Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khu Vườn Nhỏ

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
“…”

Không gian nho nhỏ yên tĩnh ba giây.

Trương Sấm lại là người mắng đầu tiên: “Mày một ngày mà không tự luyến thì sẽ chết có phải không?”

Hạ Du Nguyên chẳng thèm để ý đến lời lên án đó, cậu đột nhiên hỏi: “Cái kính cũ của tao đâu, ai cầm? Cứ chọn dựa theo cái cũ là được, tốt nhất là giông giống vào, đừng để bà tiểu Hạ nhận ra là được.”

“Ở chỗ Trương Sấm.” Kỳ Ngọc nói.

Trương Sấm sờ túi quần, lấy ra “thi thể” chiếc kính, sau đó đưa cho Lý Quỳ Nhất: “Nhà cậu có kiểu dáng tương tự không?”

Lý Quỳ Nhất cầm lấy, chiếc kính giống như bị ai đó giẫm lên, thanh nối giữa hai mắt gãy ra, mắt kính cũng không cánh mà bay. Đây không phải là kiểu dáng đặc thù, nó chỉ là chiếc kính nửa viền đen mỏng thường thấy, nhưng Lý Quỳ Nhất nhận ra logo được khắc trên gọng kính, đó là một thương hiệu tới từ Nhật Bản.

Cô đi đến quầy thuỷ tinh bên trái tìm thử, sau đó lấy một chiếc gọng ra đưa cho Hạ Du Nguyên: “Cậu xem thử đi, xem có giống nhau không.”

Cậu không tiếp lời, chỉ nói: “Không thích nhãn hiệu này, nhãn hiệu này không chống giẫm được.”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Gì mà nhãn hiệu kính chống giẫm?

Cô biết lý do đó chỉ là cớ. Nếu người tên Kỳ Ngọc kia là người giẫm gãy kính của cậu, vậy thì lẽ ra cậu ta phải đền cho cậu chứ. Mà gọng kính nhãn hiệu Nhật Bản này rất đắt, thoạt nhìn bọn họ đều là học sinh, trong thời gian ngắn lấy đâu ra nhiều tiền như thế.

Cái cớ lấy bừa này quá vụng rồi.

Lý Quỳ Nhất ngẫm nghĩ, sau đó đi đến quầy thuỷ tinh đổi một cái tương tự: “Cái gọng này hợp vận động hơn, nhưng…” Cô hơi dừng lại: “Tốt nhất cậu đừng giẫm lên nó.”

Trương Sấm lập tức cười “khà khà” ra tiếng, Hạ Du Nguyên dùng đôi mắt cận thị nhưng đẹp đẽ của mình oán nhận liếc cậu ta, sau đó cậu nhận lấy chiếc gọng, giơ lên trước mắt xem xét kỹ: “Gọng này bao nhiêu tiền?”

“370.” Lý Quỳ Nhất nói.

Cậu đeo thử rồi nhìn về phía Kỳ Ngọc, nói: “Thế nào, giống cái gọng trước của tao không?”

Kỳ Ngọc xem như là người chững chạc nhất trong ba nam sinh, cậu ta gật đầu: “Cũng được.”

Thật ra thì Hạ Du Nguyên rất tuỳ ý, cậu đứng dậy: “Được, vậy lấy cái này.”

“Thế phiền cậu ngồi đây đợi một lát, bố tôi tới đo mắt ngay bây giờ.” Lý Quỳ Nhất tiếp lời hệt như phản xạ có điều kiện.

Hạ Du Nguyên: “…”

Phiền chết mẹ, cậu vừa mới đứng lên đấy được không!

May mà sau nửa phút, một người đàn ông trung niên hấp tấp đi vào trong tiệm: “Có lỗi quá, cháu đợi lâu chưa?”

“Không lâu ạ.” Hạ Du Nguyên ngồi phịch trên ghế, uể oải nói. Hiện tại trông cậu giống như bọt biển khô héo đợi cả nửa thế kỷ.

Lý Kiếm Nghiệp đi tới bồn rửa để rửa tay, ông ta xoa bọt trên tay, quay đầu nhìn thoáng qua: “Cháu muốn cắt kính mắt à?”

“Vâng.”

“Vậy cháu đi theo chú qua đây.”

Hạ Du Nguyên đi theo Lý Kiếm Nghiệp vào trong phòng đo mắt, Kỳ Ngọc và Trương Sấm tự tìm ghế rồi ngồi xuống.

Căn tiệm yên tĩnh trở lại. Lý Quỳ Nhất trốn ở sau quầy, lấy giấy bút ra tiếp tục làm “Luyện thi toán có tính thời gian”. Nghỉ Hè sau khi thi lên cấp ba dài đằng đẵng lại còn nhàm chán nên cô mua cuốn sách bài tập này để làm trước.

Cuốn bài tập này không được coi là sách thi này nọ, chỉ là có mấy đề bài khó giải hơn mà thôi. Sở dĩ Lý Quỳ Nhất làm mấy đề đó là vì trong kỳ thi đại học năm 2013 vừa qua xuất hiện một câu hỏi mang sức ‘tàn sát’ vô cùng khủng khϊếp. Nghe nói giáo viên họ Cát nổi tiếng nào đó ra đề toán, nhưng đề khó quá nên đã kéo điểm trung bình môn toán của khối tự nhiên xuống 55 điểm.

Đáng sợ biết bao. Mặc dù cô mới vào học lớp 10, nhưng không thể không phòng ngừa chu đáo.

Lý Quỳ Nhất ấn bút máy, bắt đầu viết lời giải ra giấy nháp. Trong chốc lát căn tiệm chỉ còn nghe thấy tiếng ngòi bút và giấy nháp ma sát vào với nhau, thanh âm như con tằm đang ăn lá dâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »