Chương 4: Lễ khai giảng

Không thích hợp.

Chỗ nào cũng không thích hợp.

An Từ như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà ngồi ở trên ghế của mình, hai nam sinh bên cạnh gắt gao dán sát cánh tay cô, người nước ngoài nhiều lông, quả thật giống với một tấm vải nỉ bông, cảm xúc cọ xát thô ráp trên làn da làm cô vô cớ nổi lên một tầng da gà.

Có điều cũng không phải bọn họ cố ý muốn dựa gần cô, hoàn toàn là bởi vì cơ thể của họ quá lớn nên mới đem An Từ kẹp ở giữa. Hai người này hẳn là vừa mới đánh bóng xong, trên người vẫn còn mặc áo thể thao, cả người tản ra mùi mồ hôi nồng đậm, hỗn tạp với mùi động vật tanh nồng quỷ dị … Nhất thời An Từ không thể được đây là mùi tanh gì, cô chỉ cảm thấy ngực khó chịu. Hai nam sinh như hai ngọn núi thịt chèn ép cô, khiến cô có chút muốn nôn.

Nửa giờ trước, cô từ phòng ngủ đi tới hội trường, tham gia lễ khai giảng toàn trường.

Khiến cô tò mò là toàn bộ hội trường không giống với trường cấp ba ở Trung Quốc, phân chia khu vực dựa trên khối, lớp mà lại có chút giống với hội trường trong Harry Potter, không biết phân chia dựa theo quy tắc gì, chia thành năm bộ phận, mỗi bộ phận dùng những màu sắc khác nhau để chia.

An Từ cố gắng phân biệt trong chốc lát, cuối cùng xác nhận hai ghế dựa đỏ đằng trước hẳn là dành cho giáo viên, còn bốn màu sắc còn lại, cô chẳng cách nào phân biệt nổi, chỉ đành chọn đại một vị trí ngồi xuống.

Kết quả lại vô cùng trùng hợp, bị hai vị rồng phượng khổng lồ này ép ở giữa.

“…… Nội quy và thời khóa biểu học sinh đã phát tới hòm thư của mỗi bạn học, mong rằng mọi người bỏ thời gian ra đọc thật kỹ. Lặp lại lần nữa, đến trễ về sớm đều là vi phạm kỷ luật, một học kỳ phạm quá ba lần …… Thật đáng tiếc, tiệc Giáng Sinh vui vẻ của bạn chỉ có thể tổ chức cùng tôi thôi.”

Một trận tiếng cười vang lên. Người đàn ông đang diễn thuyết trên đài là phó hiệu trưởng trường cấp ba Phoenix, lúc nãy khi tự giới thiệu hắn đã nhắc đến tên của mình là Edward·Garcia.

Diện mạo hắn tao nhã, mặc một bộ tây trang màu đen có hoa văn vàng kim, dáng người thẳng, tuấn lệ, ngữ điệu trầm ổn, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu vô thưởng vô phạt chọc mọi người cười vang khuấy động không khí.

Nếu đặt ở ngày thường, An Từ sẽ rất vui lòng nghe hắn nói chuyện, nhưng hiện tại cô không hề có hứng thú, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi.

Làm ơn đi, có thể nói nhanh hơn một chút được không. An Từ yên lặng cầu nguyện trong lòng. Cô thật sự chịu không nổi việc ngồi bên cạnh hai người này.

Tuy rằng nói khi còn học tiểu học cô đã biết kết cấu cơ thể của mỗi người không giống nhau, người da trắng so với người Châu Á thường cường tráng hơn, nhưng cường tráng tới mức thế này thì …… Có phải rất quá đáng hay không?

Ở trong ấn tượng của An Từ, những khối cơ bắp trên người họ thường chỉ được tìm thấy trên người của vận động viên chuyên nghiệp, mà hai người kia rõ ràng chỉ là học sinh cấp ba mà thôi. Chẳng lẽ nói là bởi vì bọn họ đều là thành viên đội bóng rổ, cho nên thể trạng mới như thế?

Ngay lúc An Từ cảm thấy mình sắp ngất xỉu, eo cô bỗng nhiên chợt lạnh, giống như có thứ gì đó lạnh băng kéo kéo quần áo cô.

Cô đột nhiên quay đầu lại.