- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Khu Vườn Nhỏ
- Chương 29
Khu Vườn Nhỏ
Chương 29
“Tao đã nói rồi, tao không thích…”
“Này, nhóc Ngọc.” Trương Sấm ngắt lời Hạ Du Nguyên, quay sang hỏi Kỳ Ngọc: “Mày cũng là học sinh giỏi, mày nói thử xem, khi học sinh giỏi tìm người yêu thì ngoại hình chiếm tỷ lệ bao nhiêu?”
Mặt Kỳ Ngọc cũng hơi nóng nóng: “Sao tao biết được, tao chưa hẹn hò bao giờ.”
Trương Sấm bỗng nhiên cười tự đắc: “Ài, mày đừng nói nữa. Nhìn mày với nó xem, một thằng đẹp trai, một thằng có thành tích xuất sắc, kết quả thì sao, cả hai đều là FA nghìn năm. Còn tao này, mặc dù không xuất sắc cả hai mặt, nhưng từ Tiểu học đã bắt đầu hẹn hò rồi.”
Hạ Du Nguyên “hừ” một tiếng: “Vậy mà không biết xấu hổ lại còn tự hào.”
“Đúng đúng, mày là nhất.” Trương Sấm nói: “Mạnh miệng thì có ích gì, để anh em xem bản lĩnh thật sự của mày xem nào, đi chinh phục học sinh xuất sắc đi!”
“Thôi, tao đã nói tao không thích cậu ấy, chinh phục làm gì.” Cả thể xác lẫn tinh thần của Hạ Du Nguyên đều héo mòn.
Dứa mặt xụ, cậu hại người khác quá đấy!
Khi Lý Quỳ Nhất về đến nhà, Lý Kiếm Nghiệp, Hứa Mạn Hoa và em trai đang ngồi ăn tối. Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, lúc ở hành lang, cô còn nghe thấy tiếng cười phấn khởi của họ.
Nói không khó chịu là nói dối.
Chỉ là cô không biết, cô nên tức giận vì gia đình không đợi mình ăn tối hay nên tự trách bản thân vì nán lại trên xa buýt nên bỏ lỡ thời gian ăn tối?
Hứa Mạn Hoa nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt tươi cười biến mất, bà ta không nói gì, tiếp tục cho em trai ăn cơm. Lý Kiếm Nghiệp thì ngược lại, ông hơi kinh ngạc: “Hôm nay con không có lớp tự học buổi tối à?”
Lý Quỳ Nhất nhẹ giọng hỏi lại: “Lần trước con nói rồi mà?”
Lý Kiếm Nghiệp ho khan một tiếng, hơi xấu hổ: “À? Nói rồi hả?” Ông liếc nhìn Hứa Mạn Hoa: “Có lẽ bố mẹ quên, đúng là già rồi mà, trí nhớ không còn tốt nữa.”
“Quên thật đấy.” Ông như đang giấu đầu hở đuôi, nhấn mạnh lại lần nữa: “Không phải là không chờ con đâu.”
Có gì khác nhau sao? Lý Quỳ Nhất nghĩ.
Cô đặt ba lô xuống rồi đi rửa tay, sau đó lạnh lùng ngồi vào bàn ăn tối, bắt đầu ăn cơm.
Từ khi Lý Quỳ Nhất lên 3 bị gửi về quê nội ở huyện, Lý Kiếm Nghiệp và Hứa Mạn Hoa rất ít khi thăm cô, chỉ dịp Tết mới gặp một lần. Sau này, khi kế hoạch hóa gia đình không còn nghiêm ngặt nữa, cô mới được về thành phố học cấp hai. Nhưng em trai còn nhỏ, họ nói không thể chăm sóc cả hai nên gửi cô vào trường nội trú. Bởi vậy, trong ký ức của cô, danh từ “gia đình” luôn là một khái niệm mơ hồ, không máu thịt cụ thể, cũng không có cảm giác ấm áp.
Với họ, ruột thịt như cô cũng chỉ là một cái vỏ rỗng thôi sao?
Dù sao thì việc hình thành nhưng thứ như tình cảm cũng phải ở bên nhau sớm tối, gắn bó khăng khít.
Sau khi thi đỗ cấp ba, Lý Quỳ Nhất đã cân nhắc kỹ lưỡng về việc có nên tiếp tục ở nội trú không, cuối cùng vẫn là chút khao khát nhỏ nhoi quẩn quanh ở trong lòng đánh bại tất cả sự kiêu hãnh và ngượng ngùng trong tính cách của cô.
Cuối cùng Lý Quỳ Nhất vẫn giả vờ ngu ngốc. Ngoại trừ buổi tối đu ngủ ra, hầu như cô toàn ở trường, dù là học ngoại trú nhưng cũng đâu có lúc nào ở chung đâu? Mỗi khi xong tiết tự học về, bọn họ đều đã ngủ rồi.
Hơn nữa, Hứa Mạn Hoa dường như luôn giận cô. Từ khi cô giữ lại 100 nghìn tiền học bổng, bà chưa từng cho cô vẻ mặt tươi vui.
Nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn không muốn đưa tiền cho họ. Cơ bản là cô không tin tưởng gia đình mình, cô muốn dùng số tiền này để phòng bị cho bản thân. Ví dụ, nếu như cô thi đỗ đại học mà họ không muốn đóng học phí thì sao? Lỡ một ngày nào đó cô bị bệnh mà họ không muốn chữa trị thì sao?
Lý Quỳ Nhất cũng không biết tại sao bản thân phải suy đoán về gia đình với ác ý lớn như vậy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Khu Vườn Nhỏ
- Chương 29