Chương 47

“Khó lắm.” Lý Quỳ Nhất lắc đầu: “Sở dĩ con trai có tâm lý không biết xấu hổ đó là vì từ nhỏ họ đã không bị hạn chế bởi các quy tắc hay khuôn khổ, đây là tâm lý được hình thành qua tháng ngày, không phải nữ sinh muốn học là có thể học được, ít nhất trong thời gian ngắn cũng không thể học được.”

“Ừm, cậu nói đúng.”

Sau khi Hạ Lạc Di nói xong, trong thang máy chìm vào im lặng. Không gian thang máy vuông vức chật hẹp, bức tường bằng thép không gỉ kín kẽ, hai người nhìn thấy hình bóng mình biến dạng trên đó.

Dường như rất lâu sau, thang máy mới lại “đinh” một tiếng.

Cả hai bước ra khỏi thang máy, sau đó hít thở sâu điều chỉnh lại cảm xúc, sắc mặt nặng nề như đang tham dự hội nghị Liên Hợp Quốc. Bọn cô âm thầm ôn tập bản thảo lần nữa, không ngừng tập dợt lại trong đầu cách nói và hành động như thế nào khi gặp hiệu trưởng.

Hai người cả thở cũng chẳng dám thở mạnh mà bước đến trước phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó cẩn thận nhìn qua tấm kính trên cửa: Ồ? Hình như không có ai.

Nín thở gõ cửa ba lần, vẫn không có ai trả lời.

Khoảnh khắc đó, bọn cô đồng loạt thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn nhau cười.

Hai người đặt lá thư lên tay nắm cửa, chắc chắn nó không rơi xuống, sau đó chạy đi như bay.

Khi trở lại tầng một, Hạ Lạc Di giữ chặt Lý Quỳ Nhất, nói: “Chúng ta đi ra bằng cửa này đi, mình sợ quay lại đường cũ sẽ không kiềm chế được mà tới phòng giáo dục chính trị nghe lén nữa mất.”

Lý Quỳ Nhất nói “Được,” rồi tự nhiên quay lại chủ đề trước đó: “Thật ra hình phạt của trường đối với việc yêu sớm cũng khá biếи ŧɦái đấy.”

“Đúng vậy, nhưng Hạ Du Nguyên chắc chắn không hẹn hò.”

“Tại sao?”

Hạ Lạc Di bĩu môi: “Với tính cách của cậu ấy, nếu có bạn gái thì thể nào cũng khoe khoang với chúng ta.”

“Chúng ta” … Từ ngữ thể hiện sự thân thuộc và gần gũi.

Lý Quỳ Nhất tò mò: “Cậu với cậu ấy là bạn thân hả?”

“Đúng vậy.” Hạ Lạc Di cười híp mắt: “Bọn mình học chung lớp hồi cấp hai, cả Kỳ Ngọc cũng thế. Cậu ấy với Kỳ Ngọc là bạn cùng bàn, mình ngồi trước họ. Lúc đó cậu ấy thường ngủ trong giờ học, toàn là mình với Kỳ Ngọc che dấu hộ đấy, rồi mình và Kỳ Ngọc còn phải dạy thêm cho cậu ấy nữa. Haizz, cậu ấy đậu được vào trường Liễu Nguyên số 1 này đúng là phải dập đầu cảm ơn mình và Kỳ Ngọc ấy chứ.”

Khi nói những lời này, Hạ Lạc Di đầu hơi ngẩng lên, dường như rất tự hào. Hai má lại hơi phồng lên, mặt vô cùng hớn hở như trái mơ non trên cành, ngọt ngào chan chát mà xinh xắn.

Lý Quỳ Nhất nhận ra, có lẽ Hạ Lạc Di thích Hạ Du Nguyên.

Vậy sao họ không hẹn hò? Chẳng lẽ Hạ Du Nguyên không thích Hạ Lạc Di.

Nhưng Hạ Lạc Di xinh đẹp, học giỏi, tính cách cũng tốt, chẳng lẽ không xứng với cậu?

Lý Quỳ Nhất nhớ lại câu nói của Phương Tri Hiểu: “Đồ đàn ông chó, lại còn bày đặt cao quý lạnh lùng.”

Không thể không nói, Phương Tri Hiểu có tài nhìn người.

Mặc dù Hạ Lạc Di khẳng định chắc chắn rằng Hạ Du Nguyên nhất định không hẹn hò, nhưng trưa hôm sau, thông báo phê bình trước toàn trường với “hàng chữ to đùng” vẫn được dán lên bảng tin.

“Sau khi xác minh, học sinh Hạ Du Nguyên lớp 10A12 trường Liễu Nguyên số 1 và học sinh Trương Nguyệt lớp 10A13 trường Liễu Nguyên số 1 có hành vi yêu sớm, cả hai đã có những hành vi không đứng đắn trong hành lang của tòa nhà thí nghiệm cũ vào tối thứ Hai sau giờ tự học vừa rồi, vi phạm nghiêm trọng quy định của trường, gây tổn hại hình ảnh nhà trường. Nay nhà trường quyết định phê bình trước toàn trường…”

Ánh nắng gay gắt chói mắt, Lý Quỳ Nhất nắm chặt tay Phương Tri Hiểu, mặc cơ thể chen chúc xô đẩy trong biển người như một chiếc thuyền nhỏ trôi theo dòng nước.

Xung quanh rất ồn ào. Thật ra mọi người không còn xa lạ với từ “‘yêu sớm,” dù trường có nghiêm trị việc này nhưng sự nông nổi của tuổi trẻ như măng mọc sau mưa, không phải chỉ dựa vào việc đè nén là có thể ngăn lại được. Nếu không thể quang minh chính đại yêu đương thì yêu lén lút vụиɠ ŧяộʍ, lớp nào không có mấy đôi như thế? Cho nên thứ thật sự hấp dẫn mọi người trong thông báo chính là dòng “có những hành vi không đứng đắn trong hành lang.”