Chương 35

Lý Quỳ Nhất vừa nói vừa gật đầu, cảm thấy mình nói rất có lý. Hình như từ khi làm bạn cùng bàn với Chu Phương Hoa, kỹ năng an ủi người khác của cô đã tiến bộ rất nhiều!

“Mình hiểu ý cậu nói, nhưng thấy người khác đã hiểu mà mình vẫn chưa thì trong lòng ít nhiều gì cũng khó tránh khó chịu… Có lẽ là tâm lý của mình không vững bằng cậu.” Chu Phương Hoa vừa nói vừa cúi đầu.

Phan Quân Manh ngồi bàn trên dựng tai nghe lỏm nãy giờ, cậu ta cười hì hì quay đầu nói với Lý Quỳ Nhất: “Ai nói đích đến của cậu và bọn mình giống nhau? Cậu đi thi toán, thi vật lý gì đấy, biết đâu lại được tuyển thẳng thì sao…”

Lý Quỳ Nhất nhăn mũi, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho Phan Quân Manh đang nói tinh tinh trời đất. Cho dù có khả năng như cậu ta nói thì cũng đừng nói trắng ra như vậy chứ, Chu Phương Hoa đang buồn mà!

Sau khi Phan Quân Manh nhận được “tin hiệu bằng mắt” của cô, cậu ta liên tục chớp mắt rồi nói: “Để mình cho cậu thấy thế nào là an ủi người thực sự!”

Cậu ta quay lại, lôi soàn soạt bài kiểm tra toán của mình ra sau đó đặt phịch xuống trước mặt Chu Phương Hoa: “Nhìn điểm số của mình đi, có thấy dễ chịu hơn chút nào không?”

Trên bài kiểm tra chi chít dấu gạch chéo, điểm số đập thẳng vào mắt: 61 điểm!

Không thể phủ nhận, khi thấy mình không phải người xếp cuối, tâm trạng căng chặt của Chu Phương Hoa đã thả lỏng hơn nhiều.

Lý Quỳ Nhất: “…”

Ừ, chuyện an ủi người khác, đúng là học không bao giờ hết.

Tiết cuối buổi sáng là tiết ngữ văn, nhưng cô Lưu Tâm Chiếu đi họp chưa về nên thầy giáo tiếng Anh tranh thủ chiếm hơn nửa tiết để chữa bài kiểm tra tiếng Anh tuần. Sau khi chữa xong, thầy cười khà khà: “Còn khoảng mười phút nữa, các em tự học nhé, cô giáo chủ nhiệm bảo thầy trông các em tự học đấy.”

Phan Quân Manh bình luận sắc bén: “Ha, hóa ra là tiền trảm hậu tấu.”

Thứ Hai là ngày mọi người ghét học nhất, lại gần đến trưa nên ai nấy bụng cũng đói meo kêu vang từ lâu, chẳng còn lòng dạ nào học nào mà học nữa, đầu óc không bay đến căng tin thì cũng về nhà rồi. Còn ba phút nữa mới hết giờ, nhưng đã có người len lén thu dọn sách vở, chân đã thò ra khỏi bàn, chuẩn bị chuông reo là lao đi ngay.

Lý Quỳ Nhất và Phương Tri Hiểu hẹn nhau trưa nay đi ăn “Bún chua cay Nhiêu Ký”.

Tiết cuối cùng của lớp 10A12 vào sáng thứ Hai là tiết thể dục, nghĩa là khi bên này chuông reo thì học sinh lớp 10A12 bên kia có thể lập phi thẳng ra cổng trường. Quán “Bún chua cay Nhiêu Ký” lúc nào cũng đông, không có chỗ ngồi, có thể nói hôm nay là cơ hội trời cho.

Chuông tan học reo lên, sân trường yên tĩnh trong mười giây như cũ, sau đó đột nhiên ồn ào sục sôi.

Lý Quỳ Nhất sắp xếp ngăn nắp bàn học như thường lệ, tiếp đó nói lời tạm biệt với Chu Phương Hoa rồi theo dòng học sinh đổ ra khỏi tòa nhà học.

Vì Phương Tri Hiểu đang đợi, nên bước chân của Lý Quỳ Nhất nhanh hơn.

Khi đi qua sân bóng rổ, cô thấy ở đó mấy vòng người bao quanh trong trong ngoài ngoài, càng lúc càng nhiều có học sinh bị sự náo nhiệt thu hút mà tụ tập lại.

Lý Quỳ Nhất cũng tò mò tiến đến trước, cô kiễng chân nhìn vào bên trong… Ồ, hoá ra là có người đang chơi bóng rổ.

Lý Quỳ Nhất liếc mắt liền thấy ngay một trong số đó là Hạ Du Nguyên. Không thể phủ nhận rằng, trong đám đông, cậu thật sự rất đẹp trai và nổi bật, dù cũng mặc đồng phục giống mọi người, nhưng cậu vẫn thoải mái, nhẹ nhàng. Khi né trái né phải, đường nét cơ thể đẹp đẽ của cậu như ẩn hiện dưới lớp áo. Đột nhiên Hạ Du Nguyên xoay người làm một động tác giả lừa qua đối thủ, sau đó lại xoay người nhẹ nhàng bật lên, quả bóng vẽ một đường cong đẹp mắt rồi rơi vào rổ.

“Oà!” Các nữ sinh xung quanh vỗ tay reo hò phấn khích, cũng có nam sinh đứng xem khinh thường: “Chậc, có gì mà phấn khích chứ, cái này mình cũng làm được.”