Chương 23

“Cháu ăn trên đường à?” Chú hỏi.

“Có thể ăn trong lớp ạ.”

“À.”

Lý Quỳ Nhất nhấc hộp mì sốt dầu hành lên, cười nói: “Cháu đi đây, chúc chú đi thuận buồn xuôi gió.”

“Đợi đã.” Tô Kiến Lâm đột nhiên lên tiếng, chú đứng dậy, lục tìm trong túi xách bên cạnh rồi đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ: “Quà sinh nhật 15 tuổi.”

Lý Quỳ Nhất sững sờ.

Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn Tô Kiến Lâm, vậy nhưng trên mặt chú vẫn không có cảm xúc gì, như thể việc tặng quà cho cô là điều hết sức bình thường.

Lần đầu Tô Kiến Lâm tặng quà sinh nhật cho Lý Quỳ Nhất là khi cô 13 tuổi. Chú vô tình thấy số chứng minh nhân dân của cô, sau đó hỏi: “Ngày 17 tháng 8 là sinh nhật cháu à?”

Lý Quỳ Nhất chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, cô gật đầu và nói: “Có lẽ vậy ạ, cháu không biết ngày này có chính xác không.”

Vì vậy, vào ngày 16 tháng 8, Lý Quỳ Nhất 13 tuổi nhận được một chiếc MP4. Chú không nói đó là quà sinh nhật, chỉ nói chiếc MP4 này chú không muốn dùng nữa nên tặng cho cô.

Ngày 18 tháng 8 năm 14 tuổi, Lý Quỳ Nhất nhận được một đôi thú bông lông trắng, thú bông là hai con nhện đáng yêu có đôi mắt to. Tô Kiến Lâm cũng không nói đó là quà sinh nhật, chỉ nói đó là quà bạn chú tặng, chú chê trẻ con nên tặng lại cho cô.

Cô cũng từng hỏi chú: “Sinh nhật chú là khi nào?”

Chú nói: “Không biết.”

“Trên chứng minh nhân dân của chú là…”

“Ngày đó không đúng.” Tô Kiến Lâm cắt ngang.

Năm nay quà sinh nhật đến muộn, ngày 6 tháng 9 mới đến, nhưng chú lại kiên định nói đây là quà sinh nhật, quà sinh nhật 15 tuổi của cháu.

Lý Quỳ Nhất cắn môi, đưa tay nhận chiếc hộp nhỏ, thấp giọng nói: “Cháu cảm ơn chú.”

“Ừm.”

Cô không để quà vào phòng ngủ mà trực tiếp bỏ vào cặp, sau đó lại ngước mắt nhìn chú, cuối cùng nghiêm túc nói: “Tạm biệt chú.”

“Tạm biệt.”

Lý Quỳ Nhất bước đi rất nhanh, cô cũng không biết mình đang vội gì. Không khí buổi sáng sớm hơi se lạnh, tràn vào l*иg ngực theo nhịp thở gấp của cô, hệt như cơn gió mát ẩn nấp thung lũng thổi đến, tạo nên những gợn sóng lăn tăn nhẹ nhàng trong lòng.

Sau khi đến trường, Lý Quỳ Nhất điều chỉnh lại nhịp thở, cô không đến lớp 10A1 mà lên tầng ba.

Hạ Du Nguyên ngồi cạnh cửa sổ lớp 10A12, dựa lưng vào bàn sau, ung dung uống sữa. Nào ngờ lúc đang ung dung thế, cậu lại chợt thấy dứa mặt xụ thò ra từ cuối hành lang. Thấy cô đi thẳng về phía mình, Hạ Du Nguyên bất chợt bị sặc mấy cái.

Không phải chứ? Cậu chỉ không chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô thôi, vậy mà cô ấy đến tận cửa lớp khởi binh hỏi tội á?

Hạ Du Nguyên trơ mắt nhìn dứa mặt xụ càng lúc càng đi tới gần, sau đó bất giác lo lắng. Trong cơn hoảng loạn, cậu vội vàng bày ra vẻ ông lớn, dáng vẻ kiểu “Đến đi, anh đây không sợ cậu đâu”.

Đúng là dứa mặt xụ đi đến trước mặt cậu, cô gõ vào kính cửa sổ.

Hạ Du Nguyên nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh rồi mở cửa sổ, liếc cô một cái: “Cậu làm…”

Chưa kịp nói hết câu, Hạ Du Nguyên đã thấy dứa mặt xụ thản nhiên rời ánh mắt khỏi cậu, sau đó nhìn vào nữ sinh ngồi chéo phía trước mình: “Phương Tri Hiểu, Tô Kiến Lâm mua mì sốt dầu hành, cậu có muốn ăn không?”

Người gì thế! Đi sứ nước khác mà hùng hổ vậy, ai không biết lại tưởng cô đến để đánh nhau đấy!

Hạ Du Nguyên hút mạnh một hơi sữa, phồng má, liếc nhìn bóng lưng dứa mặt xụ ở ngoài hành lang lớp học, trong mắt cậu gần như tóe ra lửa.

Rút kiếm ra rồi mới phát hiện người ta đến để giao lưu thân thiện, mà bản thân mình cũng chẳng phải đại tướng quân quyền thế gì, chỉ là người phụ trách trông giữ cổng thành mà thôi.

Cậu chỉ có thể cách một cửa sổ nhìn màn “ngoại giao mì sốt dầu hành” đang diễn ra hừng hực khí thế ở bên ngoài.

“Ngon ngon ngon, không hổ là sinh viên hàng đầu của Đại học Chiết Giang, món mì sốt dầu hành bình thường mà cũng có thể mua ngon thế này.” Phương Tri Hiểu cuộn một đũa mì cho cả vào miệng, cô nàng liên tục gật đầu, còn không quên hết lời khen ngợi Tô Kiến Lâm một phen.