Chương 22

Tô Kiến Lâm mới thật sự là con của người thân gửi nuôi tại nhà họ Lý.

Lần đầu hai người gặp mặt là ở dưới gốc cây sung xanh chỗ cổng nhà cũ. Cô 5 tuổi, chú 9 tuổi, gió thổi lá cây xào xạc, hai người nhìn nhau rất lâu mà không nói gì.

Lý Quỳ Nhất nghĩ phải gọi chú là anh, nhưng người lớn bảo gọi là chú nhỏ.

Tô Kiến Lâm rất ít nói, còn trầm lặng hơn cả cô; ăn, ngủ, đi lại đều im lặng.

Chú học rất giỏi. Năm ngoái, chú thi đậu vào Học viện Đốc Khả Trinh thuộc Đại học Chiết Giang, nghe nói Đại học này chỉ kém Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh một chút. Cô từng hỏi Tô Kiến Lâm: “Đại học Chiết Giang đẹp không ạ?” Chú vẫn chỉ đáp hai từ: “Cũng được.”

Lý Quỳ Nhất lặng lẽ về phòng mình.

Việc đầu tiên là mở ngăn kéo khóa, lấy điện thoại nhắn tin cho Phương Tri Hiểu. Sau khi khai giảng, giáo viên Lưu Tâm Chiếu đặc biệt dặn dò không được mang điện thoại vào trường. Lý Quỳ Nhất không muốn vi phạm nội quy nên đã khóa điện thoại lại, chỉ tối sau khi tan học về nhà mới lấy ra xem tin nhắn.

Lý Quỳ Nhất: Nếu cậu yêu học một chút, thì cũng không đến mức lỡ dở tình yêu đâu.

Phương Tri Hiểu: Ý cậu là gì?

Lý Quỳ Nhất: Tự mà suy nghĩ đi.

Cô quay lại trang chủ tin nhắn rồi kiểm tra, Hạ Du Nguyên vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

Thật sự giận cô vậy sao?

Hay người này thật sự cao ngạo lạnh lùng, không thích thêm bạn?

Nhưng cậu đâu có vẻ là người như thế.

Phương Tri Hiểu nhanh chóng hiểu ra: ” Có phải Tô Kiến Lâm ở nhà cậu không?!”

Lý Quỳ Nhất: Khả năng 80% là ở nhà mình.

Phương Tri Hiểu: Gì mà 80%, cậu chưa gặp chú ấy à?

Lý Quỳ Nhất: Chưa gặp, có lẽ chú ấy ngủ rồi, nhưng đôi giày ở cửa chắc chắn là của chú ấy. Tính ngày thì có lẽ Đại học cũng khai giảng rồi.

Phương Tri Hiểu: Huhuhu, bây giờ mình phi qua đấy còn kịp không?

Phương Tri Hiểu: Tại cậu, tại cậu, tất cả tại cậu. Lần trước mình bảo cậu hỏi xem, cậu không hỏi giúp mình!

Lý Quỳ Nhất: Chú ấy cũng đâu quan tâm đến mình.

Phương Tri Hiểu: Dù sao cũng tại cậu. Phạt cậu chụp một tấm ảnh của chú ấy cho mình.

Lý Quỳ Nhất: Mình chịu thôi.

Tìm chú ấy để chụp ảnh thì kỳ lắm. Hơn nữa không nhất định là cô sẽ gặp được Tô Kiến Lâm, vì sáng sớm 6 giờ cô đã phải ra ngoài, mà giờ đấy khéo chú vẫn còn ngủ.

Phương Tri Hiểu: Hứ, tuyệt giao!

Kết quả Lý Quỳ Nhất thật sự gặp Tô Kiến Lâm

Lúc 5 giờ 40 sáng, Lý Quỳ Nhất thức dậy rồi rửa mặt. Khi cô vừa vặn tay nắm mở cửa phòng ngủ thì lại bị ánh sáng chói lòa của chiếc đèn trắng trong nhà ăn đâm vào mắt. Lý Quỳ Nhất định thần nhìn kỹ lại, sau đó mới phát hiện Tô Kiến Lâm đang ngồi ăn sáng bên bàn, bên cạnh còn có một chiếc vali màu đen.

Nghe thấy tiếng động, Tô Kiến Lâm thản nhiên quay đầu: “Chú mua bữa sáng cho 5 người rồi.”

Đúng là trên bàn chất đầy các món ăn sáng: bánh bao, quẩy, mì sốt dầu hành, sữa đậu nành, đủ loại.

Lý Quỳ Nhất ngây người đáp “Dạ” một tiếng, rồi hỏi: “Chú dậy sớm để bắt tàu cao tốc à?”

“Ừm.”

“À.” Lý Quỳ Nhất gãi đầu: “Cháu đi rửa mặt trước đã.”

Lý Quỳ Nhất vội vàng trốn vào nhà vệ sinh. Cô nhìn chính mình trong gương, vài sợi tóc lộn xộn cứng đầu, đôi mắt chưa ngủ đủ cố gắng mở to, má trái bị muỗi cắn một đốm đỏ, vai hơi co lại, trông cả người như toát ra cảm giác căng thẳng.

Lý Quỳ Nhất, mày đang căng thẳng cái gì thế?

Cô chầm chậm thở ra một hơi, từ từ bắt đầu rửa mặt. Một lúc lâu sau, cô mới bước ra, rồi giả vờ kinh ngạc nhìn đồng hồ treo trên tường: “Hả, đã 6 giờ rồi á, cháu phải đi đây, không kịp ăn sáng ở nhà đâu.”

Tô Kiến Lâm liếc nhìn cô, không nói gì.

Lý Quỳ Nhất quay lại phòng ngủ lấy cặp sách, sau đó cố gắng tự nhiên đi đến bàn ăn: “Vậy cháu ăn mì sốt dầu hành nhá.”

Vì để mì không bị nhũn, Tô Kiến Lâm đã trộn sẵn, chú còn để thêm một quả trứng chiên lên trên.