Chương 78: Thư Ký Và Chủ Nhiệm Ghé Qua

Nhân chứng thật ra thì có một người, nhưng Căn Hoa còn quá nhỏ, nói ra người khác nhất định sẽ không tin con bé, cô cũng không muốn đem đứa nhỏ của mình đặt vào thế hiểm.

Đối với nhà họ Nghiêm này, nếu không có việc gì đối đầu trực tiếp thì nên né tránh bọn họ ra, việc quan trọng bây giờ của cô là dựng được cái lều, bọn cô hiện tại cần một cái nhà để che mưa che nắng.

Bốn đứa nhỏ mỗi ngày hỏi chừng nào xây nhà xong, khi nào bọn nó có thể dọn vào nhà mới, một ngày cứ lặp đi lặp lại bên tai cô chừng mười lần cùng một câu hỏi như vậy. Chị Quế Hoa cũng thật tốt bụng, thu tiền phòng của cô không đắt, nhưng chung quy là ăn nhờ ở đậu không an toàn, mỗi ngày bọn nhỏ tranh nhau rửa chén, gắp chăn, quét nhà, kỳ thật là bọn nó lấy lòng dì Quế Hoa, sợ ngày nào đó dì không vui liền đuổi bọn nó đi giống như ông bà nội ở thôn Thái Hoa Câu.

Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ khẽ chua xót, đứa nhỏ của cô, không bao giờ muốn ăn nhờ ở đậu!

****

Buổi chiều ngày hôm sau, Vệ Mạnh Hỉ ở khu đất trống kiểm kê lại nguyên vật liệu xây dựng, xem có bị mất đi phần nào không, lúc này bỗng nhiên có hai người đi tới.

“Xin chào, cô là đồng chí Vệ Mạnh Hỉ đúng không?” Nói chuyện kính là một người đàn ông trung niên đội khăn xếp màu trắng, để râu dê, quần áo ướt đẫm mồ hôi, Vệ Mạnh Hỉ có loại cảm giác quen quen.

“Tôi là Vệ Mạnh Hỉ, các người là....?”

“Chào đồng chí Vệ Mạnh Hỉ, tôi là thư ký thôn Kim Thủy, kêu Cao Tam Dương, đây là chủ nhiệm phụ nữ của thôn Lưu Hồng Quân”.

Tên này cũng thật độc đáo, thư ký là Cao Tam Dương nghe thông thái, tên của chủ nhiệm phụ nữ giống y chang tên của chủ nhiệm phụ nữ ở công xã Ánh Dương, lúc trước cô lấy được tiền là nhờ vào có cô ấy, nếu nói không phải duyên phận, Vệ Mạnh Hỉ đây không tin.

Vệ Mạnh Hỉ nhanh nhẹn lau tay rồi bắt tay với họ, đời trước cô từng tiếp xúc với hai người này vài lần, bọn họ làm người chính trực, làm việc cũng có chút nhân tình, có mấy lần đội trị an bắt được hai nhà đầu cơ trục lợi ở khu túp lều, mỏ than thì không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng vẫn là hai người này đi cầu tình thả ra.

Cao Tam Dương và Lưu Hồng Quân rất ngạc nhiên, bọn họ tưởng rằng quặng tẩu này sẽ giống cách vách Lưu Quế Hoa hoặc Lưu Hồng Cúc đều già nua, tiều tụy, khắc khổ, nói chưa được ba câu liền khóc than trời “cuộc sống vất vả”, “nuôi không nổi đứa nhỏ”,... mà trước mắt đây là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, lanh lẹ.

Cô gái trẻ tuổi ăn mặc thập phần giản dị nhưng vẫn không che dấu được dáng người mảnh khảnh của cô, mặt trái xoan, đôi mắt to tròn ngập nước, hai bím tóc đen óng ả xõa xuống trên vai, trông giống hệt như nữ quân nhân ở đoàn văn nghệ, thật xinh đẹp!

“Nữ đồng chí nhỏ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đây là con của cô sao?” Lưu Hồng Quân chỉ vào tiểu Ô Ô, cô không chắc lắm, nhìn qua không giống một người phụ nữa đã kết hôn, giống như tên không khớp với người có tên trong đơn xin xét duyệt.

Tiểu Ô Ô gần đây tiếp xúc với người lạ nhiều nên cũng lá gan cũng dần lớn, thấy người trước mặt trông giống một bà bà tốt bụng, thậm chí còn nghịch ngợm làm mặt quỷ xong lại trốn trong ngực của mẹ, một hồi thấy bà bà không có sinh khí, liền vươn móng vuốt nhỏ, trong miệng phun ra hai chữ “Ô Ô”.

Mặt quỷ này là Vệ Đông dạy cho bé, mỗi khi làm mặt thế này, mẹ và các anh chị sẽ trông như “Ai ai sợ quá”, “sợ quá”, lúc đó bé biến thành con sóc nhỏ mãn nguyên, tự hào cười nhếch lên.

Lưu Hồng Quân không sợ, ngược lại còn bị bộ dáng hung hãi đáng yêu của tiểu nha đầu chọc cười, yêu thương sờ đầu bé “Đứa bé này thể chất không tốt, cần bổ sung dinh dưỡng a”.

Vệ Mạnh Hỉ tiếp lời, nói lý do tại sao mình đến đây, là vì muốn đưa con gái đi khám, mặt khác còn thêm bốn nữa, vẫn chưa đi học, cũng không biết về sau giải quyết vấn đề học tập thế nào, đứa con út này mới sinh năm ngoái, năm nay mới vừa tròn 22 tuổi, không có bản lĩnh gì đặc biệt nhưng lúc còn ở quê thường xuyên nấu ăn nên mọi người đánh giá tay nghề không tệ.

“Cho nên cô muốn mở tiệm cơm nhỏ?” Vẻ mặt Cao Tam Dương trở lên nghiêm túc, ngay cả chòm râu dê cũng dựng lên.

Vệ Mạnh Hỉ vội vàng lắc đầu: “Tôi không làm gì trái với chính sách. Tôi còn phải nuôi năm đứa nhỏ, bởi vì làm cơm ngon, nếu thân thích bạn bè đến có thể làm chiêu đãi một chút”.

Lời này người thông minh có thể nghe ra được, có thể làm được theo những gì cô nói nhưng thanh danh của cô không xấu.

Mỗi lần thôn Kim Thủy phê duyệt cho một hộ gia đình vào khu túp lều thì họ sẽ có thêm một rủi ro, nếu gặp phải loại người lưu manh thì giống như đem họ bán đến sạch sẽ, nghe được câu trả lời này của Vệ Mạnh Hỉ bọn họ rất hài lòng.