh. Anh đã nằm trong vòng tay cô với hai mắt nhắm nghiền cùng bờ ngực đỏ thẳm. Một giấc mộng hơi theo hơi thở bi thương. Cô lắc đầu ngoay ngoảy rồi đặt cả hai tay lên ngực anh, dùng sức đẩy mạnh. Lực đạo lớn không thể lung lay người trước mặt. Ngược lại còn bị người đó cúi đầu hôn lên môi. Cánh tay nhỏ nhắn bất ngờ trở nên thật vô dụng, tùy ý buông xuống.
Richard tham lam níu lấy đôi môi Diệp Vy, lưu luyến không rời, như muốn nuốt chửng cô vào bụng. Nụ hôn sâu khiến cả hai dần dần đắm mình trầm luân. Một giọt nước mắt mặn chát rơi xuống từ khóe mắt. Cô bất động đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh. Không kháng cự. Không hoài nghi. Richard không ngừng thâm nhập vào khoang miệng Diệp Vy, cuốn lấy lưỡi cô, kéo cô vào cõi mộng. Khi cảm thấy người trong lòng sắp không đứng vững, anh luyến tiếc dừng lại, lau giọt lệ giúp cô.
“Bé con, nghe tôi nói, viên đạn đó không làm hại được tôi. Em có thể lo lắng cho tôi, nhưng không thể nghi ngờ khả năng của tôi. Chúa tể ma cà rồng không phải kẻ yếu ớt sẽ chết vì một viên đạn nhỏ. Nếu tôi phải chết, tôi nhất định không để em sống một mình. Vy, nước mắt của em, tôi không muốn thấy.”
Dịu dàng xoa đầu cô, Richard chợt muốn yên lặng ngắm nhìn gương mặt ngây ngô trong lòng. Một kẻ ích kỷ như anh, nếu có xảy ra chuyện không may, đương nhiên sẽ mang theo người anh để tâm nhất theo cùng. Dù là xuống mồ. Lòng tham của quỷ vương không cho phép anh để Diệp Vy sống một mình trên cõi đời. Nhưng… cái lòng tham quái quỷ kia đủ lớn để đè bẹp ý nghĩ muốn để cô có một đời an yên khi không có anh? Cô phải luôn sống vui vẻ. Như vậy… vẫn là anh nên chết một mình.
Chết một mình?
Bị ý nghĩ lạ lẫm kia đánh thức, Richard âu yếm nhìn Diệp Vy.
Tuyệt đối không thể!
Nếu phải chết, anh và cô cùng chết.
Diệp Vy nhìn anh thật lâu, rốt cuộc cũng nói một câu: “Thật may.”
“Nếu đó là đạn bạc, tôi đã gϊếŧ em.”
Khẽ cười, Diệp Vy tin anh nói được làm được.
Là cô tự mình đa tình.
Nếu đó thật sự là đạn bạc, anh sớm cướp lấy khẩu súng ngắn trong tay cô. Sau đó không chút lưu tình, thẳng tay dùng nó hướng thẳng đến đầu cô, cướp cò. Anh không phải con người, khi gϊếŧ đi một sinh mạng, sẽ không do dự. Thoáng nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng Diệp Vy bỗng nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng. Có lẽ, khi phải chết dưới bàn tay của anh, cô cũng không hận được anh. Đây là lý do khiến cô không ngừng chế ngự trái tim của mình, để nó không ngốc nghếch thuộc về anh.
Diệp Vy ngây người, chút kí ức nhỏ chợt ùa về.
Như nhận ra thay đổi trên gương mặt cô, Richard bình thản cất giọng: “Đừng hỏi.”
Mặc kệ anh, cô nhất định phải hỏi.
Tuy là cùng một câu hỏi, nhưng mãi vẫn không có câu trả lời thỏa đáng.
“Tại sao anh không tránh?”
Thấy Diệp Vy cố chấp, Richard chăm chú nhìn cô: “Tôi tin em biết câu trả lời.”
Cô nhìn thẳng anh: “Anh có thể tránh mà, cũng không cần phải cướp cò. Anh có thể khiến em ngất xỉu rồi tùy ý giải quyết mọi chuyện. Tại sao? Tại sao hết lần này tới lần khác anh để em làm hại được anh. Richard, như vậy càng khiến anh ta có nhiều cơ hội gϊếŧ anh. Tại sao anh lại tin tưởng con người như vậy? Chính anh nói loài người không xứng đáng nhận lòng tin từ các anh. Nếu như có một ngày em thật sự gϊếŧ được anh thì sao? Lúc đó anh nói em phải làm sao đây? Anh nói đi.”
Richard nâng tay vuốt nhẹ lên mặt Diệp Vy: “Vy, em đang lo lắng chuyện gì?”
“Anh ta sẽ không buông tha cho anh, càng không buông tha cho em. Bây giờ thì em hiểu tại sao Bắc Vương lại căm ghét em đến vậy rồi. Em cũng hiểu tại sao ma cà rồng ở lâu đài đều nhìn em bằng cặp mắt hận không thể lập tức gϊếŧ em. Kẻ thù của anh, những người muốn chiếm ngôi vị chúa tể, họ sẽ lợi dụng điều này gây nhiều bất lợi cho anh. Em hiểu rồi. Hiểu rồi. Richard, hay là… anh cứ gϊếŧ em đi.”
“Đừng đề xuất ý nguyện ngu xuẩn của em với tôi, không cẩn thận tôi sẽ làm thật.”
Cảm thụ hơi lạnh tỏa ra từ lòng bàn tay anh, Diệp Vy đưa mắt nhìn thẳng vào anh tựa như đang muốn tìm kiếm gì đó. Không thể nhìn thấu tâm can anh, không thể tiến sâu vào suy nghĩ của anh, không thể hiểu rõ thế nào mới thực sự là anh. Cô chẳng biết mình đang lo sợ điều gì. Nhưng cái cảm giác khó chịu vẫn bâu bám, dính chặt l*иg ngực nãy giờ không buông. Chỉ là rất sợ hãi, lại không thể tìm ra nguyên do.
Thanh âm lạnh lẽo lại vang lên, từng thanh từ được nhả ra một cách ngạo nghễ.
“Nếu lo lắng cho tôi, cứ thật lòng thừa nhận, em không cần phải vòng vo.”
Diệp Vy thấp giọng: “Em đi gϊếŧ anh ta.”
Không hiểu rõ lòng mình, làm sao hiểu được lòng người?
Richard lập tức túm lấy cánh tay Diệp Vy, kéo cả cơ thể cô về phía anh.
Diệp Vy nhíu mày, ngước lên nhìn thẳng vào anh: “Richard, anh không hiểu hay cố tình không hiểu? Chuyện này liên quan đến em. Người Luân sai khiến là em. Người bị hại là anh. Hết lần này đến lần khác, anh ta tiếp cận em, hóa ra là vì muốn lợi dụng em để gϊếŧ anh. Em không thích trở thành con rối của người khác. Cảm giác của em, anh không hiểu được đâu. Vì anh chưa từng bị kẻ khác điều khiển.”
Richard nhận ra, cô vẫn chưa hết kích động. Những lời nói này không thể nào được thốt ra từ miệng bé con của anh. Nỗi sợ của cô về núi Tiêu Dao, anh là người cảm nhận rõ ràng nhất. Nếu Diệp Vy chỉ vì bị kẻ khác điều khiển mà tức giận, trong đầu nổi lên ý định gϊếŧ người, anh tuyệt đối không tin. Thậm chí đường đến được Động Sói cô còn không biết, nói gì đến việc uy hϊếp được hoàng tử của chúng.
Trong phúc chốc, anh khựng lại, gắt gao giữ chặt tay cô.
Luân?
Cô vừa nhắc đến hoàng tử của chúng?
Tộc người sói có kẻ sở hữu thuật phép thôi miên, đó là lý do chúng gắt gao truy lùng người của gia tộc Mộc Lam – những kẻ có thể tạo ra lớp lá chắn xanh lục. Hai dạng thuật phép đối kháng nhau, kẻ nào mạnh hơn, kẻ đó thắng. Gia tộc Mộc Lam luyện thuật phép là để phục vụ cho chúa tể, nhưng tộc người sói lại vì tư lợi và sợ hãi bị đe dọa nên đã thực hiện kế hoạch đẫm máu, hạ sát một gia tộc lớn. Năm đó anh không phát hiện kịp thời, để người của mình chết oan. Năm nay bọn chúng còn ngang nhiên nhắm vào cô gái của anh? Lũ khốn khϊếp đó đúng là chán sống.
Thấy Diệp Vy vẫn ngoan cố chống đối, Richard khẽ cau mày: “Vy?”
“Anh buông em ra.”
Diệp Vy tức tối hét lên, cố hết sức vùng vẫy. Cô càng kháng cự thì anh lại càng dùng sức giữ chặt. Cả hai giằng co hồi lâu, cuối cùng Diệp Vy dùng tay đánh mạnh vào người anh. Richard không hề có ý định tránh đi, anh tiếp tục chụp lấy tay cô. Đầu óc Diệp Vy hoàn toàn không còn tỉnh táo, cô chỉ có một ý định. Phải tìm Luân và gϊếŧ anh ta vì những chuyện anh ta đã gây ra cho cô và… Máu? Diệp Vy ngớ người nhìn vết máu vừa xuất hiện trên tay. Cùng lúc, Richard đẩy cô ngã xuống giường.
Nằm phủ lên cơ thể Diệp Vy, hai mắt anh chứa đầy ôn nhu.
“Vy, bình tĩnh, đã không sao rồi.”
Không sao rồi?
Diệp Vy run run nhìn vào mảng áo trước ngực anh, thốt không nên lời. Anh chịu đựng đau đớn và nói rằng không sao, nhưng anh không biết, cõi lòng cô đang tan nát. Giống như có ngàn con côn trùng đang đυ.c khoét trong trái tim, gặm nhắm từng thớ thịt trên người cô, nhâm nhi từng chút một. Trong lúc giằng co cùng anh, cô vô tình đánh vào vết thương bên ngực trái, khiến cho nơi tổn thương vừa được chữa trị lại bắt đầu rỉ máu. Nhờ đó mà Diệp Vy càng thêm chắc chắn về chuyện đã xảy ra.
Mắt thấy Diệp Vy cứ dán mắt lên ngực anh, Richard hoài nghi cúi đầu.
Nhanh như cắt, cô dùng tay chặn gương mặt anh lại.
“Hứa với em một chuyện có được không?”
Con ngươi màu tím bắt đầu hóa đen, từng đợt bá khí toát ra lạnh ngắt. Nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ xuống. Richard vẫn giữ nguyên tư thế, không hất tay cô ra. Da thịt cảm nhận hơi nóng từ những ngón tay thanh mảnh, sự ấm áp này trước đây chưa từng có. Không phải kẻ nào cũng có can đảm chạm đến gương mặt anh, càng không có kẻ nào có gan dùng hai tay giữ chặt gương mặt anh. Đó là hành vi bất kính.
Nhưng đây không phải chuyện anh quan tâm.
Richard không trả lời câu hỏi của Diệp Vy, anh đanh giọng hỏi ngược lại cô: “Nhìn thấy rồi?”
Vết thương của ta.
Em lại nhìn thấy rồi?
Diệp Vy vội vàng lắc đầu, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Anh nâng tay lau đi những giọt nước đáng ghét đang lưu lại trên gương mặt u buồn của người dưới thân, sau đó cúi người hôn nhẹ lên chóp mũi cô. Bàn tay to lớn dịu dàng di chuyển trên bờ má mềm mại, động tác chứa đầy trân trọng và yêu chiều.
Gần như ngay lập tức, cô vội túm lấy tay anh.
“Em không muốn quên.”
Anh bất ngờ mỉm cười: “Ngoan, ngủ một giấc.”
Được rồi!
Ta thua em.
Ta không nhẫn tâm nhìn em rơi nước mắt.
Vy…
Những chuyện đau lòng, một mình ta nhớ là được.
Không muốn, không muốn, không muốn.
Nội tâm gào thét mãnh liệt, Diệp Vy cố gắng vùng vẫy, nhưng ý thức lại dần dần chìm vào hôn mê. Rõ ràng anh không hề dùng tay vẽ vào không trung, nhưng lại có thể khiến cho cô cảm thấy rất buồn ngủ. Rốt cục anh dùng cách nào để xóa kí ức của cô? Diệp Vy rất muốn hỏi, nhưng lời nói luôn bị nghẹn ở cổ, không nói được.
Cánh tay dần buông xuống, mi mắt chầm chậm khép lại.
Richard…
Anh không biết sao…
Dù anh có xóa kí ức em một trăm lần…
Em vẫn có thể nhớ lại được…
Richard cúi đầu nhìn xuống ngực, một mảng máu hiện rõ trước mắt. Thứ chất lỏng quý giá chảy trong huyến quản chúa tể giờ đây lại biến thành thứ bọn thuộc hạ thường xuyên nhìn thấy nhất. Chuyện này mà truyền đến tai lũ người của Hội đồng ở Đông Bắc, Diệp Vy nhất định sẽ chết dưới vuốt của chúng. Tuy rằng vết thương này không gϊếŧ được anh, nhưng đã khiến anh yếu đi. Viên đạn bắn thẳng vào tim, như muốn hút cạn máu trong cơ thể anh. Nói không sao chỉ là nói dối gạt người.
Nén lại cái đau rát trước ngực, Richard nhìn đến nét mặt đã say giấc của Diệp Vy hồi lâu rồi chậm rãi bước xuống giường. Chân còn chưa kịp chạm lên sàn nhà, ấn đường anh liền tối đen. Anh xoay người lại, tầm mắt gắt gao đặt lên miếng băng trắng trên trán cô. Richard phẫn nộ nghiến răng. Anh gắng gượng bước ra cửa, vừa đúng lúc tên thuộc hạ đi tới. Sau đó, anh vô lực ngã xuống. Tên thuộc hạ trố mắt sửng sốt rồi hốt hoảng đỡ lấy cơ thể mệt nhoài của anh, nhanh chân dìu anh về phòng.
“Chúa tể, Ngài bị thương nặng quá.”
Đặt anh vào quan tài, hắn xoay người chạy đi tìm Thiên.
Người thuộc này tên Mị Ảnh, thủ lĩnh khu vực nhận lệnh đi dò thám bờ biển Tây Nam vừa trở về. Là một trong những thuộc hạ tâm đắc của Richard. Với khả năng phân tích nhạy bén, hắn luôn hoàn thành nhiệm vụ trong vòng giới hạn thời gian được giao và khiến Richard hài lòng. Thuật phép và khả năng đánh đấm của hắn cũng đạt yêu cầu. Hắn đến bờ biển Tây Nam sẽ không chết, vì vậy mới được cử đi.
Trong khi ai cũng sợ bờ biển Tây Nam thì Mị Ảnh lại hăng hái muốn đi.
Hắn không biết bờ biển Tây Nam là chỗ loạn lạc ra sao!
Hối hận cũng không kịp.
“Mẹ nó, thằng nhóc này chạy đi đâu rồi?”
Thiên cáu gắt chửi, mặt hầm hầm đầy vẻ tức giận.
Vừa đến cửa phòng, Mị Ảnh đã nghe thấy giọng nói hung dữ của Thiên cùng với những tiếng nổ nát vang lên như sấm. Hắn còn chưa bước vào thì Thiên đã một cước đá tung cánh cửa khiến hắn phải vội vàng tránh sang một bên. Trông thấy Mị Ảnh, Thiên nhíu mày nhìn hắn chòng chọc rồi bỗng nhiên cáu gắt: “Các ngươi thi nhau bị thương sao?”
“Chuyện này… Nam Vương…”
“Câm miệng, có gan bị thương sao không có gan chết luôn đi.”
Nhìn những vết thương trên người Mị Ảnh, Thiên hận không thể băm hắn ra để xem cơ thể hắn có còn chỗ nào lành lặn. Lũ ma cà rồng chết tiệt này nếu không bị thương thì rất oai phong, một khi đã bị thương thì giống như bị thương lần cuối cùng. Bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ khiến người ta ngán ngẩm. Thiên đột nhiên vươn tay kéo áo choàng trên người Mị Ảnh xuống, đáy mắt liền sẫm tối.
“Kẻ nào đả thương ngươi?”
Mị Ảnh nhìn xuống, thành thật đáp: “Ma cà rồng ở Tây Nam.”
“Tây Nam?”
Lặp lại lời Mị Ảnh, Thiên bất ngờ trợn mắt: “Ý ngươi là bờ biển Tây Nam?”
“Đúng vậy, thưa Nam Vương.”
“Chúa tể cử ngươi đi?”
Mị Ảnh gật đầu.
Một ma cà rồng bình thường như Mị Ảnh, có khả năng sống sót trở về từ bờ biển Tây Nam đã là kỳ tích. Nhưng vết thương trên người hắn rất nguy hại. Không biết hắn đã cùng Richard luyện tập trong bao lâu mới có thể trụ vững được khi bị đả thương ở Tây Nam tới tận bây giờ. Mắt nhìn người của Richard quá đáng sợ. Tên thuộc hạ này không tồi. Thường ngày ít xuất hiện ở lâu đài, hóa ra là cùng Richard tập luyện. Lần đầu đến bờ biển Tây Nam, thành tích thế này thì không tệ chút nào.
Thiên không truy hỏi nữa, phất tay nói: “Vào đây ta xem vết thương giúp ngươi.”
“Khoan đã Nam Vương, Ngài hãy đến xem cho chúa tể trước đi ạ!”
Nghe Mị Ảnh nói, mặt Thiên đen lại.
Thấy Thiên đứng yên bất động, hắn e ngại cất giọng: “Nam Vương?”
“Ở đâu?”
Nắm chặt hai tay, Thiên chậm rãi xoay người.
Thử nói là phòng Diệp Vy đi, xem anh có đến đó “đại khai sát giới” hay không!
Cuối cùng, khi biết Mị Ảnh đã đưa Richard về phòng thì Thiên mới dẹp đi tâm trạng muốn gϊếŧ người của mình. Anh kéo theo hắn đi thẳng đến phòng chúa tể. Richard chưa bao giờ làm việc theo cảm tính, vậy mà hôm nay lại mặc kệ thương tích trên người, không thèm nghe yêu cầu của anh. Tuy biết Diệp Vy có vị trí đặc biệt trong lòng Richard, nhưng Thiên không thể trơ mắt đứng nhìn Richard lao vào chỗ chết.
Việc đầu tiên làm khi tỉnh dậy là trừng phạt thuộc hạ.
Vết thương còn chưa kịp khép miệng, lại dùng sức bay đi trong nháy mắt.
Thiên vừa xoay người đã không tìm được Richard.
Làm sao anh không bực tức?!?
Biết lo lắng cho người khác.
Không biết lo cho chính mình.
Đó không phải Richard hay chúa tể mà Thiên từng quen biết!