Chương 32

“Cậu thật sự ổn chứ?” Hạ Lạc Di đỡ cô đứng dậy, lo lắng hỏi.

“Ừm, làm phiền cậu quá.”

“Là bạn cùng lớp cả, có gì mà phiền với chả không phiền chứ.” Hạ Lạc Di cười khúc khích: “Hơn nữa mình là lớp trưởng mà, làm những việc này chẳng phải là trách nhiệm của mình sao?”

Trước đây Lý Quỳ Nhất không giao tiếp nhiều với Hạ Lạc Di, chỉ là lần đầu gặp mặt, cô đã cảm thấy nữ sinh này thật kiêu ngạo thật phóng khoáng. Bây giờ nhìn lại, một người có thể vừa kiêu kỳ nhưng lại không hề sắc sảo thì quả là hiếm có.

Lý Quỳ Nhất đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với cô nàng, cô bình ổn lại hơi thở rồi hỏi: “Cậu thuộc cung hoàng đạo nào?”

Lý Quỳ Nhất không tin vào cung hoàng đạo lắm, nhưng cô nhớ lúc tự giới thiệu, Hạ Lạc Di đã nói rằng cô nàng thích nghiên cứu bản đồ sao. Cô không hiểu cung hoàng đạo hay bản đồ sao có gì khác biệt, nên tạm thời cho rằng chúng nó là một.

Hạ Lạc Di không ngờ Lý Quỳ Nhất lại hỏi mình câu này, nhưng vì bản thân rất hứng thú với chủ đề đó nên không khỏi hứng khởi: “Mình thuộc cung Sư Tử, sinh vào đầu tháng Tám. Còn các cậu thì sao?”

Không đợi Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa trả lời, cô nàng đã nhanh chóng nói: “Chờ đã, để mình đoán xem.”

Hạ Lạc Di nhìn từ đầu đến chân Lý Quỳ Nhất hai lần, suy nghĩ rồi nói: “Điềm tĩnh, khiêm tốn, hơi lạnh lùng…” Cô nàng đột nhiên dừng lại, nín cười: “Mình nói quan điểm của mình, cậu đừng đánh mình nhé, mình nghĩ có khả cậu… Hướng ngoại part-time.”

Lý Quỳ Nhất: “Hả?”

Hạ Lạc Di nói: “Ý là bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng bên trong lại ấm áp á! Tóm lại, mình nghĩ cậu là cung Kim Ngưu.”

Lý Quỳ Nhất mỉm cười rồi lắc đầu.

“Hả, không đúng à?” Hạ Lạc Di ngạc nhiên: “Vậy cậu thuộc cung gì?”

Lý Quỳ Nhất nói: “Mình giống cậu, cũng là cung Sư Tử.”

“Không thể nào! Cậu và mình nhìn hoàn toàn không giống nhau.” Hạ Lạc Di hơi há to miệng, nhưng vẫn cố chấp tin tưởng phán đoán của bản thân: “Vậy cậu sinh cụ thể vào lúc nào? Mình đoán cung mọc của cậu chắc chắn là Kim Ngưu.”

“Mình không biết nữa.” Lý Quỳ Nhất nói. Ngay cả ngày sinh của bản thân có phải 17/8 hay không mà cô còn không chắc, vậy làm sao cô biết được thời gian sinh cụ thể của mình?

“Được rồi.” Hạ Lạc Di hơi thất vọng, cô nàng chuyển hướng sang Chu Phương Hoa: “Vậy mình đoán, cậu là cung Cự Giải, đúng không?”

Mắt Chu Phương Hoa sáng lên, ngạc nhiên gật đầu.

Cung hoàng đạo, chuyện hóng hớt, mất thứ này rất dễ dàng kéo gần khoảng cách giữa mọi người. Ba nữ sinh khoác tay nhau, chầm chậm đi trên con đường rợp bóng cây trở về lớp, những chiếc lá trên đầu xào xạc tụ lại, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Cung mọc của mình cũng là cung Sư Tử, nhưng mình thích nhất là cung Thiên Yết! Song mọi người đều nói Thiên Yết và Sư Tử trời sinh khắc nhau, không chơi với nhau được, haizz…” Hạ Lạc Di thở dài: “Cậu biết không, một số đặc điểm của Thiên Yết thật sự rất cuốn hút mình đấy.”

Lý Quỳ Nhất không biết đặc điểm của cung Thiên Yết là gì nên cô nhất thời chẳng biết tiếp lời thế nào, chỉ đành ho hai tiếng.

“Cậu thấy đỡ chưa?” Hạ Lạc Di vỗ lưng cô.

“Đỡ nhiều rồi, không còn khó chịu nữa.” Lý Quỳ Nhất nói.

“Thế này đâu phải Sư Tử!” Hạ Lạc Di nhìn sắc mặt cô rồi đùa: “Chúng ta là Sư Tử thì phải tràn đầy sức sống chứ, cậu giống bé mèo ốm yếu hơn.”

Lý Quỳ Nhất mỉm cười: “Xin lỗi vì đã kéo chân tổ chức.”

Đi qua con đường rợp bóng cây, ba người rẽ vào con đường chính dẫn đến tòa nhà giảng dạy. Ai ngờ, Lý Quỳ Nhất lại bất chợt thấy phía trước có hai bóng dáng quen thuộc, cao cao gầy gầy, giống như Hạ Du Nguyên và Kỳ Ngọc. Có lẽ họ vừa tới tiệm tạp hoá, trên tay mỗi người còn cầm một lon coca.

Như để xác nhận suy nghĩ của Lý Quỳ Nhất, Hạ Lạc Di bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Này, Hạ Du Nguyên.”

Người phía trước quay đầu lại… Quả nhiên là họ.