Chương 21

Khi ấy bọn cô chưa học môn Sinh Lý. Có vẻ Lý Quỳ Nhất không hề có kinh nghiệm, tai đỏ bừng, lần đầu tiên viết rõ bốn chữ “tay chân luống cuống” lên trên mặt.

Là “người từng trải”, Phương Tri Hiểu giống như một bà mẹ, cô nàng hướng dẫn Lý Quỳ Nhất cách dùng băng vệ sinh, cẩn thận dặn dò từng việc: không ăn đồ lạnh, không ăn cay, không vận động mạnh…

Sau này, Phương Tri Hiểu mới biết Lý Quỳ Nhất được bà nội nuôi lớn mà bà nội lại chẳng quan tâm nhiều, nên đúng là không ai dạy cô những điều này.

Sau khi kỳ kinh đầu tiên kết thúc, Lý Quỳ Nhất mời Phương Chi ăn đá bào. Nước siro đỏ hồng dính đầy miệng Phương Tri Hiểu, răng run cầm cập, cô nàng hỏi: “Giờ chúng ta là bạn thân rồi phải không?”

Lý Quỳ Nhất quay mặt đi: “Bạn thân 50% thôi.”

Chậc, đúng là đồ kiêu ngạo.

Thế nên, cái tên Hạ Du Nguyên kia có tài đức gì mà lại khiến Lý Quỳ Nhất chủ động thêm bạn? Cậu ấy chỉ hơi đẹp trai thôi mà.

Chắc chắn ở giữa có gì đó giấu diếm, nếu không có thì cô đây nuốt kim luôn.

“Thật sự không có tiến triển gì à.” Sau giờ tự học buổi tối, Lý Quỳ Nhất bất lực cầm dây đeo cặp: “Cậu ấy vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của mình.”

Con đường hóng hớt Phương Tri Hiểu bị chặn: “Đồ đàn ông chó, cậu ta còn tỏ vẻ cao quý lạnh lùng nữa chứ.”

Không thêm được thì thôi, Lý Quỳ Nhất không quá nóng vội, cô nói: “Mặc kệ cậu ấy đi. Thứ Bảy có bài kiểm tra tuần, cậu có cần mình dạy kèm không? Tối nay qua nhà mình ngủ nhé?”

Liễu Nguyên số 1 học năm ngày một tuần, thứ Bảy kiểm tra, Chủ Nhật nghỉ cả ngày, nhưng giờ tự học tối vẫn diễn ra như thường. Trong nửa đầu học kỳ lớp 10, môn tự nhiên hay xã hội đều phải học hết nên chắc chắn một ngày kiểm tra sẽ không hết, phải chia ra. Tuần đầu kiểm tra các môn văn, toán, ngoại ngữ và tổ hợp tự nhiên.

Thời gian một ngày quá eo hẹp, nên lượng câu hỏi trong kiểm tra tuần chỉ bằng một nửa so với bài thi chính thức, thế nhưng độ khó vẫn khá cao.

Phương Tri Hiểu không có hứng thú, mới khải giảng, cô nàng chưa muốn ép mình quá, cô nàng nói: “Để xem đã, nếu mình không theo kịp sẽ nhờ cậu dạy.”

“Được.”

Sau khi chia tay ở cổng trường, Phương Tri Hiểu phóng xe điện như bay rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Lý Quỳ Nhất không đi cùng hướng với Phương Tri Hiểu, cô lựa chọn đi bộ về nhà.

Rất kỳ lạ, Lý Quỳ Nhất ghét chạy bộ nhưng lại thích đi bộ.

Đặc biệt là vào buổi tối mùa Hè, gió mát hiu hiu, ánh đèn neon của thành phố và bóng tối hài hòa, không quá ồn ào cũng không quá yên tĩnh. Đi trên đường vào thời điểm này, đặt mình vào bóng tối vô tận và đám người thưa thớt, cô cảm giác bản thân như là tồn tại mờ ảo, hệt như đồng thời sống trong hai thế giới.

Nhưng bây giờ đã khá muộn rồi. Sau khi chính thức khai giảng, giờ tự học buổi tối kéo dài đến bốn tiết, 10 giờ 20 mới tan học.

Đường phố đã vắng người mà xe cộ cũng thưa thớt, chỉ còn học sinh vừa tan học đạp xe vun vυ"t qua, đồng phục và quần đồng phục bị gió thổi căng phồng, phác hoạ lên dáng vẻ tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Lý Quỳ Nhất lang thang về, đến nhà thì cũng gần 11 giờ. Khi Lý Quỳ Nhất đang khom người thay giày ở cửa, cô lại đột nhiên chú ý thấy có một đôi giày canvas lạ dưới đất. Đây chắc chắn không phải là kiểu mà đàn ông trung niên như Lý Kiếm Nghiệp đi.

Cô ngẩng đầu, hơi đăm chiêu mà nhìn về phía phòng của em trai… mỗi lần Tô Kiến Lâm đến, chú đều ngủ trong phòng em trai cô.

Cửa phòng đang đóng chặt. Không hiểu sao khi Lý Quỳ Nhất biết Tô Kiến Lâm có thể ở trong đó, cô lại cảm giác cánh cửa này bỗng trở nên lạnh lẽo, đẩy con người ta ra xa đến nghìn dặm.

Dưới khe cửa không có ánh sáng lọt ra, chắc là đã ngủ rồi.

Tô Kiến Lâm sống cùng bà nội và gia đình chú hai ở huyện Văn Khê, thuộc thành phố Liễu Nguyên. Khi Lý Quỳ Nhất 3 tuổi, cô bị Lý Kiếm Nghiệp và Hứa Mạn Hoa đưa đến huyện đó vì họ muốn sinh thêm một cậu con trai. Lúc ấy kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm ngặt, cả hai nói dối rằng Lý Quỳ Nhất là con của người thân gửi nuôi.