Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khu Vườn Nhỏ

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi đội hình giải tán, Lý Quỳ Nhất ngồi nghỉ trên khán đài bên sân thể dục, cô không mấy hứng thú với các hoạt động thể thao, dù có nữ sinh mời cô chơi cầu lông thì cô cũng khéo léo từ chối. Trong phương diện vận động này Chu Phương Hoa cũng giống cô, cô nàng ngồi sát bên uống từng ngụm nước nhỏ.

Lý Quỳ Nhất ngẩn ngơ nhìn sân thể dục rộng lớn, ánh mắt không có tiêu điểm. Cô đang nghĩ, có nên viết thêm một bức thư cho hiệu trưởng, xin thầy huỷ bỏ thông báo phê bình toàn trường không?

Chuyện này do hiệu trưởng chịu trách nhiệm sao? Hay là do phòng giáo dục chính trị chịu trách nhiệm? Hay là do Trần Quốc Minh chịu trách nhiệm?

Có phải cô xen vào chuyện của người khác hơi nhiều rồi không?

Nhưng cô không thể tự thuyết phục mình không quan tâm, bởi vì cô cảm thấy cách xử lý chuyện học sinh yêu sớm của nhà trường là không đúng. Và cô cũng rất quan tâm đến tính xác thực của sự việc, như thể trong lòng cô đã xây dựng một thành phố trật tự nghiêm ngặt, không thể để cho nó hỗn loạn.

Cho nên, mục đích của Lý Quỳ Nhất không phải để giúp đỡ ai, mà là để duy trì trật tự trong lòng mình.

Nhưng mà cho dù cô có quan tâm đến chuyện này thì nó có hiệu quả không? Giống như lá thư đã gửi đi vậy, liệu có ai quan tâm không?

Lý Quỳ Nhất thở dài, thu ánh mắt lại.

Chu Phương Hoa chỉ ngón tay vào một hướng, ra hiệu cô nhìn sang.

Ở đó có hai người đang đứng, một người là giáo viên thể dục của họ, họ Hoàng, tên Hoàng Hành; người còn lại là một nữ sinh trong lớp họ, tên là Giang Nghệ Lâm.

Lý Quỳ Nhất nhớ Giang Nghệ Lâm rất rõ, vì cô nàng rất cao, khoảng chừng 1m75, là nữ sinh cao nhất lớp 10A1.

Các cô thấy Hoàng Hành cầm tấm bảng ghi số liệu nhỏ gõ vào đầu Giang Nghệ Lâm. Dù không nghe thấy thầy nói gì, nhưng từ ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm trên khuôn mặt của thầy thì có thể thấy cái gõ đó khá mạnh.

Giang Nghệ Lâm rụt đầu lại, lưng hơi khom, rõ ràng là bộ dạng bị mắng.

Tại sao? Cậu ấy không chạy nghiêm túc, hay không học Thái Cực Quyền nghiêm túc?

Dù thế cũng không cần phải dùng cách đó để phạt chứ.

Thái dương Lý Quỳ Nhất giật giật, cô đứng dậy, Chu Phương Hoa kéo cô lại: “Cậu định làm gì?”

“Mình muốn biết thầy Hoàng tại sao lại đánh cậu ấy.”

“Vậy… Cậu định qua hỏi trực tiếp à?”

“Thế này đi, chúng ta nắm tay đi qua chỗ bọn họ, giả vờ đi đến quầy bán quà vặt mua đồ, rồi nghe họ nói gì luôn.”

Chu Phương Hoa cảm thấy không thể tin nổi, người này, chẳng giống bề ngoài chút nào, thật đấy.

Nhưng cô nàng rất thích, cô cùng Lý Quỳ Nhất làm một ít việc vượt ra ngoài khuôn khổ.

Hai người nắm tay nhau xuống khán đài, giả vờ nói cười vui vẻ.

Lúc đi đến trước mặt Hoàng Hành và Giang Nghệ Lâm, chưa kịp nghe rõ thầy đã mắng gì thì hai người đã thấy thầy lại cấm tấm bảng nhỏ gõ vào đầu Giang Nghệ Lâm.

“Thưa thầy!” Lý Quỳ Nhất lập tức gọi thầy lại: “Cậu ấy đã làm sai gì sao ạ?”

Hoàng Hành bị ánh nắng buổi chiều chiếu vào, ông ta nheo mắt, cánh tay phải giơ lên rồi lại buông xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía nữ sinh đang nói chuyện với mình. Lý Quỳ Nhất nhìn thẳng vào ông ta, hệt như đang đợi một câu trả lời. Nhưng không biết tại sao, đôi mắt ấy lại toát lên vẻ sắc bén và lạnh lùng.

Hoàng Hành chắp hai tay sau lưng, hai chân mở rộng đứng thẳng: “Nếu không làm sai, tại sao tôi lại phạt em ấy chứ?”

“Vậy bạn ấy đã làm sai gì ạ?” Lý Quỳ Nhất nhìn thoáng qua Giang Nghệ Lâm rồi nhanh chóng rời mắt, hỏi tiếp.

Không phải là Lý Quỳ Nhất không thể chấp nhận việc giáo viên phạt học sinh. Cô nhớ khi lên lớp sáu, trong lớp có vài nam sinh nghịch ngợm, ăn cắp tiền1 của bạn cùng lớp, thậm chí còn cướp tiền của các em lớp dưới. Sau khi bị phát hiện, cô chủ nhiệm đã lấy thước cuộn đánh đỏ lòng bàn tay bọn họ. Khi ấy Lý Quỳ Nhất cảm thấy rất hả lòng hả dạ.
« Chương TrướcChương Tiếp »