- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Khu Vườn Nhỏ
- Chương 45
Khu Vườn Nhỏ
Chương 45
Lá thư được giao cho Lý Quỳ Nhất – người đã khởi xướng – đi nộp. Nếu đã gióng trống khua chiêng rồi, vậy Lý Quỳ Nhất cũng không muốn uổng công nên cô quyết định trực tiếp mang lá thư đến văn phòng hiệu trưởng. Vì Hạ Lạc Di muốn cổ vũ cho Lý Quỳ Nhất nên cô nàng đi cùng cô.
Sau khi tiết cuối cùng buổi chiều tan, họ không đi ăn tối mà vừa đường hoàng lại vừa hơi lén lút lẻn vào tòa nhà hành chính từ cửa sau.
Hạ Lạc Di vỗ ngực nói: “Cả đời mình chưa từng làm chuyện này, cứ như là trộm vậy.”
Lý Quỳ Nhất gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
Điều hoà trong tòa nhà hành chính được lắp rất đầy đủ, tông màu chủ yếu của sàn và tường là xám, trắng và đen; hành lang vừa dài vừa sâu, ít người qua lại nên có cảm giác lạnh lẽo. Văn phòng hiệu trưởng ở tầng trên cùng, hai cô lưỡng lự rất lâu không biết có nên đi thang máy hay không, vì thang máy trong trường thường không mở cho học sinh. Cuối cùng, Hạ Lạc Di cắn răng nói: “Đi thang máy thôi! Leo lên tầng trên cùng thì cũng chẳng khác gì chạy năm vòng cả.”
Theo sơ đồ chỉ dẫn, thang máy nằm gần cửa chính của tòa nhà hành chính, hai cô đi qua hành lang rồi lại đi qua phòng họp, phòng phát thanh, phòng tiếp khách… Bàn ghế màu đỏ sẫm vừa nặng nề vừa mang cảm giác nghiêm nghị, vài chậu cây xanh như có còn hơn không kia làm tăng thêm chút sinh động.
“…Vậy cậu nói đi, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một giọng nữ chói tai từ vọng lại từ cuối hành lang: “Nói thật đi, nói rõ ràng cho tôi biết!”
Lý Quỳ Nhất và Hạ Lạc Di nhìn nhau rồi tiến lại gần, phát hiện âm thanh phát ra từ phòng giáo dục chính trị.
Sau giọng nữ là một khoảng lặng kéo dài.
Dù rất tò mò nhưng việc nghe lén không phải là tốt, hơn nữa chỉ nghe qua cũng biết đây không phải chuyện tốt lành gì. Hai người định nhanh chóng đi qua, nhưng lại đột nhiên nghe thấy giọng đàn ông trung niên quen thuộc: “Hạ Du Nguyên, em hãy kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra sau buổi tự học tối qua. Nếu không có gì, thầy sẽ không xử oan em.”
Cái tên này còn khiến họ ngạc nhiên hơn giọng nói quen thuộc kia.
Hai người đồng loạt dừng chân rồi nhìn vào phòng giáo dục chính trị qua cánh cửa mở nửa.
Bóng dáng cao lớn hơi gầy đứng bên trong cửa, bên cạnh là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa thấp cũng mặc đồng phục Trường Liễu Nguyên số 1, đứng đối diện họ là vài người lớn: Chủ nhiệm giáo dục khối 10 Trần Quốc Minh, giáo viên chủ nhiệm lớp 10A12, những người còn lại thì Lý Quỳ Nhất không nhận ra.
Để tránh bị phát hiện, Hạ Lạc Di kéo Lý Quỳ Nhất nhanh chóng tránh khỏi khe cửa, đi vài bước rồi dán chặt vào tường. Hạ Lạc Di thì thầm với Lý Quỳ Nhất: “Dì nhỏ của Hạ Du Nguyên cũng ở đó.”
Dì nhỏ của Hạ Du Nguyên?
Vừa rồi đúng là có thấy một người phụ nữ rất khí chất, ăn mặc vô cùng đẹp đẽ sang trọng, từ ấn tượng ban đầu nên Lý Quỳ Nhất đã cho rằng đó là dì nhỏ của Hạ Du Nguyên.
Chuyện bị gọi phụ huynh chắc chắn là chuyện lớn.
Một nam một nữ, đây là… Yêu sớm sao?
Giọng của Hạ Du Nguyên vừa lạnh lùng vừa bực bội: “Em đã nói rồi mà, mọi người cứ không tin. Có phải nhất định phải nghe em nói ‘đúng, chúng em đang yêu nhau, bọn em không biết xấu hổ mà hôn nhau ở trường’ thì mọi người mới vừa ngừng không?”
Hôn nhau ở trường? Hai người ở bên ngoài nghe trộm mở to mắt kinh ngạc… Chuyện này đối với học sinh ngoan ngoãn 15 tuổi mà nói, cũng coi là rất sốc rồi.
“Thái độ của em là gì thế?!” Trần Quốc Minh giận dữ: “Hôm nay gọi phụ huynh của các em đến đây là để giải quyết vấn đề, không phải để lãng phí thời gian nghe em cãi cọ! Camera giám sát đã ghi lại, em còn gì chối cãi?”
“Nếu đã tin camera như vậy, còn gọi em đến đây làm gì? Muốn bảo em thưởng thức lại cảnh mình yêu đương trong camera ạ?” Cậu là lơ phất phơi, mặc kệ chẳng quan tâm.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Khu Vườn Nhỏ
- Chương 45