Chương 44

Không phải loại giấy thư loè loẹt hoa mỹ, mà là loại có sọc đỏ, trông rất trang trọng. Lý Quỳ Nhất viết từng nét một, viết rất cẩn thận nghiêm túc.

“Kính gửi hiệu trưởng Vương:

Chào thầy! Em là Lý Quỳ Nhất, học sinh lớp 10A1, em xin mạn phép gửi thư này đến thầy…”

Mục đích của bức thư là Lý Quỳ Nhất mong muốn trường Liễu Nguyên số 1 có thể giảm số vòng chạy mỗi ngày xuống còn hai vòng. Đối với cô, mỗi ngày phải chịu đựng một lần tra tấn xé lòng thì thực sự quá khủng khϊếp, hơn nữa cô không phải là người có thể chất có thể rèn luyện được. Trước kỳ thi vào cấp ba, cô đã chạy bộ suốt hơn nửa năm, nhưng thành tích chạy bộ không tiến bộ, tố chất cơ thể cũng chẳng cải thiện.

Nếu nói bài kiểm tra thể dục bổ sung vào kỳ thi lên cấp ba miễn cưỡng có thể xem như lý do để Lý Quỳ Nhất kiên trì, vậy thì giờ đây, cô không còn chút động lực nào nữa. Cô không muốn ngày nào cũng chìm đắm trong nỗi sợ hãi chạy bộ.

Lúc thi vào cấp 3, Lý Quỳ Nhất không muốn chạy bộ, nếu cô có dùng thành tích của mình để đổi lại thì khéo cũng không ai sẽ nói gì thêm. Nhưng bây giờ, cô lấy lý do gì để nói với Lưu Tâm Chiếu rằng mình không muốn chạy? Cho dù Lưu Tâm Chiếu đồng ý, những bạn khác sẽ nghĩ gì? Có lẽ sẽ nghĩ “tại sao chứ”… Mọi người đều rất ghét chạy bộ, tại sao chỉ có bạn được phép không chạy?

Vì vậy, tốt nhất là viết một bức thư kiến nghị, ngày mai cô có thể mang bức thư này đến lớp rồi mời các bạn cùng chung ý kiến ký tên.

Thật ra Lý Quỳ Nhất khá lo lắng, sợ rằng mọi người sẽ không muốn hoặc không dám ký tên. Nhưng điều không ngờ là việc ký tên lại diễn ra rất suôn sẻ. Đứa trẻ trong độ tuổi dậy thì chẳng có gì ngoại trừ nhiệt huyết bồng bột, chỉ cần có một hai người dẫn đầu, vậy thì họ cũng sẽ cười cười ha hả ký tên theo. Mọi người không quá lo lắng, một là vì số đông thì chẳng bị phạt; hai là vì lớp 10A1 là lớp mũi nhọn, những học sinh xuất sắc cũng hiểu rõ một điều: họ luôn được có thể hưởng nhiều ưu đãi và khoan dung hơn; ba là vì liệu bức thư này có thật sự đến được tay hiệu trưởng hay không thì vẫn còn là một ẩn số… Không đùa đâu, cái khóa trên “hòm thư hiệu trưởng” đã rỉ sét rồi, nếu cho bức thư này vào chai rồi thả trôi trên sông, khéo khả năng được hiệu trưởng nhặt được còn cao hơn khả năng thầy mở hòm thư đấy.

Vì vậy, đối với nhiều người mà nói, ký tên vào bức thư kiến nghị này chẳng qua chỉ là một nét bút vẽ vào thanh xuân nhàm chán vô vị của mình, sau này còn có chuyện để kể mà thôi: Nhớ hồi đó, lớp chúng ta…

Phan Quân Manh là người đầu tiên ký tên, cậu ta nói: “Cậu cũng chẳng có chí khí, đã viết thư rồi thì đề nghị hủy bỏ luôn chạy bộ đi! Chạy hai vòng cũng rất mệt đấy!”

Lý Quỳ Nhất vốn cho rằng Chu Phương Hoa sẽ nhút nhát hơn, nhưng nào ngờ cô nàng cũng rất vui vẻ: “Mình cũng không chịu nổi việc ngày nào cũng phải chạy năm vòng đâu, hôm nay chân mình vừa mỏi vừa đau…”

Người thực sự truyền bức thư này khắp lớp là Hạ Lạc Di. Lớp trưởng không hổ là lớp trưởng, cô nàng rất có khả năng tổ chức, nói năng cũng lưu loát. Bức thư trên tay cô nàng đi một vòng, đến lúc quay về thì đã có thêm gần hai mươi chữ ký. Thậm chí Hạ Lạc Di còn muốn khuyến khích các lớp cùng nhau tham gia, nhưng chính Lý Quỳ Nhất lại lo sợ, sợ rằng nếu làm quá lớn cuối cùng sẽ khó giải quyết được.

Nhưng điều làm Lý Quỳ Nhất không ngờ chính là Kỳ Ngọc đã không ký tên.

Hạ Lạc Di không hề ngạc nhiên về việc Kỳ Ngọc không ký tên. Cô nàng mỉm cười, tay làm hình cái loa bên miệng rồi nhỏ giọng nói: “Bố mẹ cậu ấy đều là giáo viên trong trường chúng ta, quản lý rất nghiêm, chắc cậu ấy sợ bị đánh.”

Vài người hơi đồng cảm che miệng cười khúc khích.