Chương 31

Lý Quỳ Nhất trịnh trọng như nói về một vấn đề nghiêm túc: “Chắc chắn có ảnh hưởng, tóc vẩy qua vẩy lại sẽ làm tăng lực ma sát.”

Cậu giỏi vật lý thì cậu nói gì cũng đúng, Chu Phương Hoa á khẩu không nói gì được nên chỉ lặng lẽ nhìn Lý Quỳ Nhất giảm bớt trọng lượng. Sau đó cô nàng lại nghĩ, đây có tính là một hình thức khác của “học sinh kém có nhiều dụng cụ học tập” không?

Dù đã “chuẩn bị” chu đáo vẹn toàn, nhưng học sinh kém thể dục này vẫn cảm thấy khó chịu sau khi chạy xong một vòng. Dần dần, Lý Quỳ Nhất không còn nghe thấy tiếng nói của những người xung quanh nữa, chỉ nghe thấy tiếng gió ù ù xẹt qua bên tai, trái tim co thắt trong l*иg ngực như muốn nhảy ra ngoài, cổ họng đau như dao cắt, thật sự đau đến mức muốn chết mà không được.

Khổ nỗi là, lúc chạy bộ còn phải hô to khẩu hiệu. Lý Quỳ Nhất đã không còn sức để hô, nhưng tiếng hô của các bạn bên cạnh vẫn chẳng kiêng nể gì mà đập vào tai cô.

Lý Quỳ Nhất cũng không biết mình đã chạy hết năm vòng bằng cách nào, dù sao thì trước mắt cô đã tối đen. Cố gắng chống chọi cho đến khi đội hình giải tán, cô lảo đảo đi đến thảm cỏ ở giữa sân thể dục, tay chống đất rồi từ từ ngồi xuống, hệt như một cỗ máy cũ sắp hỏng rời, phát ra những tiếng thở phì phò nặng nề ầm ầm.

Chu Phương Hoa ngồi xuống bên cạnh, vỗ lưng giúp Lý Quỳ Nhất dễ thở hơn. Thật ra, bản thân Chu Phương Hoa cũng chẳng khá hơn là bao, cũng thở hổn hển, chỉ là ý thức của cô nàng ít nhất vẫn còn tỉnh táo.

“Này, hai em ổn chứ?” Lưu Tâm Chiếu chú ý đến tình hình bên này rồi lập tức đi qua nửa ngồi xổm xuống, sau đó cũng vươn tay nhẹ nhàng vuốt giúp Chu Phương Hoa và Lý Quỳ Nhất dễ thở.

Chu Phương Hoa nói: “Em không sao, chỉ là hơi mệt thôi ạ, cậu ấy…” Nói xong, cô nàng lo lắng nhìn Lý Quỳ Nhất.

Trước mắt Lý Quỳ Nhất vẫn mờ mịt, cô khó khăn nuốt nước bọt: “Em cũng không sao, nghỉ một lát là được ạ.”

Lưu Tâm Chiếu hơi không yên lòng: “Có cần cô đưa em đến phòng y tế không?”

Thể chất yếu như thế này thu hút sự chú ý của giáo viên chủ nhiệm rồi. Lý Quỳ Nhất thấy hơi xấu hổ, vội vàng nói không cần. Cô rất hiểu cơ thể mình, mặc dù lần nào chạy xong cũng sống dở chết dở nhưng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi là ổn.

Cô xua tay: “Thật sự không sao đâu ạ… Chỉ là lâu lắm rồi em không chạy, giờ đột nhiên chạy nên hơi không thích ứng được ạ.”

“Vậy được.” Lưu Tâm Chiếu đưa cho họ mỗi người một tờ khăn giấy: “Nếu cảm thấy không khỏe thì nhất định phải nói với cô ngay, đừng cố chịu đựng.”

“Vâng ạ.” Lý Quỳ Nhất gật đầu, lúc gật đầu cô cảm thấy mạc cơ trong não cũng đau theo.

Lưu Tâm Chiếu đứng dậy, nhanh chóng tìm kiếm trong đám người ở sân thể dục, vừa hay nhìn thấy bóng dáng Hạ Lạc Di và vài nữ sinh đang khoác tay nhau rời khỏi, vì thế liền gọi: “Lớp trưởng, qua đây một lát.”

“Dạ.” Hạ Lạc Di quay đầu đáp. Mái tóc đen của cô nàng tết thành bím xương cá, trông rất gọn gàng. Mặc dù trên trán Hạ Lạc Di cũng đầy mồ hôi nhưng vẻ mặt vẫn rất tốt.

“Bây giờ cô phải đi họp giáo viên chủ nhiệm, cô nhờ em chăm sóc Quỳ Nhất nhé.” Lưu Tâm Chiếu nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Lạc Di, dáng vẻ rất thân thiết.

“Không thành vấn đề ạ.” Hạ Lạc Di nở nụ cười rạng rỡ, để lộ ra hàm răng trắng như những viên ngọc trai nhỏ lấp lánh.

Lưu Tâm Chiếu dặn dò vài câu rồi vội vàng rời đi. Mặt Lý Quỳ Nhất lập tức hiện lên vẻ xấu hổ, thu hút sự chú ý của giáo viên chủ nhiệm thì thôi đi, bây giờ còn phải phiền lớp trưởng chăm sóc, thật mất mặt.

Mặt trời tháng chín vẫn còn gay gắt, sân thể dục lại không có bóng râm, Lý Quỳ Nhất không muốn để họ cùng mình phơi nắng nên cô chỉ ngồi một lát rồi cố gắng đứng dậy, cười gượng nói: “Mình cũng khá ổn rồi, chúng ta về lớp đi.”