Chương 10: Giải thoát

An Từ vừa nghe đến hắn muốn đem mình hôn mê đi, lập tức giãy giụa lên: “Không được, tôi muốn báo nguy! Cái trường học này có quái vật, hắn, hắn vẫn là nó, nó còn muốn cưỡиɠ ɠiαи tôi!”

“An tĩnh chút.” Cánh tay nam nhân giống như làm từ sắt thép, đem An Từ chặt chẽ đè ở trong lòng ngực mình. Cô thậm chí không có cách thấy mặt hắn, chỉ nghe được tiếng nói trầm thấp hơi khàn khàn, ở bên tai nấn ná. “Em sẽ không nhớ rõ buổi tối hôm nay.”

“Sue.” Edward bất mãn mà nhìn về phía hắn, “Cậu không thể vẫn luôn gạt em ấy. Mùa hạ là ngày cuồng hoan của đám học sinh này, cơ hồ mỗi ngày đều có người động dục, cậu không thể ——”

“Còn chưa tới lúc.” Thật tốt quá, ít nhất là cô biết người đàn ông này gọi là Sue, hơn nữa cùng phó hiệu trưởng rất quen thuộc, tám phần cũng là thầy giáo hoặc là chủ nhiệm gì đó. An Từ từ trong lòng ngực hắn nỗ lực dò đầu ra, không thuận theo không buông tha mà nói: “Tôi, tôi muốn báo nguy ——”

“Alvin!” Edward quát lên, “Tiến vào!”

Người tình nguyện ban ngày kia bước nhanh vào phòng rửa mặt. Khi nhìn đến hiện trạng của An Từ cùng Alan ngã trên mặt đất lúc sau, đầu tiên là hít một hơi khí lạnh, chợt có chút không biết làm sao mà nhìn về phía Edward, đối phương thấp giọng nói với hắn cái gì đó.

An Từ nỗ lực muốn nghe rõ, nhưng Edward sử dụng giống như đều không phải là tiếng Anh, mà là tiếng Nga. Alvin sắc mặt trắng bệch mà hướng hắn gật gật đầu, chậm rãi đi tới chỗ An Từ, sau khi tháo xuống mắt kính, nâng lên gương mặt cô.

“Cô sẽ không nhớ rõ đêm nay.”

Hắn thấp giọng nói. Có ánh sáng trắng từ trong mắt hắn tràn ngập ra, An Từ đầu óc tối sầm, mất đi ý thức.

An Từ mềm như bông ngã xuống đất.

Sue đem áo khoác đã trượt xuống choàng lên vai cô, lại nhặt lên quần áo rơi rớt trên mặt đất: “Cậu đem Alan đưa về nhà hắn. Tôi đưa An tiểu thư trở về phòng ngủ.”

Lúc này, dư quang hắn thoáng nhìn tới Alvin ở bên cạnh thần thái có chút khác thường, đang ở bên cạnh nỗ lực dụi mắt, sắc mặt cũng có chút ửng hồng, hơi cảnh giác, hỏi: “Alvin, em có khỏe không?”

“Không tính là quá tốt.” Alvin cười khổ một chút, “Huyết Kích càng ngày càng kịch liệt, khả năng lát nữa tôi sẽ lại đi phòng y tế tiêm một liều thuốc an thần.”

Edward đồng tình chụp bờ vai của hắn: “Alan tám phần cũng là vì nguyên nhân này nên mới phát điên. Nhịn qua hai tháng này thì tốt rồi.”

“Em hiểu.” Alvin thấp giọng nói.

Hai người vội vã đi ra ngoài. Alvin nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, hiểu rõ nơi này tạm thời không còn chuyện để hắn hỗ trợ, hắn đi đến bồn rửa tay, mở ra vòi nước, tính toán rửa sạch chất nhầy dính ở trên.

Hỗn huyết trên người của khoa thực vật mang thêm chất nhầy thông thường có lượng độc tính nhất định, không có hại với con người, nhưng mà nếu không cẩn thận bị loại hỗn huyết có thuộc tính tương khắc khác đυ.ng tới, rất có thể sẽ gây thành sự cố.

Vừa định vặn vòi nước, trong mắt Alvin hiện lên một tia đỏ tươi.

Ánh mắt hắn cứng lại.

Vệt đỏ tươi đó là máu của An Từ. Alan thả ra dây đằng đều có các gai nhỏ, An Từ da dẻ mịn màng, hơn nữa ngay từ đầu cô liều mạng giãy giụa, kết quả là trên tay trên chân đều có vết thương, máu tươi bắn tung tóe trên đá cẩm thạch. Alvin ngập ngừng đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi vệt máu, dưới ánh đèn vàng yên lặng quan sát.

----

Editor: Từ chương sau mình sẽ bắt đầu thu phí nhé!! Yêu mọi người <3