Chương 13

Phương Tri Hiểu: A, mình yêu rồi!

Lý Quỳ Nhất: Congratulations!

Cô lướt nhìn quanh lớp học, lớp đã đông nghịt người ngồi, nhìn qua chỉ toàn đầu là đầu. Lúc này, giáo viên chủ nhiệm cầm một xấp danh sách và sổ tay bước vào lớp, Lý Quỳ Nhất nhanh chóng nhét điện thoại vào túi bàn.

Lớp học lập tức yên tĩnh lại. Giáo viên chủ nhiệm đặt đồ trong tay lên trên bàn giảng ở bục giảng rồi mỉm cười nhẹ nhàng: “Chào các em, cô tên là Lưu Tâm Chiếu, là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy văn của lớp chúng ta. Cô đồng hành cùng các em trong học kỳ đầu tiên của lớp 10.”

“Sao chỉ có nửa năm thôi ạ?” Một bạn học thắc mắc.

Lưu Tâm Chiếu nói: “Tất nhiên là vì học kỳ sau chúng ta sẽ phân khối học tự nhiên và xã hội.”

“À…” Lời của Lưu Tâm Chiếu lập tức gây xôn xao trong lớp, mọi người nhìn nhau: “Sao phân khối sớm thế? Không phải là lớp 11 mới phân khối sao?”

Cũng có bạn rất hiểu biết “thị trường”: “Trường Trung học Liễu Nguyên số 1 xưa nay đều thế, học kỳ hai lớp 10 đã phân khối rồi.”

Lưu Tâm Chiếu gõ nhẹ bàn giảng, ra hiệu mọi người im lặng: “Vì thế, thành tích mỗi kỳ thi hàng tháng, thi giữa kỳ và cuối kỳ của học kỳ đầu lớp 10 sẽ là căn cứ để phân khối, quyết định các em có thể vào lớp thực nghiệm hay không.”

Khi cô nói lời này thì trên môi luôn nở nụ cười dịu dàng, nhưng nụ cười ấy lại trực tiếp khiên các học sinh cảm nhận được áp lực, cả lớp đột im phăng phắc, nghe thấy cả tiếng kim rơi.

“Mọi người đừng căng thẳng quá.” Lưu Tâm Chiếu trấn an: “Có thi thì ít nhất cũng phải một tháng nữa, hiện tại các em đang có một cuộc sống cấp 3 mới mẻ để trải nghiệm, ví dụ như…”

Mọi người nín thở chờ đợi.

“Huấn luyện quân sự!”

“Ôi…” Cả lớp lập tức cùng nhau than thở.

“Cuộc sống này chẳng có gì tồi tệ hơn việc phải huấn luyện quân sự cả! Trừ khi…” Lưu Tâm Chiếu cười ranh mãnh: “Trước khi huấn luyện quân sự, mỗi bạn đều phải lên bảng tự giới thiệu bản thân trong một phút.”

Tiếng kêu rên vang trời.

“Giáo viên chủ nhiệm chơi ác quá.” Chu Phương Hoa ghé sát mặt lại gần Lý Quỳ Nhất rồi thì thầm.

Lý Quỳ Nhất gật đầu đồng tình. Phan Quân Manh bỗng quay đầu lại, nói: “Nếu một giáo viên chủ nhiệm tỏ ra thân thiện nhưng thành tích dạy học của cô ấy lại tốt, vậy thì đó chắc chắn là cao thủ.”

Vừa dứt lời, mọi người chợt nghe thấy Lưu Tâm Chiếu nói: “Vậy… bắt đầu tự giới thiệu từ bạn Phan Quân Manh nhé.”

Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa nhìn nhau, lập tức im lặng.

Phan Quân Manh bị kéo lên bảng, gãi đầu, lắp bắp: “Chào các bạn, mình là Phan Quân Manh, hì hì, tên mình nghe hơi giống con gái…”

Mọi người cười lớn.

“Ừm, mình thích xem phim, nghe nhạc, thỉnh thoảng cũng chơi game…” Cậu liếc nhìn Lưu Tâm Chiếu, sau đó lập tức đổi giọng: “Nhưng mình chắc chắn không nghiện game đâu! Vậy thôi, cảm ơn mọi người.”

“Mọi người thấy có đủ một phút không?” Lưu Tâm Chiếu hỏi.

“Không!” Các bạn hóng drama không chê việc lớn, khàn giọng hô to.

“Hình như mọi người không muốn bỏ qua cho em rồi!”

Thế là Phan Quân Manh lại lảm nhảm trên bảng, giới thiệu luôn cả nhà mình có ba người, nuôi một mèo và một chó, cuối cùng cũng đủ một phút. Các bạn phía dưới cũng chuẩn bị bản thảo, định khi lên bảng kể sẽ thực hiện chiến lược “ho” để kéo dài thời gian.

Lý Quỳ Nhất cũng đau đầu về vụ tự giới thiệu, nói trắng ra là vì không có gì để kể nên khi đến lượt mình, cô đành lôi bản thân ra đùa: “Chào mọi người, mình là Lý Quỳ Nhất, nhưng nhiều người vẫn quen gọi mình là Lý Quỳ.”

Tự giễu luôn là cách tốt nhất để kéo gần khoảng cách, mọi người ở dưới vui vẻ cười phá lên.

“Vậy nên, sở thích của mình là uống rượu, ăn thịt, đánh bạc, một lòng ủng hộ sự nghiệp vĩ đại của đại ca Tống Giang, ngoài ra mình còn thích đọc sách và nghe nhạc. Nói đến đọc sách, tất nhiên không phải những tác phẩm tư “Thuỷ Hử”, “Đãng Khấu Trí”, bởi vì mình thích truyện có kết thảm. Mình thích đọc sách của Dư Hoa, Trương Ái Linh, Tạp Phu Tạp vì thích nhìn người khác khổ. Bài hát yêu thích của mình là “Hảo Hán Ca”, thỉnh thoảng cũng theo xu hướng nghe Châu Kiệt Luân và One Direction…”