- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Khu Vườn Nhỏ
- Chương 10
Khu Vườn Nhỏ
Chương 10
Vừa vô lý và ấu trĩ.
Lý Quỳ Nhất cụp mắt, gõ vài chữ trên điện thoại gửi cho Phương Tri Hiểu: Đừng ôm kỳ vọng quá nhiều vào trai đẹp.
Phương Tri Hiểu: Mình đang trên đường đây! Kỳ vọng lớn lắm!
Lý Quỳ Nhất: …Tùy cậu.
Khi cô ngẩng lên, nữ sinh xinh đẹp đã đi khỏi, ba người Hạ Du Nguyên đang đi tới chỗ ký tên của lớp 10A12. Những nữ sinh xung quanh bắt đầu thì thầm, nhỏ giọng mà hào hứng bàn luận về trai đẹp mới xuất hiện.
Ở độ tuổi này, hầu hết mọi người đều có hai quầng thâm mắt, khoác lên mình bộ đồng phục xám xịt, chưa biết cách ăn diện, nên vẻ ngoài đẹp chắc chắn là một tài nguyên quý hiếm. Đối với tài nguyên này, người công khai muốn chiếm hữu hay tuyên bố là thích thì chỉ có số ít, còn lại đa phần sẽ lặng lẽ tán thưởng, có thể nói vài câu với người đẹp cũng đã thấy vui rồi.
Sau khi Hạ Du Nguyên ký tên xong, ba người lại cùng nhau đi đến chỗ ký tên của lớp A9, gắn bó như keo sơn. Lý Quỳ Nhất nghĩ, theo lý mà nói lẽ ra họ nên tới lớp riêng của mình để ký mới đúng chứ, sao cứ phải đi cùng nhau thế?
Cuối cùng ba người đến bàn của lớp 10A1.
Kỳ Ngọc ký tên vào tờ đơn xong thì trò chuyện vài câu với giáo viên chủ nhiệm, sau đó cậu ta ngẩng đầu, tầm nhìn đột nhiên rơi vào Lý Quỳ Nhất. Cuối cùng vẫy tay chào hỏi như thể rất quen thuộc với cô lắm: “Hi.”
Lý Quỳ Nhất hơi bất ngờ, lịch sự đáp lại: “Hi.”
Lúc này, Hạ Du Nguyên mới để ý đến “Lý Quỳ” bị cậu nhận nhầm tên đang ngồi trên khán đài cách đó không xa. Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun màu vàng nghệ, tôn lên làn da trắng ngần, ngực trái của áo có thêu bé voi màu nâu đỏ, vạt áo được sơ vin gọn gàng vào quần jeans màu nhạt. Nếu không nhìn khuôn mặt, bộ trang phục này trông khá ngoan hiền.
Thật là oan gia ngõ hẹp, mặt cau có như dứa mà.
Hạ Du Nguyên nhếch miệng, bày ra bộ dạng như “Chúng ta quen lắm à” rồi lạnh lùng quay mặt đi.
Lý Quỳ Nhất lại chú ý đến cuốn sổ nhỏ mà Hạ Du Nguyên cầm trong tay, tay cậu dong dỏng thon dài, gân xanh nổi rõ, dường như mang theo chút mạnh mẽ, song ngón út của cậu lại hơi vểnh lên, hệt như một chú công kiêu ngạo.
Trong đầu cô chợt lóe lên một câu: “Người có Lan Hoa Chỉ1 thì có thể là người tốt gì chứ?
Lý Quỳ Nhất bắt chước giọng điệu của Hạ Du Nguyên, ngầu ngầu, khinh khỉnh.
Sau đó cô không nhịn được, cười khúc khích.
Hạ Du Nguyên nghi ngờ mình nghe nhầm, vì hình như cậu lại nghe thấy Lý Quỳ Nhất cười. Cậu tức giận quay đầu lại, kết quả thấy cô thực sự đang cười, hơn nữa nụ cười còn rõ ràng: đôi mắt trong veo hơi cong, khóe miệng nhếch lên mang theo vẻ châm biếm, nhìn phát biết ngay là cô không có ý tốt!
Hạ Du Nguyên căng thẳng, nghi ngờ không biết mình có mặc ngược áo không, hay sáng nay uống sữa xong quên lau miệng, thậm chí còn tự hỏi bản thân có phải đã quên kéo khóa quần không.
Không đúng, hôm nay quần cậu mặc không có khóa kéo.
Vậy thì, rốt cuộc cậu ấy đang cười gì!
Lần đầu tiên Hạ Du Nguyên cảm thấy mình bị người ta dò xét kỹ càng nhìn từ trên xuống dưới như thế.
9 giờ 30 sáng, Phương Tri Hiểu mới ung dung đến muộn.
Cô nàng không cao, mặc quần yếm, buộc tóc đuôi ngựa, tung tăng như cái cái lò xo mà lao về phía Lý Quỳ Nhất. Ôm nhau một lúc vẫn chưa đủ, cô nàng còn hôn mạnh một cái lên mặt Lý Quỳ Nhất.
Lý Quỳ Nhất đưa tay lau mặt.
Phương Tri Hiểu lập tức gào to thét nhỏ: “Cậu có ý gì, ghét mình à?”
Lý Quỳ Nhất không nói gì, chỉ mím môi cười.
Bà của Phương Tri Hiểu cũng đến, hiện tại đang đứng dưới khán đài. Bà không hiểu những trò đùa vui giữa trẻ con, thấy vậy liền nhanh chóng nói: “Tri Hiểu, đừng bắt nạt người ta.”
“Ai bắt nạt ai chứ.” Phương Tri Hiểu chu môi lầm bầm một câu, nắm tay Lý Quỳ Nhất đi xuống: “Bà ơi, sao bà lại thiên vị người ngoài ạ, cháu mới là cháu ruột của bà mà!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Khu Vườn Nhỏ
- Chương 10