“................”
Vốn dĩ Vệ Mạnh Hỉ cũng muốn đối xử tốt với người khác, nhưng hình như không ai muốn nói chuyện với cô, thỉnh thoảng liếc liếc nhìn khiến Căn Hoa còn cảm thấy khó chịu, cô cứ trực tiếp mang đứa nhỏ tới cửa chờ.
Cô biết sự thù địch của mọi ngườ dành cho cô đến từ đâu, đời trước cô từng bị mọi người ghét không ít, bởi vì cô lớn lên xinh đẹp nên từ nhỏ cha dượng và em gái kế của cô nghĩ rằng cô là kẻ sẽ gây chuyện, nhưng rõ ràng từ nhỏ cô rất ít nói và hiểu chuyện…. Sau này lại trở thành tiểu quả phụ xinh đẹp, chỉ cần nghe đến thôi cũng nghĩ đến kẻ chuyên đi câu dẫn đàn ông.
Mặc dù cô đã cố gắng chăm chỉ để đạt được những thành tựu trong cuộc sống nhưng mọi người nói rằng cô là dựa vào cơ thể xinh đẹp của mình để có được vị trị này.
Vì để thoát khỏi cái thanh danh ấy cô đã cố ý đem mình trang điểm xấu đi, tận lực hạ thấp mình và không xuất hiện trước mặt mọi người.
Cho đến trước khi chết, cô mới biết được mình càng làm, càng để ý quá tới ánh mắt mọi người thì càng vùi lấp cuộc đời mình một cách vô ích.
Ngay khi cô đang suy nghĩ mông lung thì chiếc l*иg trống vang lên, một nhóm công nhân đen đóa bước ra, bọn họ tò mò nhìn cô rồi nghĩ thầm, không biết cô là người nhà ai? Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến không ít đàn ông huýt sáo.
Lục Quảng Toàn mặc chiếc áo yếm và đội mũ công nhân, dáng người cao ráo, dù khuôn mặt ngâm đen nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời.
“Ba bọn nhỏ, nhanh lên”.
Mọi người nhìn cô xinh đẹp quặng tẩu đi về hướng Lục Quảng Toàn, bọn họ huýt sao không ngớt, trong lòng còn thầm nhủ thằng nhóc này vậy mà có phước ghê! Nhìn đôi vợ chồng đều trẻ đẹp, xứng đôi vừa lứa, mọi người càng trêu chọc nhiều hơn.
Lục Quảng Toàn đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt không thích ứng kịp với ánh sáng chói trên mặt đất “Sao lại đến đây?”
“Căn Hoa bị bệnh”.
Lúc này Căn Hoa vội ngồi xổm trên mặt đất, tay gao gắt ôm bụng “Ai da ai da…” nó kêu lên, khuôn mặt đều là nước mắt.
Trong lòng Lục Quảng Toàn lập tức nhảy dựng lên, đem đầu đèn giao cho Lưu Lợi Dân, chạy lại một phen bế Căn Hoa liền chạy về hướng bệnh viện của mỏ than.
Anh không để ý Vệ Mạnh Hỉ chạy hồng hộc theo phía sau mà hỏi Căn Hoa bụng đau chỗ nào, đau bao lâu rồi, có phải bị tiêu chảy hay không??
Căn Hoa ấp úng, chốc lát thì nói không đau, trong chốc lát lại nói đau, xong lại nói muốn ăn thịt, chốc lát nói muốn ăn nhiều thịt, nói đến thịt trên mặt ngày càng có tinh thần, liền chỉ kém mấy chữ trên mặt “Ta đây là giả bộ”.
Lục Quảng Toàn ban đầu lo lắng, hoảng loạn nhưng dần nhận ra không có vấn đề gì lớn, vì vậy anh dần thả chậm tốc độ đợi Vệ Mạnh Hỉ.
Lục Quảng Toàn tự hỏi, tình huống thế này có phải đã phát sinh khi ở quê không? Anh là người đọc sách nên có chút kiến thức về tình huống này, nhưng còn vợ anh thì sao? Có phải mỗi lần đứa nhỏ bị bệnh đều bị dọa hết hoảng hốt không? Mà ba mẹ anh lại không chịu xuất tiền cho đứa nhỏ đi bệnh viện.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh có cảm giác có lỗi với mấy mẹ con, một nỗi chua xót từ tận sâu đáy lòng mà anh không nhận ra. Hai mươi đồng môt tháng của anh có thực sự xúng đáng với những ủy khuất mà cô ấy phải chịu đựng không?
Đã đến cửa bệnh viện rồi thì dứt khoát vào xem cho đứa nhỏ luôn, lúc này chỉ có phòng cấp cứu làm việc, bác sĩ nhìn thoáng qua, kiểm tra thể chất, loại trừ một số triệu chứng đau bụng cấp tính.
“Không có gì nghiêm trọng, chắc do ăn đồ ăn không tốt, uống thuốc tiêu là được”.
Cuối cùng tốn vài xu, viên thuốc to màu nâu, chua chua ngọt ngọt, Căn Hoa ăn vào còn khen ngon quá!
Vệ Mạnh Hỉ cũng không ngăn nó, Tiểu Ô Ô cũng muốn ăn một viên.
Lục Quảng Toàn sợ bóng gió một hồi cũng chưa nói gì, chỉ lặng lẽ ôm đứa nhỏ về quán trọ của Lưu Quế Hoa.
Than đá đen đến nổi tô đen một người da trắng, chỉ lồi ra hai con mắt cùng hàm răng trắng. Ngụy Mạnh Hỉ tâm tình phức tạp “Trong nồi có nước nóng, anh trước đem quần áo thay ra đi”.
Lưu Quế Hoa còn chưa ngủ, tìm một bộ quần áo sạch sẽ của chồng mình đem ra “Em trai Lục, đừng ghét bỏ, trước tạm thay đỡ ra đi”.
“Cám ơn chị”.
Trong khoảng thời này sống quen theo đồng hồ sinh học, tiểu Ô Ô và Căn Hoa cũng mệt mỏi, Vệ Mạnh Hỉ cho bọn nó rửa mặt, rồi nhẹ nhàng dỗ bọn nó đi đánh răng, sợ thuốc viên vừa rồi còn dính trong răng.
Chờ bọn nó ngủ say, Lưu Quế Hoa nhanh trí chuẩn bị một phòng “vợ chồng” riêng cho bọn họ được ngăn cách bằng tấm rèm vải, bọn nhỏ ngủ xa không cần quấy rầy bọn họ.
Xong rồi còn “thân thiết” nói rằng: “Chị già rồi, ngủ say lắm, ngoài trời mưa sấm sét đùng đùng cũng không nghe thấy…”
Ý tứ là hai vợ chồng cứ làm việc đi, dù có tiếng động cô cũng không “thức giấc”.
Đầu Vệ Mạnh Hỉ nổi lên ba vạch đen, khó giải thích được hiện tại cô và Lục Quảng Toàn còn không bằng bạn cùng phòng bình, cô chỉ giả bộ cúi đầu thẹn thùng: “Em đi giặt quần áo cho anh ấy”.