Thời gian nghỉ trưa nói kết thúc liền kết thúc.
Vu Diêu bước nhanh đi đến bàn làm việc, không cho Lão Miêu cơ hội nói chuyện, trực tiếp cười tủm tỉm nói với Sơ Lễ: "Bản thảo của Giang Dữ Thành cũng gửi cho chị một bản, mấy năm trước lúc《 biến mất vườn bách thú 》của Lão sư tái bản bìa cứng, chị cũng có chạy đến hiệu sách xếp hàng.... Thật hoài niệm, khi đó chị còn là một sinh viên năm cuối, đối với ngành xuất bản cũng tràn ngập khao khát ——"
Nói đến đây, Vu Diêu giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên im lặng.
Lão Miêu bật cười: "Lão đại của chúng ta thật lợi hại, giống như Sơ Lễ, mới vừa tốt nghiệp liền bán được cuốn sách bán chạy nhất, cuốn sách ăn khách nhất của Tác Hằng là do cô ấy làm."
Vu Diêu nhìn về phía Lão Miêu, trên mặt hiện lên một tia cảm xúc quá nhanh khiến người ta không nắm bắt được, cô ấy khôi phục lại bình thường, tươi cười chuyển hướng sang Sơ Lễ nói: "Thất thần làm cái gì, mau gửi chị xem nha, bản thảo của Giang Dữ Thành ấy."
Sơ Lễ không biết vì cái gì lúc này đột nhiên nhắc tới Tác Hằng, cũng có chút kinh ngạc là Vu Diêu cư nhiên còn quen biết Tác Hằng a...... trực tiếp đem bản thảo gửi cho Vu Diêu.
—— trong quá trình hiệu đính, Sơ Lễ đã đọc qua. Truyện miêu tả ở ngôi thứ nhất với "tôi" là nhân vật chính, "Tôi" khi còn nhỏ đã từng có một người bạn thật tốt, "Tôi" đã từng cùng cô ấy đi công viên giải trí..... Trong toàn bộ đoạn văn, đoạn đầu miêu tả "Tôi"ngồi ở trong sân chơi cùng một con búp bê; đoạn giữa là "bạn tốt" gọi vào công viên giải trí; ở kế cục, thông qua "Tôi" miêu tả bề ngoài "bạn tốt", vạch trần "bạn tốt" này bên ngoài giống y như đúc búp bê xuất hiện ở đoạn đầu.
Này là điển hình "Khuôn mẫu của Giang Dữ Thành" khiến người ta cảm thấy bối rối, nhịn không được tiếng lòng hoang mang, quay đầu lại đọc đoạn trước, lúc này mới phát hiện ở phía trước có một đoạn miêu tả công viên giải trí rất dài, cũng tràn ngập các loại kỳ kỳ quái quái—— ví dụ như khi mua kem que, người bán hàng rong chỉ nói chuyện với "Tôi"; khi mua vé vào cửa, người bán vé chỉ báo giá cho một người; khi ngồi tàu lượn siêu tốc, nhân viên công tác dùng ánh mắt quỷ dị, khe khẽ nói nhỏ "Như vậy bé con là đến chơi một mình"........
800 chữ ngắn ngủn, Vu Diêu xem xong bất quá chỉ tốn năm phút, sau khi xem xong chưa đã thèm mà thở dài: "Vẫn là viết thực tốt, chỉ là một đoạn văn nho nhỏ, chị xem còn không đã thèm.... Nếu không phải thị trường hồi hộp và kinh dị không tốt, nhân khí của Giang Dữ Thành sao có thể rớt xuống chứ?"
Lúc này lão Miêu cũng xem xong bản thảo của Giang Dữ Thành, ngẩng đầu nhìn mắt Vu Diêu liền biết lúc này nói "Bản thảo của Giang Dữ Thành chúng ta liền không cần đi" khẳng định là đi tìm mắng, vì thế đành phải quay đầu nói cùng A Tượng: "A Tượng a, ngươi lại đây, trong chốc lát ngươi đem cái trang của Niên Niên phân một nửa cho Giang Dữ Thành......"
Sơ Lễ không nói chuyện.
Cô nhìn về phía Vu Diêu.
Quả nhiên Vu Diêu lên tiếng, chỉ thấy cô ấy đứng lên, đi đến sau lưng A Tượng: "Giang Dữ Thành cùng Niên Niên chia nhau một trang báo? Chờ đã, Lão Miêu ngươi phân như thế nào vậy?"
Lão Miêu: "Tổng cộng bốn cái tác giả, 3 cái trang báo, nguyên bản là Tác Hằng đơn độc chiếm một trang; Niên Niên chiếm một trang; cái kia A Qủy cùng Hà Mã cùng nhau chia trang cuối cùng..... Hiện tại Giang Dữ Thành tới, vậy nên phải lấy một nửa của Niên Niên chia cho ngài ấy đi a ——"
Vu Diêu ngẩng đầu liếc Lão Miêu một cái, ánh mắt "Ngươi có phải hay không điên rồi" thành công làm Lão Miêu im lặng không dám nói nữa...... Sơ Lễ liếc mắt cảm nhận được không khí khẩn trương, duỗi dài cổ nhìn qua Tiểu Điểu —— này thầy trò hai người biểu tình giống hệt nhau......
Sơ Lễ hắng giọng, đầy mặt nghiêm túc mà dựng thẳng tập tài liệu trong tay, chặn đường cong khóe môi không kìm nén được.
Sơ Lễ hai mắt hơi mở to: "Ah Lão Miêu, lần trước không phải nói phân chia trang báo căn cứ theo nhân khí của tác giả sao, Giang Dữ Thành lão sư làm sao có thể cùng Niên Niên lão sư chia nhau một trang, này....."
Sơ Lễ kéo dài âm cuối với vẻ mặt nghi hoặc, quay đầu lại nhìn Vu Diêu.
Phảng phất đem con dao mổ heo đưa cho chủ biên đại nhân yêu mến của cô.
Mà chủ biên đại nhân mà cô yêu mến quả nhiên thuận tay tiếp nhận con dao mổ heo này ——
"Không sai, Sơ Lễ hoàn toàn không sai! Lão Miêu, đầu óc của ngươi nên tỉnh táo một chút đi, cấp bậc tác giả như Giang Dữ Thành gửi bài cho《 Nguyệt Quang 》, ngươi còn chưa cho ngài ấy một nén hương dập đầu cảm ơn, còn để ngài ấy bị tác giả bậc thứ hai áp bức, cùng tác giả bậc thứ ba chung một trang báo!" Vu Diêu trừng mắt nhìn Lão Miêu, không khách khí nói, "Ngươi thấy như vậy là tốt sao?!"
............ Chậc chậc chậc.
Giống như mài dao cho lợn và lừa.
Sơ Lễ trong lòng thở dài, bên tai là Lão Miêu vô lực giãy giụa: "Không phải, lão đại, ngươi ngẫm lại, Tác Hằng cùng Niên Niên bọn họ đều là tác giả theo chúng ta đã lâu, như thế nào đều phải chừa chút mặt mũi......"
Vu Diêu: "Ngươi cự tuyệt lại chọn dùng cái kia gọi là gì Lừa ——"
Sơ Lễ tránh ở sau tập tài liệu nhắc nhở: "Manh Lừa."
Vu Diêu một kích chưởng: "Đúng! Ngươi cự tuyệt lại chọn dùng bản thảo của Manh Lừa lão sư, cũng không phải là nói như vậy! Cô ấy cũng có phải là một trong những tác giả trong đội hình đầu tiên của chúng ta đâu!"
Lão Miêu: "Nhưng là Tác Hằng cô ấy......"
Vu Diêu mặt vô biểu tình nói: "Ta biết, nhưng cô ấy quả thực không đủ tư cách để so sánh ở trước mặt Giang Dữ Thành."
Lão Miêu thật sâu mà liếc Vu Diêu một cái, Vu Diêu nhìn lại hắn, giọng điệu càng lạnh hơn: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Lúc này, Tiểu Điểu ở phía sau bọn họ giống như nghe không nổi nữa, chủ động nhảy chia sẻ thương tổn với đồng đội của cô ta: "Lão đại, em cảm thấy ý tứ của Lão Miêu kỳ thật là, Giang Dữ Thành lão sư trước kia cũng không cùng chúng ta hợp tác qua......"
Vu Diêu tạm dừng, quay đầu nhìn Tiểu Điểu mặt vô cảm mà nói: "Đúng vậy, thật sự dựa theo việc phân bố trang báo của các ngươi hiện tại, ta đảm bảo Giang Dữ Thành về sau cũng sẽ không cùng chúng ta có bất luận cái gì hợp tác."
Lão Miêu: "......"
Tiểu Điểu: "......"
Nhìn Lão Miêu nghẹn họng nhìn trân trối cùng Tiểu Điểu mặt đỏ bừng kiểu 囧, Sơ Lễ tránh ở sau tập tài liệu miệng cười gần như dài đến tận mang tai —— cô an tĩnh mà ngồi ở một bên, nhìn Vu Diêu sấm rền gió cuốn, kiên quyết cự tuyệt đem an bài bố trí trang báo của Lão Miêu trước đây lật đổ toàn bộ..... Cuối cùng, giao cho A Tượng quy hoạch trang báo như sau: Giang Dữ Thành độc chiếm một trang, Tác Hằng cùng Niên Niên, A Qủy cùng Hà Mã hai tổ hợp chiếm cứ hai trang còn lại
Vu Diêu liền đứng ở phía sau A Tượng, một cái mệnh lệnh một động tác mà nhìn chằm chằm đem Hoạch định trang đầu an bài xong, cuối cùng đứng thẳng người nhìn về phía Lão Miêu đang do dự muốn nói rồi lại thôi.
Lão Miêu: "Tác Hằng cùng mặt sau ba cái kia không giống nhau, ngài như vậy làm cô ấy cùng Niên Niên một trang, cùng Hà Mã một cấp bậc......"
Vu Diêu trầm mặc, đột nhiên nói: "Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì."
Nỗ lực tìm chỗ đứng cho tác giả trong tay, vị trí của tác giả trong toàn tạp chí quyết định vị trí của người phụ trách biên tập trong ban biên tập.
Lão Miêu: "......"
Nhẹ nhàng bâng quơ mà tung ra một câu "Muốn phân nặng nhẹ, Giang Dữ Thành không phải đối tượng có thể lấy ra vui đùa", Vu Diêu vươn tay vỗ vỗ bả vai Lão Miêu, về lại chỗ ngồi của mình.
......Vở kịch đã kết thúc như vậy.
Sơ Lễ buông cái tập tài liệu ra, khôi phục biểu tình bình thường, chuyển động mông dời về phía trước máy tính——
Công tác công tác.
Mở ra khung thoại với Giang Dữ Thành, phản hồi rằng hết thảy đã an bài thỏa đáng, lấy tư cách là một độc giả cảm ơn đại đại đã đánh giá cao và tới ứng cứu; lấy tư cách biên tập viên, chờ mong cơ hội chính thức hợp tác cùng lão sư.
Giang Dữ Thành phản hồi cho cô một chuỗi "Ha ha", để lại một câu làm trái tim Sơ Lễ nở rộ ——
【 Giang Dữ Thành: Đừng khách khí, ta tương lai còn dài:) 】
Sơ Lễ: "......"
Trừng mắt nhìn máy tính, đầu óc Sơ Lễ đều là "Trời ơi" "Ngọc Hoàng đại đế của ta ơi" "Mặt trời chiếu rọi trên trái đất, ta đứng ở trung tâm thế giới, xoay người nhảy tới một cái thiên nga nhỏ" "Giang Dữ Thành như thế nào tốt như vậy như thế nào tốt như vậy như thế nào tốt như vậy" đủ mọi màu sắc làn đạn nổ mạnh bay qua...... cái loại cảm giác mong chờ, bất an, hưng phấn khi mới vào ngành xuất bản lại một lần nữa trở lại trên người cô ——
Cô cảm thấy chính mình tràn ngập năng lượng.
Trái tim thiếu nữ đập thình thịch.
Đầu ngón tay múa may trên bàn phím, trên mặt mang theo nụ cười, đôi mắt màu đen sáng lấp lánh——
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Ngươi nhất định không biết đã xảy ra cái gì. 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Trong lòng ta bạch liên hoa đã nở rộ. 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Tên của người đó là Giang Dữ Thành. 】
【 Biến mất L quân:? 】
【 Biến mất L quân: Ngươi chờ chút, để ta mở một bài hát bgm làm nhạc nền: 《 lục quang 》】
【 Biến mất L quân:........................ Giọng điệu ghê tởm này có chuyện gì vậy, ngươi muốn làm tức chết ai?】
【 Biến mất L quân: Nghĩ cho kỹ rồi hãy mở miệng, bằng không ta đem ngươi block đi. 】
【 Biến mất L quân: Lần này không phải sư đệ lỡ tay block, là lão tử tự mình động thủ đại nghĩa diệt thân. 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Ngươi ăn dấm cái gì dấm ha ha ha ha ha ha ha! 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Chúng ta không phải chia tay sao!!! 】
【 con khỉ mời đến thuỷ quân: Ai, nói chuyện đứng đắn, chính là chuyện của Hoạch định trang đầu, ta đang thực phiền lòng, Giang Dữ Thành đột nhiên từ trên trời giáng xuống hỏi ta có hay không muốn hỗ trợ...... Ai ngươi không biết a, thời điểm ta đem bản thảo nộp lên, chú chim trà xanh trong văn phòng kia biểu tình muốn đẹp cỡ nào thì đẹp cỡ đó ha ha ha ha ha!! 】
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: ^.
......
Một tay Sơ Lễ bưng cái ly người chuối kia vui sướиɠ uống nước, một bên múa may đánh chữ vừa cười tủm tỉm, cũng không biết bên kia máy tính, người đàn ông ngồi ở trước máy tính nhìn thầy cái "^.<" này thái dương nhảy nhảy đầy gân xanh.
Bàn tay đang hiền từ vuốt đầu Nhị Cẩu bên cạnh bỗng chốc chốc chốc lại nắm lấy tai chó dựng thành lỗ tai thỏ——
Lúc Nhị Cẩu khò khè khò kè mà hất tay anh ra, ghét bỏ mà tránh ra xa, người đàn ông đối với máy tính cười lạnh một tiếng, sau đó đẩy bàn phím ra trước mặt, đứng lên, đi vào phòng tắm. Tấm lưng kia giống như binh lính sắp bước vào chiến trường.
......
Bên này, Sơ Lễ chờ đợi trong chốc lát, không thấy L quân đáp lại.
Nhưng là không bao lâu, vừa bưng cái ly lên lại thấy Trú Xuyên, chân dung quen thuộc lại một lần chủ động sáng lên, Sơ Lễ hơi hơi nheo lại mắt còn tưởng rằng vị này đại thần này lại làm sao, click mở vừa thấy, một chữ ——
【 Trú Xuyên: Ở? 】
Lúc này phía sau Vu Diêu kêu Lão Miêu một tiếng, Sơ Lễ cũng không để ý, thuận tay đáp lại——
【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Vâng, lão sư có việc ạ? 】
Trú Xuyên không nói chuyện.
Ngay khi Lão Miêu bên cạnh đứng dậy, Sơ Lễ trơ mắt mà nhìn giữa màn hình máy tính trong khung thoại xuất hiện một tấm ảnh giá treo áo ở phòng tắm, chiếm cứ toàn bộ hình ảnh là một cái qυầи ɭóŧ sọc xanh xen trắng.
Sơ Lễ phun toàn bộ nước vào ly ——
【 Trú Xuyên: Qυầи ɭóŧ của ngươi. 】
【 Trú Xuyên: Địa chỉ công ty. 】
【 Trú Xuyên: Phí vận chuyển đến tự trả. 】
Vì thế.
Lúc Lão Miêu đứng lên, đi tới chỗ Vu Diêu......
Cùng lúc đó, hắn thoáng thấy người bên cạnh đột nhiên nhảy dựng lên như bị động kinh, một phen nhảy lên ôm màn hình của chính mình, dùng toàn bộ thân mình che đậy hơn phân nửa nội dụng màn hình!
Lão Miêu: "?"
Vẻ mặt xem người bệnh thần kinh này như bạch tuộc ôm máy tính của chính mình——
Lão Miêu: "Ngươi làm gì?"
Lão Miêu: "Động kinh a?"
Sơ Lễ: "......"
Cũng giống như khi còn nhỏ ở nhà lén xem phim, đột nhiên mẹ đẩy cửa bước vào, đại đa số người lựa chọn trực tiếp rút nguồn điện mà không phải là bình tĩnh tắt phần mềm.....
Sơ Lễ cũng vậy, cô lựa chọn cách bảo vệ tôn nghiêm của mình một cách thô bạo nhất.