Chương 39

Ha ha, bạn cùng bàn trước;

Ha ha, bạn cùng bàn hiện tại.

“À mà, cậu nghe tên cậu ấy thì đoán được sinh nhật cậu ấy là ngày nào không?” Phương Tri Hiểu phấn khởi hỏi Lý Quỳ Nhất.

Trần Lộ Nhất.

Có gì mà không đoán ra được? Chắc chắn là “Ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6” rồi.1

Nhưng Lý Quỳ Nhất lại nói: “Mình không đoán được.”

“Ngốc thế! Tất nhiên là ngày 1/6 rồi.” Phương Tri Hiểu đắc ý cười: “Cậu có để ý không, tên của hai cậu đều có chữ ‘Nhất’ đấy!”

Đây cũng là lý do cậu muốn làm bạn với cậu ấy à?

Phương Tri Hiểu tiếp tục huyên thuyên: “Hôm nay không ăn được bún chua cay rồi, chúng ta đến quán mì kia ăn mì nhé? Tiểu Lý Quỳ thích ăn mì nhất mà.”

Phiền cậu hao tâm tổn trí vì đã nhớ mình thích ăn gì rồi.

Trần Lộ Nhất không có ý kiến. Thế là Phương Tri Hiểu trái ôm phải khoác, dẫn hai người đến quán mì trước cổng trường. Lý Quỳ Nhất vẫn còn chưa nguôi giận, cơ thể cứng đờ, trọng tâm nghiêng ra sau, hoàn toàn nhờ vào cánh tay Phương Tri Hiểu vòng qua eo mình mà bước đi.

Phương Tri Hiểu chạy đến trước quầy gọi món: “Chủ quán, cho hai phần mì khoai tây bò, một phần thêm trứng ốp la!” Cô nàng quay lại hỏi Trần Lộ Nhất: “Cậu ăn gì?”

Lý Quỳ Nhất cảm thấy lòng dễ chịu hơn chút.

Trần Lộ Nhất nói: “Mình ăn giống các cậu luôn.”

… Hừ.

Quán mì không đông lắm, ba người tìm được một bàn rồi ngồi xuống. Phương Tri Hiểu và Trần Lộ Nhất ngồi cùng bên, còn Lý Quỳ Nhất ngồi một mình đối diện với họ.

Cô nhìn cánh tay hai người chạm vào nhau thì khẽ nhếch môi, nghĩ: Ba người ngồi cùng đúng là khá chật chội.

Trần Lộ Nhất có vẻ ít nói, yên lặng nghe Phương Tri Hiểu kể chuyện trên trời dưới đất. Thỉnh thoảng đối diện với ánh mắt Lý Quỳ Nhất, cô nàng sẽ mỉm cười dịu dàng.

“Mình nói các cậu biết này, hai người chưa quen nhau thôi, nếu quen rồi sẽ thấy hai cậu thật sự rất giống nhau.” Phương Tri Hiểu làm ra vẻ khó tin: “Ví dụ, cả hai cậu đều học toán cực kỳ giỏi. Lúc trước mình thích Lý Quỳ là trong buổi sinh hoạt lớp đầu tiên ở cấp hai…”

Giáo viên chủ nhiệm đầu tiên của hai người lúc học cấp hai là một thầy giáo trẻ dạy toán, chưa có nhiều kinh nghiệm. Trong buổi họp lớp đầu tiên, thầy chỉ nói qua loa vài câu là nói hết chuyện. Để không khí bớt ngượng ngập, thầy viết lên bảng một bài toán vui, nói là để kiểm tra khả năng tư duy của cả lớp.

Nói là toán vui, nhưng thực ra là một bài toán Olympic Toán học quốc tế.

Thầy nhìn những cái đầu nhỏ đang cúi gằm ở dưới thì thầm bội phục mưu trí của mình. Bài toán này hơi khó, thầy tự tin rằng 99.9% đám khỉ con nghịch ngợm này sẽ không giải được, dù có đến buổi họp lớp tiếp theo cũng vẫn chịu chết mà thôi.

Nhưng thầy đã gặp phải khả năng 0.1% còn lại.

Mười lăm phút sau, Lý Quỳ Nhất giơ tay: “Thưa thầy, em có thể thử.”

Cô cầm phấn viết kín bản, cuối cùng phủi hết bụi phấn trên tay, nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi.

Chính là trong khoảnh khắc đó, Phương Tri Hiểu đã quyết định làm bạn với Lý Quỳ Nhất.

Bởi vì Lý Quỳ Nhất có thể giải những bài toán cực kỳ khó, cho nên khuôn mặt lạnh lùng cau có của Lý Quỳ Nhất trong mắt Phương Tri Hiểu trở thành biểu tượng của sự “sâu sắc”, “điềm tĩnh”, “lạnh lùng”.

Đây là sức hút mà một đứa dốt toán như Phương Tri Hiểu hoàn toàn không thể cưỡng lại được.

Buổi tự học tối đó, Lý Quỳ Nhất tức giận làm một mạch bài tập của bốn tiết toán.

Tất cả là tại Phương Tri Hiểu không biết tốt xấu mà nói trước mặt cô rằng: “Toán của Lục Nhất1 chúng mình cũng rất giỏi nhé. Cậu ấy là lớp phó học tập môn toán của lớp mình đấy. Bài kiểm tra tuần vừa rồi khó thế mà cậu ấy cũng đạt được chín mươi điểm, đứng nhất lớp đấy.”

Lý Quỳ Nhất cười đểu: “Thế thì tốt quá rồi, sau này cậu có câu toán nào không hiểu thì không cần phải bỏ gần tìm xa mà tìm nữa.”