Chương 9

Bên này, Sơ Lễ không hề biết rằng bạn tốt của mình vừa làm ra một chuyện vô cùng tàn nhẫn. Sơ Lễ vẫn đang hưng phấn mà quay về nhà xuất bản, vừa đúng giờ nghỉ trưa 1 giờ 30—— tất cả mọi người ngồi ở trong văn phòng ăn cơm hộp, thỉnh thoảng dùng máy tính cùng người khác nói chuyện phiếm hoặc là, Sơ Lễ bước vào trong văn phòng cùng mọi người chào hỏi......

Chỉ cảm thấy hôm nay mỗi người nhìn qua đều đặc biệt đáng yêu, ngay cả bể cá nuôi chú cá anh vũ cùng cá lau kiếng đều dễ thương.

Bước nhanh đi đến trước bàn làm việc của chủ biên, Sơ Lễ mở túi xách lấy ra hợp đồng, đang muốn cùng Vu Diêu báo cáo đã thành công ký được hợp đồng với Trú Xuyên, Vu Diêu trước một bước mở miệng: "Như thế nào giờ mới đến a?"

"A," Sơ Lễ sửng sốt hạ, tay siết chặt hợp đồng, ngón tay hướng ra bên ngoài, "Vẫn là ra ngoài làm việc, chủ biên không phải nói việc ký hợp đồng phải hoàn thành trong khoảng thời gian nhất định sao, em đi đến gặp Trú Xuyên lão sư để ký hợp đồng, cho nên hôm nay vẫn là đến nhà Trú Xuyên, vì vậy đến chậm——"

Trú Xuyên lão sư hẹn cô 11 giờ ký hợp đồng.

Sơ Lễ lời còn chưa nói xong.

Phía sau cô, Lão Miêu cười nhạo một tiếng nói: "Kết quả lại là một chuyến tay không, đúng không?"

Lão Miêu nói ra, biên tập mới Tiểu Điểu đang ăn cơm hộp ngẩng đầu, nhỏ giọng thở dài: "Mỗi ngày chạy tới chạy lui thật sự thảm quá, Trú Xuyên lão sư hẳn là rất khó thuyết phục đi. Bất quá ra ngoài làm việc thật tốt, thời điểm học đại học tôi công tác ở hội sinh viên thích nhất là ra ngoài công tác, không cần phải họp, còn có thể lười biếng rời giường......"

Sơ Lễ: "......"

Sơ Lễ ngẩn người, cảm thấy lời này nghe nơi nào cũng không dễ chịu, mặt đầy dấu chấm hỏi xoay người.

Lúc này biên tập mỹ thuật Lão Lý tiếp nhận lời: "Có thể từ buổi chiều bắt đầu đi làm, buổi sáng tôi không chừng có thể đưa con trai đi học...... Vợ của tôi luôn là oán giận tôi buổi sáng đi làm quá sớm, con trai đang ăn bữa sáng thì tôi đã ra khỏi cửa, không giống người làm ba ba."

Lão Miêu: "Chậc chậc chậc, thật đáng thương nha!"

Tiểu Điểu chuyển hướng sang Sơ Lễ, nở nụ cười: "Công tác về sau cũng không có cơ hội ra ngoài làm việc, thật hâm mộ cậu, Sơ Lễ."

Tạm dừng, rồi lại nâng tay tay che miệng, nhỏ giọng kêu "Ai nha", xin lỗi nói: "Bất quá tôi chỉ đang nói đến thời điểm lười biếng hồi đại học, cũng không nói cậu mượn cớ ra ngoài làm việc mà ngủ nướng cố ý không đi làm... Mọi người đều siêu cấp vội, sao có thể dám kéo dài thời gian không tới đi làm, đúng không?" Vừa nói một bên lại nở nụ cười.

A Tượng ngồi đối diện Tiểu Điểu ngẩng đầu nhìn cô một cái, Tiểu Điểu hướng về phía cô dương dương cằm: "Đúng không A Tượng?"

A Tượng cười ngây ngô, không tỏ ý kiến.

Lão Miêu nhìn về phía Sơ Lễ: "Hợp đồng đâu?"

Lúc này Sơ Lễ đã bị bọn họ luân phiên oanh tạc, đại não trống rỗng, chớp chớp mắt không đáp...... Lúc này Vu Diêu lại cười, trước Sơ Lễ một bước mở miệng dùng nửa trêu chọc nói: "Lão Miêu ngươi cũng không nên ép Sơ Lễ, này hợp đồng giao cho ngươi ngươi chính là dùng nửa tháng thời gian cũng chưa thuyết phục được Trú Xuyên, Sơ Lễ vẫn là người mới, ngươi như thế nào có thể trông cậy vào nàng bốn ngày đã thuyết phục được?...... Bất quá Sơ Lễ, ra ngoài làm việc không cần nhất thiết vào buổi sáng, ngươi trong tay còn có chuyện khác phải làm, không phải chỉ phụ trách một mình Trú Xuyên."

Vu Diêu vừa nói vừa nhìn về phía Sơ Lễ.

Sơ Lễ đang muốn nói không phải chủ biên đã lấy được hợp đồng, nhưng lại đột nhiên thoáng nhìn thấy Lão Miêu nháy mắt, nên có chút cứng đờ, trố mắt tại chỗ mười mấy giây —— ngón tay kẹp tập tài liệu muốn lấy ra bên ngoài liền bỗng nhiên buông ra, tùy ý để tập tài liệu rớt trở về trong túi.

—— Sự tỉnh táo bẩm sinh của loài động vật ăn cỏ khi đối mặt với những mối đe dọa khiến cô phải nuốt lại những điều mình muốn nói ra.

Sơ Lễ đứng thẳng, đem giỏ xách trong tay phóng tới trên chỗ ngồi, sau đó hướng về phía Vu Diêu lộ ra một cái xin lỗi tươi cười: "Xin lỗi, chủ biên, ta sẽ nỗ lực thuyết phục Trú Xuyên, ngày mai cũng sẽ không đi làm muộn như vậy."

Lúc Sơ Lễ nói ra, toàn bộ văn phòng đều yên lặng trở lại, Lão Miêu xoay ghế và phát ra một tiếng "rắc" nhỏ, những người khác quay về ăn cơm trưa —— lúc xoay người, biểu tình trên mặt đều rất tự nhiên hưởng thụ cơm trưa của mình.

Thật giống như vừa rồi cái gì cũng không có phát sinh.

"......"

Sơ Lễ cười một cái, nhẹ nhàng mà ném xuống một câu "Ta đi toilet" đi ra khỏi văn phòng, từ ngoài cửa đi ra hành lang, đi rất xa—— nghe giày cao gót của mình nện lên sàn gây ra tiếng vang, Sơ Lễ ngừng lại, nhìn nhìn phía sau.

Cô cúi đầu nhìn chân chính mình, lúc này còn có chút run.

Những câu hỏi "Vì cái gì" "Sao lại như vậy" "Đã xảy ra cái gì", cô liền run run cầm di động lên, ngón tay nhấn vào giao diện tin nhắn, tìm được tin nhắn được gửi đến "Sáng mai 11 giờ tới nhà của ta, quá hạn không chờ", do dự, nhấn nút gọi điện thoại cho bên kia, điện thoại vang lên ba tiếng liền có người nhận.

【 Xin chào 】

"Trú Xuyên Lão sư, em là Sơ Lễ, chính là...... sáng nay tìm tới nhà ký hợp đồng cho Nguyên Nguyệt Xã."

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng loảng xoảng của vật rơi xuống đất, cùng âm thanh chó sủa, có vẻ là một khung cảnh hỗn loạn, Sơ Lễ kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, âm thanh trầm thấp lạnh nhạt của người đàn ông mới lại lần nữa vang lên: 【 Chuyện gì? 】

Sơ Lễ thoáng nắm chặt di động trong tay: "Lão sư, thật xin lỗi lại tới quấy rầy, là có chút việc thế này, em vừa rồi trở lại nhà xuất bản, nghĩ nghĩ có thể hay không ngài tạm thời giữ bí mật chuyện chúng ta đã ký hợp đồng hôm nay, cho đến hai tuần sau......"

【 Ngươi lại muốn làm cái gì? 】

"......" Sơ Lễ rũ xuống mắt, "Bởi vì bên này đột nhiên có chút không tiện, em có chút sợ hãi...... Không phải, a, ngài làm ơn giúp một chút ạ?"

Điện thoại bên kia lâm vào trầm mặc.

Ở nơi mà Sơ Lễ không nhìn thấy, Trú Xuyên đưa điện thoại ra xa tai, nhìn bằng mắt—— thật giống như thể anh liếc mắt một cái có thể nhìn thấy người bên kia điện thoại dường như đang có vấn đề......

Nói năng lộn xộn, thanh âm nghe vô cùng đáng thương, có chuyện gì sao?

Vừa rồi không phải cao hứng giống như con khỉ mà?

Trú Xuyên trầm mặc mà suy nghĩ trong chốc lát, trong lúc suy tư đăng nhập tài khoản chính QQ, nhìn danh sách bạn tốt nhảy lên chân dung của biên tập Lão Miêu, anh tạm dừng, giống như suy nghĩ cẩn thận cái gì đó.

Bên này.

Sơ Lễ thấp thỏm chờ đợi phảng phất như một thế kỷ trôi qua, rốt cuộc chờ đến đối phương ném xuống một câu【 Tùy ngươi, mặc kệ các ngươi bên kia làm cái gì, đừng ảnh hưởng ta là được 】 xong liền trực tiếp cắt đứt điện thoại...... Sơ Lễ trừng mắt.

Sơ Lễ trừng mắt, điện thoại sau bốn năm phút bị cắt đứt, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, chạy nhanh đến toilet rửa sạch tay, đứng trước gương chỉnh lại biểu tình trên mặt, lúc này lại một lần nữa nhẹ nhàng trở lại văn phòng.

......

Lúc sau.

Nguyên Nguyệt Xã yêu cầu thời gian đi làm là 9 giờ rưỡi, sau khi bị Vu Diêu nhắc nhở, Sơ Lễ mỗi ngày buổi sáng 10 giờ 50 đúng giờ tới văn phòng, không sớm cũng không muộn, vừa giống như là đến nhà Trú Xuyên thuyết phục rồi đến văn phòng—— Cái hợp đồng đã được ký kia được cô bảo quản trong túi xách, vẫn bình an vô sự.

Sau đó tuần làm việc đầu tiên liền kết thúc.

Cuối tuần, Sơ Lễ nằm ở nhà, đầu óc trống rỗng, không tìm được người oán thán—— chính xác ra là không biết tìm ai, bởi vì vào buổi tối thứ tư cô muốn tìm L quân kêu khóc về những người trong văn phòng thì vô tình phát hiện QQ không tìm được người nữa, nghĩ thế nào mà mình lại bị cho vào danh sách đen rồi. Hỏi những người quen biết cả hai người bọn họ, đều nhận được một câu "Gần nhất không thấy L quân".

Sơ Lễ cảm khái người xui xẻo đến uống nước cũng mắc kẽ răng.

Đồng sự không thể hiểu được nhằm vào cô, ngay cả người bạn chung sống hòa bình ba năm cũng không thể hiểu được block cô.

Cô cứ như vậy không thể hiểu được tại sao bị toàn thế giới ghét bỏ.

A.

Sụp đổ mất.

Viết bằng chữ là sinh không thể yêu (*).

(*) 生无可恋: sinh không thể yêu là từ ngữ trên mạng, ý chỉ cuộc sống không còn bất kì người hay chuyện gì lưu luyến, kiểu "cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả".

......

Nhưng điều mà Sơ Lễ không biết chính là không chỉ có mỗi mình cô trải qua mấy ngày khó khăn này.

Từ buổi tối thứ tư đến nay, tại căn nhà ở trung tâm thành phố G cũng có một vị đứng ngồi không yên suốt ba ngày ba đêm.

Buổi tối thứ tư, Trú Xuyên viết xong đoạn văn, chán muốn chết mà lên mạng đọc tin tức, nhìn đến cái tin tức kỳ ba muốn chia sẻ một chút, sau đó liền đăng nhập tài khoản 【 Biến mất L quân 】, kéo danh sách bạn tốt, một giây không tìm thấy avatar con khỉ quen thuộc kia, anh hơi sửng sốt.

Sau đó mới nhớ tới chính mình giữa trưa nay không nói không rằng đem người ta xóa.

............ Xóa trừ hậu hoạn a.

Xóa thật tốt.

Xem nhẹ tin nhắn mà mình muốn chia sẻ cho người nào đó, Trú Xuyên mở ra đống tin nhắn chưa đọc, chợt phát hiện toàn là người quen biết anh và con khỉ kia——

【 Ở sau lưng ngươi có quỷ: L quân, con khỉ hỏi ngươi đi đâu...... Ngươi xảy ra chuyện gì sao? Bỗng dưng lại block cô ấy? Cãi nhau? Cô ấy nói hai người không cãi nhau a! 】

【 Tiểu hoa dại: Ngươi cùng con khỉ làm sao vậy? 】

【 Lay động trong gió: Con khỉ tìm ngươi đó, các ngươi sao lại thế này? Ngươi bị hack tài khoản? 】

【 Lay động trong gió: Có ở đó không? 】

【 Lay động trong gió: Con khỉ khóc đến thảm, đi khắp thiên hạ tìm chồng. 】

Trú Xuyên: "......"

Khóc cái rắm?

Là đang ôm hợp đồng của Trú Xuyên vui đến ngủ không được.

Nhìn chằm chằm hai chữ "Tướng công", Trú Xuyên bĩu môi.

Thật lâu sau, người đàn ông hừ một tiếng, co chân, lẩm bẩm: "Thuyết khách cũng thật nhiều."

Tắt đi tài khoản QQ phụ, mở tài khoản chính thức, kéo một chút tại danh sách, tìm thấy đống ý Giang Dữ Thành, dán mã chia sẻ gửi qua và nhận lại một loạt "??". Trú Xuyên bắt đầu cùng bạn tốt nói chuyện phiếm ——

Chỉ là một lần này xong liền ba ngày liên tiếp, mỗi ngày Giang Dữ Thành đều nhận được mấy cái tin nhắn báo cáo như "Rời giường", "Giữa trưa ăn gì", "Buổi tối muốn ăn gì", "Này tin tức thật thú vị ha ha ha ha ha ha", " QQ vạn tuế vạn vạn tuế nguyện tổ quốc phồn vinh phú cường"các loại nội dung......

Giang Dữ Thành nội tâm như sụp đổ.

Thẳng đến buổi tối cuối tuần, hắn rốt cuộc nhịn không được bạo phát ——

【 Trú Xuyên: Đêm nay ăn cà ri thịt bò nạm, khó ăn đến nỗi ta muốn nhìn thấy Phật Tổ, cửa hàng này làm sao có thể bán đến ngày hôm nay? 】

【 Giang Dữ Thành:........................ Đại ca? Ngươi thực nhàn? Ngươi đêm nay ăn gì ăn ngon hay không rốt cuộc liên hệ gì đến ta không, ngươi lại không mời ta cùng đi!!!! 】

【 Trú Xuyên:......】

【 Trú Xuyên: Để ta nói. 】

【 Trú Xuyên: Nhàm chán, ngươi hung dữ cái gì. 】

【 Giang Dữ Thành: Nhàm chán thì ngươi đi viết văn đi, độc giả vẫn đang chờ Trú Xuyên ca ca cập nhật chương mới, thêm một chút cũng có thể làm bọn họ vui chết—— hà tất tới tìm ta áp bức vô nghĩa, lại không cho ngươi tiền nhuận bút. 】

【 Trú Xuyên: Ngươi tại sao lại trần tục như thế này, mấy chữ của ta có giá trị như vậy thì gom số lượng từ ta nói với ngươi cũng đủ mua mấy căn nhà ở thành phố G. 】

【 Giang Dữ Thành: Từ buổi tối thứ tư đến nay, ngươi nói ít nhất cũng có thể mua thêm cái phòng khách thêm WC và thư phòng. 】

【 Giang Dữ Thành: Ngươi sao lại thế này? 】

【 Giang Dữ Thành:.................. Ngươi đừng đột nhiên coi trọng ta, ta run bần bật đây, ta chỉ là một tác giả quái đản không lọt được mắt lão đại ngài? 】

【 Trú Xuyên:??? 】

【 Trú Xuyên: Xu hướng giới tính bình thường, ta chỉ là nhàm chán. 】

【 Giang Dữ Thành: Ta và ngươi quen biết nhau ba năm, mười tháng, mười một ngày không hề quấy rầy, an tĩnh như vậy, ngươi như thế nào sống qua? 】

Giang Dữ Thành hỏi ra vấn đề, đối phương thật lâu không có trả lời.

Mà Giang Dữ Thành không biết là ở phía bên kia, Trú Xuyên rời tay khỏi bàn phím, trừng mắt nhìn màn hình thật lâu, thất thần...

Anh có câu trả lời cho vấn đề này của Giang Dữ Thành—— cùng Giang Dữ Thành quen biết ba năm lại mười tháng linh mười một ngày không quấy rầy hắn, an tĩnh như gà nhật tử là do anh đi quấy rầy một người khác.

Chỉ là người kia vào ba ngày trước, vừa mới bị anh block rồi.

Trú Xuyên: ".................."

A.

Nhàm chán.

Viết bằng chữ là sinh không thể yêu.