Chương 25

Cuối tháng sáu đầu tháng bảy, cuối cùng Sơ Lễ cũng ký hợp đồng chính thức với Nguyên Nguyệt Xã, tiền lương tăng lên 3000, thời tiết thành phố G cũng dần dần trở nên nóng bức.... Mỗi ngày 7, 8 giờ mặt trời như phát huy hết tất cả công suất nướng cả thành phố này, mỗi ngày thời điểm đi làm và tan tầm leo lên xe bus đều trở thành sự kiện tương đối thống khổ —— có đôi khi ở giữa những người vừa đi tập thể dục buổi sáng trở về, những bác gái chuẩn bị đi chợ, lúc bước xuống xe Sơ Lễ cảm thấy mình đã ôi thiu.......

Rõ ràng thời điểm cô bước ra khỏi cửa vào buổi sáng vẫn đang thơm ngào ngạt, một miếng thịt tươi nhỏ chảy nước.

Thời tiết vào hôm nay như đặc biệt nóng hơn, lúc Sơ Lễ chật vật đến ban biên tập giống như một miếng dưa muối.... Chân trước vừa mới bước vào ban biên tập, vừa nhấc đầu liền thấy người mà cô không muốn nhìn thấy trong hình dạng một miếng dưa muối này: Trú Xuyên.

Sơ Lễ xách túi đứng ở cửa lớn, há miệng thở dốc, chỉ vào Trú Xuyên.

Đôi chân dài nghênh ngang duỗi dài ngồi ở vị trí của cô, trong tay thưởng thức món đồ chơi trên bàn, người đàn ông nhấc mí quét đến chỗ cô liếc một cái: "Chỉ cái gì mà chỉ, không có lễ phép à?"

Sơ Lễ "Vèo" một cái thu lại tay của mình: "Trú Xuyên lão sư, sao ngài lại tới đây......"

Hiện tại là 9 giờ sáng, theo thông lệ người này hẳn là đang nằm ngay đơ trên giường hưởng điều hòa, sống mơ mơ màng màng, người người đố kỵ.

Trú Xuyên nhìn cô một cái: "Buổi chiều ta bay đi thành phố B, giữa tháng 7 mới trở về cho nên đi xem trước tiến độ của 《 Lạc Hà Thần Thư 》" Trú Xuyên vừa nói vừa một bên khoa chân múa tay tỏ vẻ mình rất muốn đích thân xem, cũng không tín nhiệm cô một biên tập chỉ biết làm cái thần bút Mã Lương.

"Đi thành phố B?"

"Tìm tên khốn Giang Dữ Thành lão sư."

"Ngài không được nói Giang Dữ Thành lão sư như vậy."

"Không được cái gì, đủ gan ngươi lặp lại lần nữa?"

".................. Lão sư, ngài đi thành phố B tìm Giang Dữ Thành lão sư làm gì vậy?"

Sơ Lễ đến gần, buông túi xách, cũng không đuổi Trú Xuyên khỏi chỗ ngồi của mình mà khom lưng mở máy tính ngay dưới mí mắt của anh—— người đàn ông nhìn chằm chằm người trước mặt, áo thun trắng đơn giản, váy dài màu xanh biển cùng giày da màu đen, đại khái là bên ngoài khá nóng, lúc này mặt cô đỏ bừng, tóc hỗn độn, khi cúi người mở máy tính mang theo một trận gió cùng ánh mặt trời hỗn loạn, sữa tắm hương vị trái cây hòa quyện cùng với mùi mồ hôi.....

Rất dễ ngửi.

Là hương vị mùa hè.

Trú Xuyên rũ mắt, khi cô cúi xuống mở máy tính trong nháy mắt nhìn thấy một mảnh xương đòn lộ ra từ mép trên đường viền cổ của cô, bên dưới là một mảng da trắng nõn...

Lúc này, Sơ Lễ bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng cặp mắt màu đen đồng sạch sẽ mà nhìn anh một cách kỳ quái——ánh mắt hai người đột nhiên không kịp phòng bị mà đối diện, ánh mắt của người đàn ông trầm trầm, ngữ khí khi mở miệng thập phần lãnh đạm: "Đi chơi, còn có thể đi làm gì.... Trên người của ngươi sao lại nhiều mùi mồ hôi như vậy, vừa đi công trường dọn gạch về sao?"

Lời vừa nói ra, liền thấy khuôn mặt trước mắt đỏ bừng, tiểu cô nương đột nhiên cúi đầu hung hăng ngửi ngửi trên người mình, bộ dáng kia giống hệt như Nhị Cẩu co chân lên và ngửi ** tiểu của chính mình...... Sau đó cô ấy mặc kệ Trú Xuyên chạy trối chết vào trong toilet.

Nhìn bóng dáng hoảng sợ của cô, khóe môi của người đàn ông cong lên.

Lúc này Vu Diêu ngồi ở vị trí chủ biên ngẩng đầu: "Trú Xuyên lão sư, vừa rồi Hạ lão sư trả lời 《 Lạc Hà Thần Thư 》 đã xét duyệt xong, có thể chuẩn bị tiến hành thiết kế bìa..... Còn có, không thể dùng mấy lời nói như kia nói với con gái."

Vu Diêu cùng Trú Xuyên trạc tuổi nhau, hơn nữa Vu Diêu cũng không phải biên tập nhỏ bé bình thường, Trú Xuyên đối với cô cũng tương đối có phép tắc hơn, "Ồ" một tiếng gật đầy, một bộ dạng lười nhác không để bụng........

Mười phút sau, Sơ Lễ đã trở lại.

Rõ ràng đã chải đầu và trang điểm.

Sải bước đi đến trước mặt Trú Xuyên: "Còn mùi không?"

Trú Xuyên: "Vừa rồi kỳ thật không có mùi, ta lừa ngươi."

Mặt Sơ Lễ co giật một chút, nhưng mà không chờ cô nói chuyện, Trú Xuyên liền vỗ vỗ tro bụi không hề tồn tại trên đùi, duỗi dài chân: "Lão đại của các ngươi nói 《 Lạc Hà Thần Thư 》đã có thể bắt đầu tiến hành thiết kề bìa......."

Sơ Lễ cúi người, băng qua cánh cửa trước mặt anh, đi gặp Vu Diêu, Vu Diêu cười gật gật đầu: "Em đưa Trú Xuyên đến thư viện tác phẩm bên kia xem thử, xem có ý tưởng phong cách thiết kế bìa không....."

Trú Xuyên đá chân dài, đứng lên.

Cứ như vậy, Sơ Lễ đến văn phòng dưới cái nắng như thiêu đốt chưa kịp uống một ngụm nước liền vội vã đưa Trú Xuyên đi đến thư viện tác phẩm, nhìn những tác phẩm đã xuất bản của Nguyên Nguyệt Xã, để xem anh có thích phong cách thiết kế nào không..... Khi đi ngang qua bàn của biên tập mỹ thuật trước khi bước ra khỏi phòng biên tập, Sơ Lễ còn thuận tiện giới thiệu A Tượng với Trú Xuyên, cũng nói cho anh biết đại khái 《 Lạc Hà Thần Thư 》sẽ do A Tượng thiết kế, có yêu thích phong cách nào có thể nói cho cô ấy biết.

Trên mặt A Tượng là nụ cười ngây ngô, đứng lên chào hỏi Trú Xuyên.

Trú Xuyên: "Ta muốn diện mạo phong cách cổ phong phương tây trẻ trung tươi sáng thơ ngây."

A Tượng: "......"

Nụ cười trên mặt A Tượng biến mất.

Sơ Lễ vẻ mặt đồng tình, dùng ánh mắt thương cảm "hoan nghênh đến với thế giới của ta" nhìn A Tượng, sau đó đối với Trú Xuyên: "Lão sư, phong cách trẻ trung tươi sáng thơ ngây cùng phong cách phương tây sợ là không có khả năng đồng thời tồn tại."

Trú Xuyên: "Như thế nào không có khả năng, ngươi lại không phải biên tập viên mỹ thuật, ngươi biết cái gì......"

Ta không hiểu, nhưng ta có mắt nhìn, ngươi nhìn xem biên tập viên mỹ thuật trước mặt ngươi đang chết đứng thế nào, khi ngươi đưa ta mấy chữ "Phong cách cổ phong phương tây trẻ trung tươi sáng thơ ngây" nháy mắt cục diện liền trở nên thương tâm, chưa đủ thuyết phục sao?!

Sợ nói thêm nữa A Tượng sẽ chịu không được, Sơ Lễ túm ống tay áo của Trú Xuyên kéo anh đi, hai người đi đến thư viện tác phẩm ở một tầng khác —— bên trong trưng bày những ấn phẩm mà Nguyên Nguyệt Xã sở hữu suốt mấy thập niên qua, các tác phẩm được trưng bày dựa theo năm xuất bản, phân loại tác phẩm.

Trú Xuyên tùy tiện rút ra một quyển, nhìn nhìn, xoay người đưa cho Sơ Lễ xem ——

Sơ Lễ: "《 Lắng nghe tiếng mưa 》, chủ đề gián điệp dân quốc, khác mười phần so với phương Đông 《 Hồng Lâu Mộng 》 trong ảo tưởng của bạn."

Trú Xuyên nhét cuốn sách lại, lại lấy ra một cuốn sách khác, xoay người đưa cho Sơ Lễ xem ——

Sơ Lễ: "《Nhật ký ngủ ngon của Douglas》, văn học kinh điển phương Tây, khác mười phần so với phương Tây 《 Harry Potter 》trong ảo tưởng của bạn."

Trú Xuyên nhíu mày, lần thứ ba lấy ra một cuốn sách khác, xoay người đưa cho Sơ Lễ xem ——

Sơ Lễ: "《 Chiến địa hoàng hôn 》, tay không xé quỷ, khác mười phần so với phương Đông trong ảo tưởng...... Lão sư, ngài có thể hay không nhìn xem kỹ một chút, đừng duỗi tay lấy cái này cái kia, em có thể nói với ngài là kệ trước mặt còn có thể rút ra 《 Từ hải 》——"

"Bìa mặt trông quan trọng như thế nào sao? Nội dung mới là trọng điểm của một quyển sách."

"Em sẽ tìm người vẽ cho ngài hai phiên bản động vật, phông chữ cũng dùng màu sắc rực rỡ như thạch trái cây..... Nội dung mới là trọng điểm của một quyển sách, ngài thích《Chú gấu Boonie》này sao?"

"Ngươi dám."

"《 Chú gấu Boonie 》 siêu hot, ngài khinh thường 《 Chú gấu Boonie》? Nó phổ biến với trẻ nhỏ dưới ba tuổi, mỗi người đều xem."

"Câm mồm."

Giọng của Trú Xuyên có vẻ rất bình tĩnh, thuận tay đem cuốn sách kia nhét lên kệ, phủi bụi trên tay, đột nhiên chuyển đề tài, "Ta đã đọc tạp chí tháng sáu..... Trang đầu tiên Hoạch định trang đầu đã cho Giang Dữ Thành."

Sơ Lễ không nghĩ anh sẽ nói đến chuyện này, kiễng chân cầm lấy cuốn sách —— quay đầu lại muốn đáp lời, không biết từ lúc nào người đàn ông kia xuất hiện ở phía sau cô, đưa tay lấy cuốn sách mà cô muốn lấy, đặt ở trong tay cô, cúi đầu bắt gặp ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: "Ngươi nghĩ như thế nào?"

Sơ Lễ cúi đầu nhìn sách trong tay, đó là cuốn sách ghi lại những phong tục tập quán ẩm thực cổ xưa, có bìa đô, bìa ngoài màu vàng cổ trang giấy sử dụng công nghệ chạm rỗng, bìa trong có hoa mẫu đơn, ngó sen, cẩu kỷ, vẻ đẹp linh hoạt.....

Cô nhấc nó lên đưa cho Trú Xuyên xem một cái, ló mặt ra khỏi bìa sách: "Lão sư nghĩ thế nào?"

Người đàn ông đứng bên kệ sách, một tay chống lên kệ sách, nhìn tiểu cô nương đang bị kẹp giữa mình và kệ sách—— cô đem sách trong tay giơ cao, nửa khuôn mặt giấu sau sách nửa khuôn mặt lộ ra, mái tóc ngắn đen mềm mại vẽ một vòng cung đẹp mắt bên tai.....

Bàn tay chống trên kệ sách không tiếng động trượt xuống.

Cho đến khi đem tiểu cô nương bảo phủ trong cái bóng của mình, người đàn ông mới cúi đầu hỏi: "Giang Dữ Thành mất bao lâu viết bản thảo từ khi đáp ứng ngươi?"

"Hình như là," Sơ Lễ nghĩ nghĩ, "Hai mươi phút?"

"...... Hai mươi phút."

Người đàn ông cười nhạo, lặp lại nó với một giọng điệu nghiền ngẫm. Sau khi tạm dừng, anh tiếp tục nói: "Ngươi nghĩ rằng đoạn văn kia là Giang Dữ Thành viết cho ngươi ngay tại chỗ? Chỉ dùng một chút thời gian, viết ra một đoạn văn hoàn chỉnh như vậy?"

Sơ Lễ ngẩn người: "Có ý tứ gì?"

Trú Xuyên không trả lời, nâng tay gác lên kệ sách, thuận tay rút cuốn sách trong tay Sơ Lễ, ý vị không rõ nhàn nhạt nói: "Đừng nghĩ ai cũng tốt đẹp, bị bán lúc nào không biết, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, Giang Dữ Thành có cấp bậc tác giả như nào nào có thể sẽ là một người làm việc thiện như vậy..... Chuẩn bị tâm lý thật tốt, không đến lúc đó lại khóc nhè, ai cũng không cứu được ngươi."

Lão tử như thế nào liền khóc nhè?

Ngươi sao biết cô đã khóc nhè?

Còn có giọng điệu như đã cứu cô một mạng?

Sơ Lễ vẻ mặt không thể hiểu được, nhìn người đàn ông kia dùng đầu ngón tay mảnh khảnh lật giở cuốn sách trong tay cô, sau đó xoay người tùy tiện chọn một vài quyển sách đặt đưa cho cô: "Mấy cái này xem còn được..."

Bộ dáng thực có lệ.

Có vẻ như anh không có ý định tiếp tục chủ đề về Giang Dữ Thành.

Sơ Lễ ôm những cuốn sách đó, đăng ký từng cuốn sách một với người quản lý thư viện—— khi cô bước ra khỏi thư viện, cô phát hiện Trú Xuyên đã biến mất, trở lại ban biên tập, Vu Diêu nói cho cô biết Trú Xuyên đã đi rồi, buổi chiều bay mà anh còn chưa thu dọn hành lý.

Sơ Lễ có điểm ngốc: "Ngài ấy rốt cuộc tới làm gì?"

A Tượng: "Tới đưa ra một yêu cầu không thể tưởng tượng được với biên tập viên mỹ thuật?"

Sơ Lễ mấy cuốn sách xuống: "Đừng để ý đến ngài ấy, cậu dựa theo thiết kế của mấy quyển này mà tìm ra phương hướng ——"

A Tượng: "Lỡ như thiết kế xong không ra được phong cách cổ phong phương tây......"

Sơ Lễ: "Hắn là cái thẳng nam biết cái gì là phong cách phương tây?"

A Tượng: "......"

......

Buổi sáng Trú Xuyên đến thăm một chuyến, để lại một số điều khó giải thích, Sơ Lễ căn bản không hiểu được những gì anh đang nói, nhưng lại cảm thấy tâm thần có chút không yên..... Một ngày thất thần, Vu Diêu gọi cô hai lần cũng chưa phản ứng vì thế còn bị Lão Miêu trào phúng hai câu.

Buổi chiều không chịu được liền tìm L quân tám nhảm hai câu nhưng mà không biết thế nào, L quân cũng không xuất hiện.

Cho đến khi tan sở, hôm nay là thứ sáu, ngày hôm không cần đi làm, Sơ Lễ còn cân nhắc buổi tối xem bộ phim nào đó thả lỏng một chút ——kết quả mới vừa ăn xong bữa tối, nằm no nê trên sô pha, chuyện liền tới.

Lúc đó, Sơ Lễ đang xem một chương trình truyền hình của Mỹ trên điện thoại di động, trên màn hình nhảy ra thông báo wechat từ nhóm công việc, là Lão Miêu @ cô, muốn cô nhanh chóng xuất hiện..... Sơ Lễ có chút không hiểu, từ khi cô lật kèo đánh thắng hai trận, Lão Miêu đã không cùng cô nói chuyện, lúc này chủ động @ cô——

Sợ là không có chuyện tốt.

【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?】

【 Miêu miêu: Ha hả, đã xảy ra chuyện lớn rồi, tự mình đọc weibo của Giang Dữ Thành Weibo đi. 】

Lúc đó, trong lòng Sơ Lễ run lên.

Vội vàng đăng nhập Weibo, ngay sau đó tìm đến bài đăng weibo mới nhất của Giang Dữ Thành hai mươi phút trước ——đó là phần mở đầu cho tác phẩm mới nhất của anh ấy, tác phẩm mới nhất nằm cùng hệ liệt với tác phẩm tiêu biểu 《 Biến mất vườn bách thú 》tên là 《 Biến mất công viên giải trí 》, căn cứ theo lời của Giang Dữ Thành trên weibo, bản thảo đã được bắt đầu từ nửa năm trước.

Phần mở đầu đăng được hai mươi phút, lượt chuyển tiếp đã vượt quá 10.000 và hơn 8.000 bình luận......

Nhìn cái tên, Sơ Lễ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Đi vào xem bình luận, chứng minh suy đoán của cô——

【 Đại đại rốt cuộc đăng tác phẩm mới a! 】

【 A a a a a vui vẻ!!! Vẫn là viết hay như vậy, phần đầu cùng 《 Biến mất vườn bách thú 》có cảm giác siêu cấp giống!! Không uổng phí chúng ta trông mong đợi ngài một năm! 】

【 Này, đây không phải là phiên bản mở rộng chi tiết của đoạn văn được đăng trên Hoạch định trang đầu của tạp chí《 Nguyệt Quang》kỳ tháng 6 sao hhhhhhhhh lúc ấy ta còn đang suy nghĩ, nếu có một truyện dài thì thật tốt a! 】

【Hệ liệt《 Biến mất vườn bách thú 》! Hoan hô! 】

【 A a a a a thật là 《 Nguyệt Quang 》 Quyển Thủ Xí Hoa, chờ mong! 】

【 Bởi vì nhìn thấy trên 《 Nguyệt Quang 》mới chú ý Weibo tác giả, liền chờ ngày nào đó ngươi có lương tâm đăng bản kế tiếp, hiện tại đây đúng là một truyện dài, thật là quá kinh hỉ! 】

......

Trở lên, bình luận như thế, ùn ùn không dứt.

Sơ Lễ đọc từng cái một, thẳng đến cuối cùng lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh làm tay cô cầm không được điện thoại, đầu óc đều tràn ngập câu hỏi mà buổi sáng Trú Xuyên hỏi nàng ——

【Ngươi nghĩ rằng đoạn văn kia là Giang Dữ Thành viết cho ngươi ngay tại chỗ?】

【 Chỉ dùng một chút thời gian, viết ra một đoạn văn hoàn chỉnh như vậy?】

【 Đừng nghĩ ai cũng tốt đẹp, bị bán lúc nào không biết......】

【 Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, Giang Dữ Thành có cấp bậc tác giả như nào nào có thể sẽ là một người làm việc thiện như vậy. 】

Sơ Lễ: "......"

Giang Dữ Thành?

Bản thảo anh ấy đưa cho Hoạch định trang đầu là mở đầu trong cuốn sách mới?!

Anh ấy lấy Hoạch định trang đầu của 《 Nguyệt Quang 》 làm chỗ quảng cáo miễn phí cho cuốn sách mới???

Đôi mắt mở trừng trừng nhìn vào điện thoại, những câu ép hỏi của Lão Miêu từng câu nhảy ra ——

【 Miêu miêu: Đây là cứu viện ngươi tìm tới? 】

【 Miêu miêu: 《 Nguyệt Quang 》là công trình tạp chí hy vọng a? Tám vạn in ấn đầu ký thêm bốn vạn tái bản, mười hai vạn phát hành miễn phí quảng cáo?? 】

【 Miêu miêu: Cứ như vậy làm áo cưới miễn phía cho người ta? Hâm nóng cho cuốn sách mới của anh ấy??? 】

【 Miêu miêu: Điều khó chịu nhất là chúng ta vẫn biết ơn anh ấy trước đây? 】

【 Miêu miêu:????? 】

【 Miêu miêu: Bị Giang Dữ Thành chơi cho một cú như vậy, đồng nghiệp phỏng chừng đều cười đến rụng răng...... Không có chuyện 《 Nguyệt Quang 》 như vậy làm từ thiện. 】

【 Miêu miêu: Thật sự, đợi cuộc họp thứ hai cử người xuống đích thân đưa chúng tôi đi, bái ngươi ban tặng, lần này ta cùng Vu Diêu cũng đều chạy không thoát. 】

Lão Miêu gửi khoảng hai mươi cái, thẳng đến Vu Diêu nhảy ra kêu hắn ngậm miệng lại.

Sơ Lễ chết lặng mà nhìn tin nhắn trong nhóm wechat trên di động, cô rất muốn hỏi "Vì cái gì", nhưng thậm chí không biết phải hỏi ai câu hỏi này......

Cả người loạn như một cuộn chỉ rối.