Chương 19

Sơ Lễ nấu xong cháo, đầu tiên đổ đầy một bát lớn không muối để lại cho Nhị cẩu, sau đó mới cho một chút muối vào trong nồi -- cháo thịt bằm và rau rất thơm, chỉ trong chốc lát hương vị hỗn hợp cháo thịt bằm đã từ trong bếp bay ra ngoài.......

Thời điểm Sơ Lễ bưng nồi đi ra, người đàn ông ông đang ngồi ở sô pha nghiêm túc xem bản thảo hiệu đính, bộ đồ ngủ Crayon Shin-chan trên người rõ ràng khá ngắn, lộ ra một mảng lớn mắt cá chân -- Nhị Cẩu gối đầu lên đùi anh ngủ hoặc có thể là đói đến ngất đi rồi, nghe thấy tiếng bước chân lỗ tai nó giật giật mở mắt ra, hất đầu đứng dậy, ánh mắt trông đợi nhìn Sơ Lễ.

Sơ Lễ đặt nồi cháo trên bàn: "Trú Xuyên lão sư, em phát hiện áo ngủ của ngài hình như không vừa người lắm."

Người đàn ông đang ngồi bất động trong góc sô pha, chậm rãi lật một tờ giấy, cũng không ngẩng đầu, giọng nói rất tự tin: "Khó coi sao?"

Sơ Lễ trầm mặc: "Khá đẹp, nhưng là em nghe nói ngài sắp 30."

Rốt cuộc ánh mắt của người đàn ông cũng nâng từ bản thảo lên, nhìn chằm chằm Sơ Lễ với ánh mắt sắc bén, gằn từng chữ một: "Ta chỉ vừa qua tuổi 27 cách đây một tháng."

Sơ Lễ: "Nhưng đây là Crayon Shin-chan, ngài vừa qua mười bảy tuổi một tháng cũng không hợp."

Trú Xuyên bất động thanh sắc tiếp tục nhìn chằm chằm Sơ Lễ: "Cháu gái của ta mua cho, nó thích."

Cháu gái của ngài là đại hiệp đỉnh đỉnh đại danh ư? Kính trọng đã lâu.

Sơ Lễ: "Ồ."

Trú Xuyên: "Sở thích của nó khá có vấn đề, ví dụ như thích cái vị họa sĩ cho ta rửa chân cũng không xứng còn nháo muốn mua họa tập của người đó, hơn nửa đêm còn nháo làm ta giúp nó đoạt cái gì cái gì......"

Người đàn ông có biểu hiện đãng trí tiêu chuẩn của tuổi già.

Sơ Lễ: "Bản đặc biệt."

Trú Xuyên dùng ngữ khí của người già mà nói: "Đúng vậy, chính là cái này, giới hạn 50 quyển, cũng không biết là cái đồ vật quỷ gì, sở thích thật thấp."

Sơ Lễ: "...... Em chỉ muốn nói là kỳ thật em cũng tặng cho bằng hữu bộ áo ngủ này, cũng từng thích Kiển nương nương, Lão sư ngài nói vậy em liền không cao hứng."

Năm đó sinh nhật của L quân, không biết tặng gì, tùy tiện mua kiện áo ngủ Crayon Shin-chan trêu chọc anh...... Địa chỉ của tên kia vẫn là địa điểm hết sức mơ hồ, thật sự thần bí, lúc ấy Sơ Lễ còn cười nhạo--

Lúc Sơ Lễ đang lâm vào hồi ức, vẫn chưa phát hiện người đàn ông ngồi bất động thanh sắc trên sô pha đem bản thảo hiệu đính trong tay kéo cao lên một chút, chặn mặt chính mình, thanh âm lại lần nữa vang lên tới bình tĩnh không có một tia sơ hở: "Bằng hữu? Bạn trai a?"

Sơ Lễ: "...... Bạn bè qua mạng."

Người đàn ông ở sau bản thảo cười quái dị: "Thời đại nào rồi còn yêu đương qua mạng."

Sơ Lễ: "......"

Sơ Lễ lười cùng anh nói chuyện bậy bạ, xoay người đi vào phòng bếp, đem ra phần cháo bỏ vào tô cơm của Nhị Cẩu, rau đó rửa tay, lấy ra hai bộ bát đũa mới trong tủ, sau khi rửa sạch thì bưng chén đũa đến trước mặt Trú Xuyên: "Trú Xuyên lão sư, ăn cơm."

Trú Xuyên ngẩng đầu, nhìn tiểu cô nương tóc ngắn đang giơ chén đũa đứng trước mặt mình........ Cái cảm giác ma quái đó lại đến nữa-- có một tiểu cô nương hai mươi tuổi, thấp hơn anh nửa cái đầu, thân mình mỏng manh như cái ván giặt đồ, phảng phất như một con diều chỉ cần trận gió thổi qua cũng kéo bay lên, cô xắn tay áo, đầu ngón tay hơi ướt, cầm hai bộ chén đũa, đứng trước mặt anh, mang dép lê của anh, cô nói với anh: Ăn cơm.

Sinh hoạt.

Trú Xuyên thở dài: "Kỳ diệu."

Sơ Lễ: "????"

Trú Xuyên đứng lên, đứng ở trên sô pha khom lưng nhìn từ trên cao xuống, nhìn chằm chằm Sơ Lễ trong chốc lát, sau đó đem bản thảo mà Sơ Lễ xem như bảo bối kẹp vào nách, nhảy xuống sô pha, lúc đi ngang qua Sơ Lễ đang cầm chén đũa đến bàn ăn ngồi xuống, ngoẹo đầu nói: "Làm sao vậy, không đói sao?".

Sơ Lễ đi theo đi vào bên cạnh bàn, kéo một cái ghế ngồi xuống, Trú Xuyên lấy cái thìa và hai cái chén rồi múc cho mỗi chén một muỗng cháo, trong đó một chén đẩy cho Sơ Lễ, chén còn lại cho mình-- đến đây mọi chuyện đều thực bình thường, Sơ Lễ thấp giọng nói cảm ơn sau đó sờ bụng đang đói mà kêu vang cho rằng chính mình bận việc cả đêm rốt cuộc có thể ăn một ngụm cháo nóng, nhưng vừa ăn được ngụm thứ hai, nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng thìa rớt vào trong bát.

"Uy."

"Ta có một cái tên."

"Người chuối."

"?" Sơ Lễ vẻ mặt ngơ ngác ngẩng đầu, "Cái gì?"

"Cái vật trang trí mà ngươi đặt trên bàn, thực phù hợp với hình tượng của ngươi" Trú Xuyên mặt vô cảm mà nói.

Sơ Lễ: "........................"

Sơ Lễ ngước mặt nhìn không trung, Trú Xuyên đặt lên mặt bàn bản thảo dày cộm, dùng ngón tay gõ gõ: "Ta đều xem qua, hiệu đính thật sự không tồi, tuy rằng dấu vết hiệu đính nhiều đến độ khiến ta hơi hoảng sợ--"

"A?"

Còn khiến ngươi hoảng sợ?...... Trách ta sao, vậy ngươi đừng mắc nhiều lỗi chính tả như vậy, Đại vương lỗi chính tả, máy in chỉ có trách nhiệm in ấn chứ không thể biến từ đúng thành từ sai được!

"Đặc biệt là nơi này," người đàn ông đem bản thảo lật đến chỗ 75%, Sơ Lễ ngẩng đầu nhìn, thấy ở chỗ "Thần thú lão tứ vui mừng nhìn Kỳ lân con" trên đó có một cái dấu đỏ thật lớn, mí mắt cô run run, thậm chí chưa kịp nói cái gì lại nghe thấy Trú Xuyên nhàn nhạt nói, "Bút lực xuyên thấu qua giấy, dứt khoát trực tiếp cắt đi.... Ta chưa từng gặp qua dấu vết hiệu đính nào xúc động như vậy."

Sơ Lễ: "......"

Vậy ngươi hiện tại gặp được.

Những ngón tay thon dài của Trú Xuyên cầm lấy bản thảo: "Như thế nào, có phải ngươi thấy ta viết chương này thật kinh khủng, xem ra ngươi rất tức giận?"

Không, là cảm thấy người viết chương này thật kinh khủng, khiến ta rất tức giận.

Sơ Lễ nghĩ nghĩ: "Ngài muốn biết?"

Trú Xuyên một bàn tay chống cằm, nheo mắt cười đến giống như hồ ly: "Đúng a."

Sơ Lễ hắng giọng, buông muỗng, duỗi thẳng eo, ngồi nghiêm chỉnh, nỗ lực khiến chính mình nhìn qua thật chuyên nghiệp rất có lực thuyết phục: "Nói như thế này đi, Trú Xuyên ca ca, chú ý nhé, kế tiếp nói cho Trú Xuyên ca ca-- em lấy tư cách từng là fan của ngài, thân phận độc giả chân thành hướng ngài, kỳ thật em cảm thấy chương này viết thật sự rất có ý tứ, rất sáng tạo, khiến người ta ấn tượng sâu sắc, đặc biệt là khi đọc lão bát thấy con trai của mình giống lão tứ làm sợ tới mức lộn ngược ra sau mấy vòng, em thậm chí còn cười thành tiếng.........Chuyện này ngài không tin có thể đi hỏi Lão Miêu."

Trú Xuyên nhướng mày.

Sơ Lễ hít sâu một hơi: "Kế tiếp là nói cho Trú Xuyên lão sư..... Lão sư, làm fan hâm mộ của ngài, đồng thời em còn lại một biên tập chuyên nghiệp, khi ngài gật đầu đồng ý đem công tác hiệu đính và trách nhiệm của vị trí biên tập giao cho em, em nhất định phải chịu trách nhiệm với nội dung của cuốn sách này --- 《 Lạc Hà Thần Thư 》là một tiểu thuyết kỳ ảo phương Đông toàn tập, trong tương lai sẽ chính thức được bán trên thị trường sách, nó sẽ tiến vào hiệu sách, được đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất trong hiệu sách, mỗi một người đi ngang qua đều có khả năng bị nó hấp dẫn, cầm lấy nó, đọc-- nơi này bao gồm đàn ông, phụ nữ, người già, còn có trẻ con........"

Trú Xuyên nhướn mày: "Nói tiếp."

Sơ Lễ: "Làm biên tập, em không thể bởi vì yêu thích cá nhân của em, thậm chí là yêu thích của một bộ phận người liền có thể phá hư quyển sách này, hơn nữa có khả năng lớn hơn nữa--nó nên dành cho tất cả mọi người, không phải sao? Mỗi người đều có tư cách trở thành người đọc.... Không thể bởi vì cái 'Tôi thích', khiến khả năng một số người khác không tiếp nhận nó tăng lên, thêm cả việc tắc ở bên trong"

Sơ Lễ: "Nêu ví dụ, tổng biên Nguyên Nguyệt xã Hạ Lão sư nhìn đến hai dã thú tương ái tương sát xong rồi còn sinh một đứa con, liền sẽ tăng huyết áp."

Sơ Lễ: "Em sẽ bị trừ tiền lương."

Sơ Lễ: "Ngài sẽ bị nghi ngờ trình độ."

Vươn tay, nhẹ nhàng đóng quyển sách mà cô đã vẽ hình chữ thập đỏ ghê rợn, Sơ Lễ mỉm cười: "Tam bại câu thương (cả ba đều thiệt), không tốt."

Trú Xuyên nhìn Sơ Lễ, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm, thật lâu sau, nam nhân cong khóe môi, nheo mắt cười: "Ngươi nói đúng, rất có đạo lý."

Sơ Lễ ở trong lòng thở ra một cái, chính cảm khái mẹ nó thật không dễ dàng, ngây ngô cười với người đàn ông ngồi đối diện, lúc này nghe thấy người đàn ông nhàn nhạt nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ nói như vậy sao?"

"......"

Nụ cười của Sơ Lễ cứng đờ ở bên môi, Trú Xuyên cũng thu lại nụ cười: "Nghe ngươi nói bậy bạ."

Sơ Lễ xấu hổ mà cúi đầu ăn cháo, nhỏ giọng quật cường nói: "Lòng tin giữa người với người còn không có......"

"Ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, ngươi liền vừa đe dọa vừa dụ dỗ hỗn loạn cuồng ngôn đủ loại phương thức khuyên bảo vẽ cho ta cái bánh nướng lớn, lần đầu tiên không mắc mưu, hiện tại cũng không, muốn biết tại sao, đi soi gương liền thấy kỹ thuật của chính ngươi thật kém, cùng ta diễn xuất? Hừ." Người đàn ông nhẫn tâm ném bản photocopy sang một bên.

Sơ Lễ: "......"

Thực xin lỗi kỹ thuật diễn xuất vụng về này khiến ngài cay đôi mắt.

Rốt cuộc Xuyên công tử dịu dàng như ngọc, Thủ lĩnh thẻ bài giới văn học, diễn viên đệ nhất, Oscar thiếu ngài một cái tượng vàng--

Phàm phu tục tử dám ở trước mặt ngài làm càn, xác thật đáng tội chết vạn lần.

Sơ Lễ cúi đầu, nghiêm túc uống cháo, uống đến vui vẻ, đột nhiên thoáng nhìn nam nhân chậm rì rì cầm lấy muỗng lần nữa, sau đó đột nhiên dừng lại: "Nhưng là ta đồng ý với ý kiến khi nãy của ngươi."

Sơ Lễ sửng sốt.

"Tìm ngươi quả nhiên tốt hơn cái tên Lão Miêu phế vật chỉ biết a dua nịnh hót" Như là nhớ tới chuyện gì không thoải mái, Trú Xuyên cau mày...... Thật lâu sau, tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Sơ Lễ ngốc nghếch trên mặt của mình, hắn nhướn mày, dùng muỗng gõ vào bát của Sơ Lễ, "Nhìn cái gì mà nhìn, ăn cơm."

"Ồ."

"......"

"Lão sư."

"......"

"Ngài vừa rồi khen em a? Thiệt hay giả?"

"Nói ngươi so với phế vật hữu dụng hơn cũng coi như là khen ngươi, ngươi vui vẻ thì tốt, ăn cơm."

"......"

......

Nửa giờ sau.

Ăn cơm xong, Sơ Lễ chào tạm biệt Trú Xuyên, thời điểm rời đi người đàn ông đang nằm trên sô pha vuốt ve Nhị cẩu, Sơ Lễ đứng ở cửa, lần thứ ba xác nhận với người đàn ông kia là anh xác thực sẽ rửa chén, bắt đầu đứng ở cửa mang giày.......

Lúc Sơ Lễ cúi người xuống, không biết rằng người đàn ông đang nằm yên trên sô pha lặng lẽ mở di động ra, hẹn dì quản gia ngày mai có thể sang rửa bát..... Bàn tay của anh quý giá như vậy là dùng để sáng tạo ra của cải cùng tương lai tươi sáng, không phải dùng để rửa chén.

Trú Xuyên nhắm mắt lại, uống thuốc trị cảm xong thì mệt rã rời, đang chuẩn bị ngủ một chút......

Đúng lúc này.

Đột nhiên cảm giác được sô pha bên cạnh bàn trà chấn động, người đàn ông "hừ" một tiếng, nhíu mày trở mình, liếc mắt một cái liền thấy di động đặt trên bàn với một cái ốp hoạt hình, bởi vì có tin nhắn nên màn hình sáng lên.

"......" Trú Xuyên yên lặng thở dài, "Này, điện thoại của ngươi."

Vừa mới mang giày xong Sơ Lễ vẻ mặt ngẩn ngơ mà ngẩng đầu, Trú Xuyên thấy bộ dáng ngốc nghếch vứt đồ đạc lung tung của cô liền cảm thấy cay đôi mắt....... Xoay người ngồi dậy cầm lấy di động, mang dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp đi đến cửa, đưa điện thoại di động cho cô --- Lúc Sơ Lễ cúi đầu xem tin nhắn, người đàn ông vô cảm mở miệng: "Chủ nhà nói đang làm đường trước nhà, nửa tiếng nữa điện nước bị cắt."

Sơ Lễ "A" mà một phen che lại di động, mặt đầy cảnh giác: "Ngài sao lại nhìn lén tin nhắn của người khác?!"

"...... Nó vừa nhảy ra hiển thị trực tiếp trên màn hình khóa, mà bất hạnh chính là người viết văn có kỹ năng cơ bản là đọc nhanh như gió", người đàn ông bất đắc dĩ nói, "Ngươi có hay không một chút ý thức bảo vệ bản thân chính mình? Không biết cài đặt không biểu hiện tin nhắn? WeChat và QQ không hiển thị người gửi và nội dung một cách trực tiếp và rộng rãi, phải không?"

Sơ Lễ: "......"

Sơ Lễ: "Ngài như thế nào một lời không hợp liền bắt đầu giáo dục người khác?"

Bởi vì ngươi thiểu năng trí tuệ. Trú Xuyên ôm cánh tay, lười nói lại với cô, tiểu cô nương vừa mới tốt nghiệp không biết cái gì gọi là "phòng nhân chi tâm bất khả vô" (tâm phòng người không thể không có)? Hắn cúi đầu nhìn Sơ Lễ đang cất đồ vào trong túi, nghĩ nghĩ lại nói: "Tối nay nhà ngươi mất điện, ngươi hiệu đính sách như thế nào?"

"Đi tiệm net a." Sơ Lễ thuận miệng đáp. .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

"Đi đâu?" Trú Xuyên hỏi.

"Tiệm net."

"Đi đâu?" Trú Xuyên tăng thêm ngữ khí, ngữ khí bên trong rất có một loại ý tứ "Đủ gan ngươi lặp lại lần nữa".

"Tiệm net! Buổi tối miễn phí! Tiện nghi! Sẽ không mất điện còn có máy tính có thể tùy thời mà liên hệ ngài xác nhận tình huống hiệu đính!" Sơ Lễ nghe ra ngữ khí của anh không quá thích hợp, sợ người đàn ông này lại nghĩ ra chuyện xấu gì, lời nói ra không chờ anh trả lời, vội vàng xua xua tay "Lão sư hẹn gặp lại", nhanh như chớp chạy mất....

Còn lại Trú Xuyên cùng với chú chó đang mơ màng nằm trên sô pha ngủ ngon lành nghe thấy động tĩnh liền mơ mơ màng màng ngẩng đầu.

......

Sơ Lễ vội vàng đi ra sân cửa, móc di động ra xem, trên màn hình, là tin nhắn của người nào đó vạn năm không chủ động nói chuyện cùng ai:【 Trú Xuyên: Ngươi quay lại cho ta. 】

Sơ Lễ: "......"

Sơ Lễ xấu hổ mà sờ sờ mặt: "Tại sao tin nhắn QQ không được thể hiển thị trực tiếp trên màn hình, lại không có gì bí mật, xem mình là tổng thống Mỹ a......"

【Con khỉ mời đến thuỷ quân:??? 】

【 Trú Xuyên: Mang ngươi đi thuê phòng. 】

【Con khỉ mời đến thuỷ quân:??????? 】

【 Trú Xuyên: Khách sạn vẫn là nhà ta, ngươi chọn. 】

【Con khỉ mời đến thuỷ quân: Xin chào, đây là thư trả lời tự động. Tôi không ở đây bây giờ. Vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp, bíp--】

【 Trú Xuyên: Lừa quỷ a, có chữ "Đang nhập" bên cạnh tên của bạn. 】

【 Con khỉ mời đến thuỷ quân:......】