Chương 5

Sơ Lễ: "Lão Miêu."

Lão Miêu: "Ngươi làm sao vậy?"

Sơ Lễ: "Có nghe thấy âm thanh gì không?"

Lão Miêu: "Âm thanh gì?"

Sơ Lễ: "Âm thanh trái tim thiếu nữ tan vỡ."

Lão Miêu: "..."

Sau chuyện Kiển nương nương, trong khoảng thời gian ngắn tam quan của Sơ Lễ lại một lần chịu đả kích, cho đến lúc này cả người Sơ Lễ đều hoảng hốt: Cô cảm thấy Trú Xuyên không phải như thế này.

Sơ Lễ lại lần nữa mở weibo của Trú Xuyên ra, nghiêm túc mà đem weibo ra xem một lần nữa, ở trên weibo, phong cách của Trú Xuyên là cái dạng này ——

Độc giả Q: 【 Thanh âm của Trú Xuyên đại nhân thật dễ nghe, hẳn là lớn lên rất tuấn tú đi? Không ký sách cứ như vậy thần bí thật sự quá đáng tiếc! Mình nghe người ta nói qua, Ca ca siêu cao! 】

Trú Xuyên A: 【Các bạn như vậy khích lệ tôi, tôi sẽ ngượng ngùng a ~ không ký sách cũng là sợ hãi các ngươi thấy trạch nam sẽ cảm thấy thất vọng, đến lúc đó xúc phạm tới tâm tư thiếu nữ của các bạn thì làm sao bây giờ? 】

......

Độc giả Q: 【Ca Ca ngày thường đọc sách gì thế, em đang là học sinh trung học! 】

Trú Xuyên A: 【Học sinh trung học đọc mấy cuốn sách nhàm chán thì thật không dễ? Mấy kiệt tác như 《 Tuyết Quốc 》 lão sư các bạn cũng đều có đề cử, riêng cá nhân tôi cảm thấy《 Water for Elephants》, 《 Requiem from the Darkness 》, hệ liệt của Kyogoku Natsuhiko đều rất tuyêth! Khi nào rảnh rỗi sẽ làm danh sách cho các bạn. 】

Mà không phải ——

Ngươi thực nhàn?

Muốn bị block sao?

《 Long. Dương thập bát thức 》.

Sơ Lễ: "................................................"

Long Dương cái quỷ a! Ngươi xem qua sao! Ta xem lão già đẩy xe đây!! (Editor: Lão già đẩy xe đại khái là 1 kiểu bum ba la bum >.<)

Tâm tư thiếu nữ của độc giả là tâm tư, còn của cô thì sao? Thì sao?

Này cùng với Trú Xuyên không giống nhau!!!!!

Sơ Lễ bởi vì chịu không nổi tam quan tan vỡ, ức chế không được nội tâm điên cuồng như ngựa hoang, vì thế một bên chọn 20 email để lưu thông tin, một bên đăng nhập QQ cùng L quân thảo luận về tác giả trong ngoài không đồng nhất—— căn cứ đạo đức nghề nghiệp, cô không nói thẳng ra tác giả là Trú Xuyên, chỉ là nói đến một cái đại thần: Weibo thì đáng yêu, bên ngoài thì thật nhìn không được.

【 Biến mất L quân: Ngươi cũng nói là Weibo a, Weibo chính là nơi làm người tốt. 】

【 Biến mất L quân: Về sau ngươi còn thấy càng nhiều. 】

【 Biến mất L quân: Ngày đó ngươi gặp được tên biên tập la lối khóc lóc lăn lộn không phải cũng là cái ví dụ sống sờ sờ ra đó hay sao? 】

【 Biến mất L quân: Đừng lo lắng, ngươi còn có vị thần ôn nhu dịu dàng như ngọc: Trú Xuyên. 】

Sơ Lễ: "........................"

【Con khỉ mời đến thuỷ quân: Tiểu bạch liên tác giả trong lòng ta cũng rất tốt, ta đã yêu thích hắn mười năm! 】

【 Biến mất L quân: Ngươi mẹ nó còn có tiểu bạch liên, ngươi yêu nhất không phải Trú Xuyên sao? Ngươi người này như thế nào lại có thể chân trong chân ngoài như vậy,? 】

Cmn, lão tử có điên mới yêu nhất Trú Xuyên.

【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Không nói cho ngươi...... Quên đi, làm ơn không đề cập tới bất luận một cái tác giả nào nữa, ta đau đầu. 】

【 Biến mất L quân: Nhìn xem cái dáng vẻ yếu ớt này của ngươi, tự dưng lại đâm đầu vào vòng vây ăn thịt người? Đi từ chức đi, L ca ca bao dưỡng ngươi. 】

Sơ Lễ: "......"

【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Ồ 】

【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Cuối cùng câu này xuất phát từ lập trường nào đây? Đàn ông đối với phụ nữ? Quen nhau ba năm, ngươi rốt cuộc muốn cùng ta yêu đương qua mạng à? 】

【 Biến mất L quân: Xuất phát từ lập trường chủ nhân đối với sủng vật. 】

【 Biến mất L quân:.....................Yêu đương qua mạng, cái này mười năm rồi ta chưa nghe thấy qua, ngươi là từ cái thời đại nào xuyên tới? Thật không hổ danh làm《 Tinh Quỹ 》 cái loại tạp chí già nua lạc hậu】

Sơ Lễ: "......"

Sơ Lễ một bên trầm mặc một bên Ctrl V đem "Xin chào, gửi bài chỉ cần gửi vào hộp thư này là được nha, xin cảm ơn (≧ω≦)!!!"...... Kỳ thật Sơ Lễ rất muốn nói cho L quân biết là cô thật ra muốn đi 《 Tinh Quỹ 》, ít nhất 《 Tinh Quỹ 》 cái loại tạp chí cho người già này trong hộp thư hẳn là sẽ không có nhiều người dễ thương mà ngốc nghếch thế này.

Mà một ngày công tác của cô cứ như vậy dần trôi qua cùng một nhóm người dễ thương ngốc nghếch. Ban đầu Sơ Lễ cho rằng ngày đầu tiên của cô phải kết thúc như vậy, kết quả lúc sắp tan tầm, Lão Miêu đi đến ——

Lão Miêu: "Sơ Lễ a."

Người đang vùi đầu copy paste-Sơ Lễ: "Huh?"

Lão Miêu: "Tuy rằng ta là đang cùng Trú Xuyên làm việc, nhưng gần đây mối quan hệ của có chút căng thẳng."

Sơ Lễ: "A......"

Còn chưa kịp bày ra bộ mặt tiếc nuối sau đó hợp với tình hình mà nói một câu "Đúng không", thì Lão Miêu lại vỗ tay một cái, tựa như kinh ngạc mà đột nhiên nhớ tới sự tình: "Nếu đã nhắc đến Trú Xuyên, kia vừa lúc —— ta ở đây có một chút công việc hơi vội, là muốn hắn ký hợp đồng, nhưng quan hệ lại hơi căng thẳng, ngươi hiểu không......"

Sơ Lễ: "......"

Ta không hiểu.

Lão Miêu: "Nếu không buổi sáng ngày mai, ngươi đi ra ngoài làm chút việc đi, đưa cho anh ta ký cái này? Vừa lúc một tháng này Trú Xuyên sẽ ở lại thành phố này nghỉ ngơi, cũng đúng lúc cho người mới như ngươi có cơ hội làm quen với tác giả, về sau chúng ta làm việc mới tốt..."

Sơ Lễ trơ mắt mà nhìn Lão Miêu từ dưới đáy đống văn kiện lớn rút ra một cái tập tài liệu, mà lúc này cô giống như người câm, ngẩn ngơ vươn tay tiếp nhận cái tập tài liệu kia.

Sơ Lễ nhìn lướt qua tập tài liệu trên tay, trên bìa có mấy chữ lớn [Hợp đồng xuất bản "Lạc Hà Thần Thư"] - Sơ Lễ sửng sốt, lúc này mới chợt tỉnh mà hỏi: "Em? Đi tìm Trú Xuyên ca ca?"

"Cái gì ca ca? Đó là độc giả gọi tác giả, còn biên tập phải gọi tác giả là 'Lão sư', đó mới là tính chuyên nghiệp" - trong lúc Sơ Lễ còn trố mắt, Lão Miêu đã liên tục viết mấy cái địa chỉ nhét vào tay cô, nghe được vấn đề liền vui vẻ nói - "Đúng vậy, có phải rất vui không?"

Sơ Lễ: "........."

Vốn là nên vui vẻ, rốt cuộc khoảng cách cô lấy được chữ ký lại gần một bước.

... Nhưng nếu không phải là khi tất cả mọi người trong văn phòng, ngoại trừ hai người bọn họ, nhìn cô với ánh mắt thương cảm giống như nhìn một cái xác không hồn?

Lúc này tiếng chuông tan tầm vang lên, Sơ Lễ đứng lên lên tắt máy tính, cúi đầu nhìn hợp đồng xuất bản đang chờ Trú Xuyên đại nhân lâm hạnh, Sơ Lễ do dự, cầm lấy mở ra nhìn thoáng qua, phát hiện ở trên đầu ghi số lượng in ấn là bốn vạn năm —— chỉ bốn vạn rưỡi?

Sơ Lễ vội vàng gọi Lão Miêu đang đứng dậy chuẩn bị tan tầm: "Ai, Lão Miêu, hợp đồng không phải bị lỗi rồi chứ? Như thế nào số lượng in ấn đầu tiên chỉ bốn vạn năm a?"

Lão Miêu xoay người, cười lạnh: "Ngươi cho rằng là bao nhiêu mới đúng?"

Sơ Lễ: "...... Không biết, 45 vạn?"

Rốt cuộc một vị đại thần như Trú Xuyên ——

Vẻ giễu cợt trên khóe môi Lão Miêu càng rõ ràng: "Nhóc con, đây là năm 2013 không phải năm 1913, in 45 vạn, em nghĩ là "Harry Potter" hay sao mà ông chủ phải đem qυầи ɭóŧ thế chấp cho tiệm in à?"

Sơ Lễ: "..."

"Harry Potter" cũng không phải năm 1913 mà?

Lão Miêu buông túi xuống, bày ra biểu cảm thấy Sơ Lễ rất thú vị: "Vậy ngươi đoán xem 《 Nguyệt Quang 》 tạp chí mỗi tháng số lượng in ấn cuối cùng khoảng bao nhiêu?"

Sơ Lễ: "80 mấy vạn?"

Toàn bộ ban biên tập lại lần nữa yên lặng.

Lão Miêu: "Xóa đi mười"

Sơ Lễ: "?"

Lão Miêu: "Tám vạn."

Sơ Lễ: "......"

Xấu hổ.

Lão Miêu: "Con số này đã đồng nghĩa với 'tạp chí bán chạy nhất', hoan nghênh tiến vào ngành xuất bản, mục tiêu của chúng ta là, hấp hối cũng muốn cũng tạo ra lợi nhuận, hoàng hôn sẽ đỏ và đỏ." (đỏ ở đây ý nói là hot, nổi tiếng)

Sơ Lễ: "......"

......Cũng không biết ngày đầu tiên đi làm liền từ chức thì có trở thành người đầu tiên tạo nên kỷ lục trong lịch sử Nguyên Nguyệt xã hay không?

......

Ngày hôm sau.

Buổi sáng bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh giấc, đôi mắt còn ngái ngủ lướt qua bản hợp đồng của Trú Xuyên lão sư mà đêm qua cô để ở gối bên cạnh. Đột nhiên nghĩ đến hôm đó nghe thấy tiếng gầm thét từ phòng biên tập: Lần đầu in ba vạn hai, ngươi xem ông đây là ăn xin à!

...... Không quan tâm cái tên hồ ly kia là vị tác giả đại thần nào, tác giả từ ban biên tập《 Nguyệt quang》đi ra, đội hình tác giả tạp chí hiện tại tính đại thần cũng chỉ có đại thần Trú Xuyên...... Cho nên, Sơ Lễ hơi lo lắng lúc cô đem hợp đồng đưa cho Trú Xuyên, đối phương mở ra thấy số lượng in ấn lần đầu có khi ném hợp đồng vào mặt cô.

Sơ Lễ: "......"

Sơ Lễ lau mặt, chấp nhận sự thật rằng đây chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng - cô không ngốc, dùng ngón chân cũng có thể đoán được Lão Miêu nói cái gì mà gần đây cùng với Trú Xuyên không hòa hợp chẳng qua là nói xạo, nếu tồn tại cái gọi là không thoải mái, thì chắc chắn chính là cái 'bốn vạn rưỡi' số lượng in ấn đầu tiên mà rước lấy không thoải mái.

Nhưng mà bên tạp chí đã giao công việc này, cô phải làm cho tốt.

Bò dậy tắm rửa, lau khô tóc, Sơ Lễ mang theo tập tài liệu đi ra ngoài.

Ngôi nhà mà Trú Xuyên mua ở Thành phố G nằm trong một khu dân cư cao cấp có vẻ đắt đỏ, gần trung tâm thành phố. Khách đến thăm phải thông qua bước đăng ký các loại. Sơ Lễ đã tìm được số nhà tương ứng theo địa chỉ mà Lão Miêu đưa cho, ngẩng đầu nhìn thấy một ngôi nhà theo phong cách phương Tây có khoảng sân phía trước. Đứng ngoài cửa liền trầm mặc, nghĩ tới ngôi nhà 40m2, mỗi lần đi làm phải ngồi xe một tiếng rưỡi trên đường toàn ổ chó, cô không biết chính mình phải phấn đấu mấy đời mới mua được một ngôi nhà như thế này--

Tác giả đại thần, có tiền, có thời gian, tự do tiêu sái, chính là người chiến thắng trong cuộc sống a.

Không ngờ kiếp này còn có thể cùng đại thần nói chuyện, trừ mấy câu "Ta rất thích văn của ngươi", "Lão sư, ta rất yêu ngươi, tuy rằng ngươi chỉ là diễn".

Vừa cảm khái vừa kích động, Sơ Lễ mang theo tâm thành kính mà nhấn chuông.

Chuông cửa vang lên thật lâu.

Sơ Lễ một bên nhấn chuông một bên nhón chân cố nhìn qua song sắt, bất an chờ đợi. Bên trong có một chú chó Alaska đang đứng dậy chờ mở cưa--Chú chó dán vào trên cửa, tai dựng ngược, mặt ép vào khe hở song sắt, Sơ Lễ duỗi tay gãi đầu của nó, thầm thì: "Tiểu tử, baba của ngươi đâu? Mau kêu baba của ngươi đến mở cửa".

Alaska gâu gâu hai tiếng.

Sau đó Sơ Lễ nghe thấy giọng nam trầm thấp khàn khàn, mang theo chút buồn ngủ gần trong gang tấc: "Nó kêu nhị cẩu, không phải tiểu tử, tôi không phải baba của nó, là ca ca. Ngoài cửa là vị nào?"

Sơ Lễ: "......"

Cái gì?

Sơ Lễ sững sờ, lúc này mới ý thức được chuông cửa không biết từ khi nào kết nối - giọng nói khàn khàn của người đàn ông vào sáng sớm khiến cô đỏ bừng cả mặt - chẳng trách có người nghe được thanh âm của Trú Xuyên liền nói anh chắc chắn rất anh tuấn.

Đó là Trú Xuyên.

Đó là Trú Xuyên lão sư.

Người đằng sau cánh cửa, người đang cùng cô nói chuyện chính là Trú Xuyên lão sư.

Sơ Lễ khó có thể che giấu sự kích động trong lòng, vỗ đầu chú chó tên Nhị cẩu, hắng giọng giả bộ bình tĩnh: "Trú Xuyên lão sư phải không ạ? Xin chào, em là biên tập mới của 《Nguyệt Quang》 tạp chí, gọi là Sơ Lễ, hôm nay em mang hợp đồng xuất bản 《Lạc Hà Thần Thư》".

Bên kia chuông cửa trầm mặc.

Sau một lúc, Sơ Lễ hoài nghi anh có phải hay không dựa vào cạnh cửa ngủ rồi, mãi mới nghe thấy thanh âm bình tĩnh của anh vang lên ——

"Đem hợp đồng mở đến trang đầu tiên"

"Oh"

"Mở ra sao?"

"Mở ra"

"Số lượng in đầu tiên, đọc"

Thanh âm của người đàn ông dày đặc giọng mũi.

"Lão sư, ngài bị cảm sao?"

"Đọc"

"Bốn vạn rưỡi"

"..."

"..."

"Nhị cẩu, tiễn khách."

"Gâuuu!"

".............................."

Đứng ở ngoài cửa lớn trợn tròn mắt vài giây, Sơ Lễ lúc này mới phản ứng lại là chính mình cmn cơ hội bị Trú Xuyên ném hợp đồng vào mặt còn không có ——

Này không được a!

Lão sư, ngài mau ra đây đem hợp đồng ném vào mặt ta còn tốt hơn!!!

Đem quyết tâm liều chết, Sơ Lễ không từ bỏ mà nhấn chuông cửa nhà Trú Xuyên một lần lại một lần, Nhị cẩu ở bên trong cũng gấp đến độ nhảy nhót lung tung, muốn Sơ Lễ đi vào ngoáy tai cho nó...Vì thế, một người một chó náo loạn cả buổi sáng yên tĩnh. Khi Sơ Lễ nhấn chuông lần thứ mười, Nhị cẩu đã làm rung cửa sắt, hàng xóm chắc đã muốn gọi điện báo cảnh sát---

Cánh cửa bên trong cuối cùng cũng được mở ra.

Đương lúc Sơ Lễ tính nhấn chuông lần thứ mười một, từ bên trong một người đàn ông mặc quần áo ngủ họa tiết phim hoạt hình Crayon Shin-chan bước ra một cách nhanh chóng. Mặc cho ổ quạ trên đầu, quầng thâm mắt, chóp mũi bởi vì cảm mạo mà hơi hơi phiếm hồng, chân mang dép lê, hình tượng không tốt sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không giấu được bản chất anh tuấn——

Giờ này khắc này, người đàn ông mang theo sát khí dưới từng bước chân đứng bên song cửa sắt: "Ông đây tối hôm qua viết bản thảo viết đến bốn giờ sáng! Hôm nay buổi sáng 10 giờ rưỡi đã bị đánh thức! Tỉnh lại liền bị người ta đem bốn vạn rưỡi số lượng in ấn đến nhục nhã! —— bốn vạn rưỡi! Ông đây tạo nghiệt cái gì! Bốn vạn rưỡi! Thành ý của các ngươi là bỏ thêm một vạn ba vào cái số lượng ba vạn hai lần trước à! Các ngươi Nguyên Nguyệt Xã thật sự coi ông đây là ăn xin ư—"

Trú Xuyên nói xong.

Mí mắt lơ đãng nhấc lên, con ngươi màu trà lạnh như băng nhìn chằm chằm người có khuôn mặt trời sụp đất nứt ở ngoài song cửa.

Người đàn ông nhăn mũi, lộ ra vẻ ngạo mạn khıêυ khí©h quen thuộc, chỉ có điều lúc này anh bị cảm mạo nên giọng mũi hơi dày, sự uy nghiêm hình như giảm đi một chút: "Như thế nào?"

Người bên kia song sắt lùi lại một bước... Mang theo khuôn mặt núi trời sụp đổ, tam quan vỡ vụn——

Là hồ ly.

Hồ ly là Trú Xuyên.

Hồ ly chính là Trú Xuyên.

Người mặc áo ngủ Crayon Shin-chan, hồ ly đại thúc là Xuyên công tử dịu dàng như ngọc!

excuse me!!!!

Sơ Lễ trầm tĩnh "Xuyên công tử dịu dàng như ngọc có vẻ không giống với như được nghe" "Trừ bỏ là cái diễn viên, hắn cũng chỉ là tên hồ ly", như chuyện hài.

Cô đã có mộng xuân, nơi cô và Trú Xuyên đóng vai chính, trong gió hỗn độn, dùng mười mấy giây bình tĩnh nhớ ra rốt cuộc mình tới đây làm gì, vì thế lại gần bên song cửa, vẻ mặt thành khẩn hướng người bên kia cửa đang vì bắt rời giường mà sinh tức giận: "Không phải, lão sư, ngài nghe em nói......"

Trú Xuyên nhếch khóe môi chán ghét: "Tôi không nghe."

"...... Đợi đã đợi đã!" Sơ Lễ ấn xuống cửa sắt, "Ngài không thể đối đãi với thục nữ nhà người ta như vậy."

"Không có một cái thục nữ nào dùng bốn vạn rưỡi ấn bản đầu tiên tới nhục nhã tôi."

"......"

Sư tử điên cuồng, hồ ly ngạo mạn, từ Kyogoku Natsuhiko đến《 Long Dương thập bát thức 》

Sơ Lễ phát hiện chính mình sai thật sự lợi hại——

Không phải trong vòng này mỗi đại nhân gia đều là kẻ hai mặt kẻ điên.

Điên, chỉ có Trú Xuyên hắn lão nhân gia một người mà thôi.