Quyển 1 - Chương 3
Tôi trốn sau cánh cửa phòng bếp suy tính gần mười lăm phút. Mười lăm phút này dài dằng dặc như một thế kỷ. Cuối cùng của cuối cùng, tôi đã có kế hoạch!
Tôi lại rón rén leo ra từ cửa sổ phòng bếp, chạy như bay tới đầu đường, tìm một chiếc điện thoại công cộng, gọi về số điện thoại ở nhà. Điện thoại reng, người bắt máy dĩ nhiên là chú út.
“Chú Út.” Tôi nói, “Có người tới trường tìm cháu, họ muốn gặp chú.”
“Ai?” Chú Út hỏi một cách cảnh giác.
“Không biết, người từ Thành Đô tới.”
“Nam hay nữ?”
Tôi liều mạng nuốt nước bọt, trả lời: “ Dạ nam.”
“Bảo hắn đợi tao. Tao tới liền.” Chú Út nói xong gác máy.
Tôi buông điện thoại, quay về trốn ở đầu ngõ, nhìn cho đến khi Chú Út và ba người kia cùng nhanh chóng đi ra, bọn họ gọi một chiếc xe, chạy về hướng trường học của tôi. Tôi hối hả chạy về nhà. Cửa nhà vẫn còn khoá, tôi chỉ có thể lại leo cửa nhà bếp vào nhà, tính vào phòng của Chú Út cứu người, nhưng tôi vừa nhìn đã ngẩn người, phòng của Chú Út thế mà lại có một ổ khoá!
Tôi đi vòng vòng trong phòng khách, khó khăn lắm mới tìm ra được một chiếc búa, mặc kệ hết thảy, nhắm chặt mắt nhè ổ khoá mà đập, nhưng sức lực của tôi quá yếu, tôi đập cả nửa buổi, ổ khoá chẳng mảy may nhúc nhích. Tôi thở dốc, chợt nhớ ra, tôi có thể từ cửa sổ phòng mình trèo ra tới sân sau, rồi từ sân sau leo cửa sổ phòng Chú Út mà vào, tiền đề là……. Nếu như cửa sổ phòng của Chú Út không bị ông ta đóng lại!
Tôi chạy vào phòng của mình, ông trời chết tiệt lại đổ mưa, nước mưa làm bệ cửa sổ bị ướt, trở nên trơn trượt, giày thể thao của tôi hại tôi bị trượt té một phát từ trên bệ cửa sổ, may sao nhà tôi không phải là nhà sàn, cửa sổ không cao, không bị té chết. Tôi nắm lấy song sắt của khung cửa sổ mà leo lên, cuối cùng leo được tới cánh cửa sổ của phòng Chú Út ở bên cạnh, đẩy mạnh một cái, cánh cửa sổ mở ra!
Tôi nhảy vào trong, nhìn một cái đã thấy mẹ. Bà ấy bị trói chặt trên chiếc ghế. Mặt bị bịt lại bằng khăn, miệng cũng bị dùng khăn buộc rất chặt. Tôi gỡ khăn bịt mắt ra cho bà trước tiên, bà ấy trông thấy tôi, vẻ mặt lộ ra nét vui mừng, tôi lại giúp bà gỡ khăn bịt miệng xuống, bà ấy cuối cùng có thể mở miệng nói với tôi: “Mã Trác, mau cứu mẹ!”
Nhưng mà, tôi không có cách nào gỡ được giây thừng trên người bà ấy ra.
Thời gian từng phút từng giây một trôi qua, nếu như Chú Út tới được trường học của tôi, phát hiện hết thảy đều là gian dối, đợi đến lúc ông ta xông về nhà, tôi và mẹ đều sẽ chết một cách rất khó coi.
“Tìm một cái kéo!” Bà ấy nhắc nhở tôi.
Nhưng mà, trong phòng của Chú Út không có kéo!
Tôi lại trèo từ cửa sổ ra, tới phòng của bà nội tìm được một chiếc kéo, rồi lại trèo về phòng của Chú Út, cuối cùng cắt đứt được những sợi dây thừng! Đợi đến khi tôi đã làm xong hết thảy, cả người tôi đã mềm oặt, mất hết tất cả sức lực!
Mẹ tôi vừa được tự do, năng lượng dồi dào, nhấc tôi từ dưới đất lên nói: “Chúng ta đi!”
Tôi vẫn còn hơi do dự.
“Đi theo mẹ, Mã Trác.” Bà ấy nói, “Mẹ vì con mà suýt nữa bị chỉnh chết! Con còn có gì để do dự nữa chứ?”
Đôi mắt sáng long lanh của bà nhìn tôi, tôi trông thấy mình trong mắt của bà, đây là số phận vậy, tôi là con của bà, chúng tôi nên ở bên nhau, đây chính là số phận!
“Mã Trác ngoan.” Bà ấy ôm lấy tôi: “Đi thôi.”
Ừ…… đi.
Chúng tôi không dám ra cửa chính, tôi vẫn dắt bà ấy lẻn ra từ cửa sổ nhà bếp. Sắp leo ra được tới nơi, bà ấy nói với tôi: “Chờ một chút.”
Bà ấy chạy bay vào phòng khách, kiễng chân lấy hình của cha tôi xuống, cẩn thận ôm trong lòng. Mỉm cười nói với tôi: “Chúng ta đem cha con đi cùng luôn!”
Chúng tôi chạy ra tới đầu ngõ. Đón một chiếc xe taxi, lần này bà ấy không đi tới bến xe nữa, mà nói với tài xế: “Chạy thẳng tới Thành Đô.”
“Sáu trăm.” Tài xế nói.
“Đừng nói chuyện dư thừa, tôi cho bác tám trăm!” Bà hung hăng đá vào ghế của tài xế một phát.
Xe bắt đầu chuyển bánh, giống như bị bà ấy đá làm cho chuyển bánh vậy. Bà cong khoé miệng, cười đắc ý.
Suốt dọc đường, bà dặn đi dặn lại tôi vô số lần: “Đừng gọi mẹ là mẹ, gọi dì bé, nếu có người hỏi con, con hãy nói là con tới Thành Đô chơi với mẹ, qua mấy bữa sẽ về Nhã An, nghe chưa?”
Tôi gật đầu.
“Con cũng đừng buồn, đi theo mẹ sẽ không quá khổ cực đâu. Mẹ biết con sẽ nhớ đến bà nội của con, đợi mai mốt nếu con muốn quay về mẹ sẽ đưa con về, dù sao thì mẹ cũng không thể nào xuất hiện được nữa, Chú Út của con điên rồi, con có thấy không?”
Tôi gật đầu.
“Con gái con rứa phải dữ dằn một chút, mới không bị người ta ăn hϊếp, con hiểu không? Nhưng mà hôm nay thấy bộ dạng con cứu được mẹ, thật tình rất mang chút phong cách của mẹ đấy.”
Tôi gật đầu.
“Con gọi mẹ một tiếng đi?” Bà ấy bỗng dưng dịu dàng bảo.
Tôi suy nghĩ một lúc, thấp giọng gọi bà: “Dì bé.”
Bà đập một cái lên đầu tôi: “Mẹ là mẹ của con mà.”
Tôi xoa xoa đầu: “Là dì kêu con gọi dì……”
“Đó là lúc có người.” Bà nói, “Lúc không có người, con phải gọi mẹ là mẹ, có nghe không?”
Tôi lại gật đầu.
“Gọi đi.” Bà nói.
Tôi lại không gọi thành tiếng được, ngồi ngây ngốc ra ở trong xe. Bà không hề ép buộc, tay đặt lên vai của tôi, ôm lấy tôi, hỏi: “Con hiểu cho mẹ được cái khó của mẹ chứ?”
Đây lại là một câu hỏi có độ khó tương đối cao, tôi lại ngồi cả nửa buổi không hó hé. Bà dùng lòng bàn tay lạnh như băng che mắt tôi: “Mã Trác, cái tên này là mẹ đặt đấy, khi đó mẹ đặc biệt hy vọng con sẽ trở thành một con người ưu việt, có phải là hơi ngốc nghếch không?” Nói xong không đợi tôi trả lời, bà đã tự mình cười rộ lên: “Mẹ khi ấy đặc biệt ngốc nghếch, con chưa thấy đâu.”
“Ngốc nghếch ra sao?” Tôi không nhịn được sự hiếu kỳ, hỏi.
“Mẹ là từ Lô Châu, mười bảy tuổi theo người nhà đến Nhã An chơi, gặp được cái tên khốn là cha con, số xui, rất nhanh chóng bị cha con cưa đổ. Bà nội con căm ghét nhất chính là mẹ, hồi đó cứ cách hai ba bữa mẹ lại cãi nhau với bà, có một lần cãi nhau dữ dội đến độ lở hết cả miệng. Nhưng mà á, cha con vẫn thương mẹ, bà nội đành phải bó tay. Sau khi mẹ theo cha con, chưa từng quay về nhà ở Lô Châu, ông già của mẹ nói với mẹ, không có một đứa con gái như mẹ. Mười tám tuổi đẻ ra con, hôm đẻ ra con mẹ đau đến muốn chết chứ không muốn sống nữa. Máu ra quá chừng, suýt nữa mất mạng. Vừa mới phục hồi liền chạy theo cha con leo lên núi Tuyết Sơn, kết quả sốt cao, lại suýt chết lần nữa. Lúc con được một tuổi, mẹ theo cha con đi Tây Tạng làm ăn, cha con lừa người ta ba vạn đồng, người ta cầm súng săn tới tìm, mẹ lại suýt nữa bị đánh chết. Đạn bay sướt ngang qua đầu mẹ đó, đến bây giờ mẹ còn nhớ âm thanh vù vù nọ. Sau nữa thì mười người bao vây cha mẹ, mẹ nói chuyện phải trái với bọn nó, gϊếŧ người là phạm pháp đấy, lấy lại tiền là được rồi, nhiều nhất thì chúng tôi đưa thêm chút đỉnh. Người ta không chịu, muốn mẹ ngủ với bọn nó, mẹ kiếp, mẹ nói ngủ thì không được, nhưng mà uống rượu thì có thể chuốc, chúng nó ăn hϊếp mẹ, coi mẹ là đàn bà con gái, không uống được, kết quả một mình mẹ là đàn bà uống làm cho 8 thằng đàn ông gục, cái tên thủ lĩnh kia phục luôn, ra lệnh thả cha mẹ ra, ha ha ha ……” Bà ấy càng nói càng hăng, sắc mặt sinh động, tựa như đang là nhà thuật truyện, không phải đang kể chuyện riêng của mình.
Tài xế đàng trước không nhịn được xen vô một câu: “Cô bốc phét!”
“Tin hay không tin tuỳ các người.” Bà nói xong, nhắm mắt lại bảo, “Mệt chết đi được, mẹ ngủ một chặp, tới nơi kêu mẹ.”
Bà quả thật rất nhanh đã ngủ thϊếp đi. Tôi ngồi một mình tự suy xét câu chuyện của bà ấy, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe dần dần biến thành xa lạ, biết mình đang cách nhà càng lúc càng xa. Chỉ là, “nhà” đối với tôi mà nói, rốt cuộc ý nghĩa thế nào, mái nhà không cha không mẹ, còn có thể gọi là nhà không?
Tôi tưởng tượng đến cảnh Chú Út về nhà nổi cơn lôi đình. Tôi nghĩ tôi tạm thời không về được cái nhà đó nữa rồi, về phần bà nội, tôi đối với nội mà nói, vẫn luôn chỉ là một gánh nặng, đến nay không có cái gánh nặng là tôi nữa, chắc là nội sẽ nhẹ nhõm hơn mới đúng.