Chương 4: Lời thề trung thành

“Mẹ, con đi đây.” Tsunayoshi chào hỏi xong, đột nhiên nhìn thấy Gokudera Hayato đứng ở cửa.

“Chào buổi sáng, Gokudera-san.” Tsunayoshi cười dịu dàng, “Có gì muốn nói thì chúng ta vừa đi vừa nói đi.”

“À, vâng.” Gokudera Hayato lập tức lo lắng trả lời.

Thật là một đứa trẻ đáng yêu mà. Tsunayoshi nhìn thấu sự căng thẳng, bất an, mặc cảm cùng một chút khát vọng trong mắt Gokudera Hayato. Ánh mắt đó thật là quen thuộc. Nghĩ đến tài liệu ngày hôm qua nhận được, Tsunayoshi cười cười.

Hy vọng được người khác chú ý sao.... Thật sự vẫn là một đứa trẻ a....

Cho đến khi không nhìn thấy nhà Sawada, Tsunayoshi mới hỏi: “Gokudera-san có gì muốn nói với tớ sao?”

“A, đúng vậy!” Đột nhiên Gokudera quỳ trên mặt đất, “Xin cho tôi đi theo ngài, trở thành trợ thủ đắt lực ngài, Juudaime!”

Gokudera cuối đầu xuống, nhắm chặt mắt lại, chờ đợi câu trả lời của Tsunayoshi như chờ phán quyết sinh tử.

Bùm, bùm, bùm...

Gokudera nghe thấy tiếng thở dài của chàng trai nhịp tim càng đập dữ dội hơn, hỏi: “Ngay cả khi tôi không kế thừa Vongola?”

Cái gì?

Gokudera ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của chàng trai.

Ánh nắng ban mai làm mờ đi khuôn mặt chàng trai, làm khuôn mặt chàng trai càng hiền lành, trong hoảng hốt phảng phất có thể nhìn thấy đôi cánh trắng tinh sau lưng chàng trai.

“Cậu là muốn theo mình, hay là Vongola Juudaime?” Tsunayoshi đưa tay nâng Gokudera Hayato đứng lên, “Nếu cậu chọn phía trước, vậy hãy nỗ lực mạnh lên chứng minh cho tớ thấy, tự mình đứng bên cạnh tớ, tớ sẽ không chờ cậu.”

“Còn hiện tại, chúng ta vẫn nên đến trường đi, đến trễ không tốt đâu~~”

Gokudera Hayato, ta sẽ không từ chối bất cứ thứ gì, nhưng nếu cậu muốn lấy thứ gì từ trong tay tôi, vậy hãy trưởng thành lên, tự mình tới lấy.

Tôi sẽ rửa mắt chờ mong.

Lúc lâu sau, bức tường ven đường bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ. Trong cái lỗ, Reborn ló đầu ra nhìn hướng Tsunayoshi rời đi, mỉm cười đầy ẩn ý.

..........................................................................................

Tsunayoshi ngồi một mình trong phòng tiếp khách không một bóng người, quyển sách trên tay đã lâu chưa lật sang trang kế tiếp.

Nhớ tới một ít việc đâu....

Ấn nhẹ vào huyệt Thái dương, Tsunayoshi đơn giản vứt bỏ quyển sách trong tay, nằm trên ghế sô pha bọc da.

Nếu lúc này có người dùng ‘Ngưng’ xem quyển sách bị bỏ qua kia, nhất định sẽ phát hiện có niệm lực dao động.

Đây là ‘Cuốn sách ứng biến’ từ trong GL, mà quyển sách là Ging Freecss đưa cho người từng là Chrollo Lucifer – Tsunayoshi.

Có lẽ người thường rất khó tưởng tượng, một trong năm cao thủ niệm lực Ging Freecss sẽ có quan hệ với thủ lĩnh Lữ đoàn ảo ảnh Chrollo Lucifer. Mà trên thực tế, hai người họ lại là bạn rất thân. Đương nhiên, bản thân Chrollo thường thường khịt mũi coi thường với người bạn này, cho nên rất ít người biết được quan hệ của hai người họ.

Đưa tay lên che mắt, trong lòng Tsunayoshi dần dần lạnh lẽo.

Người Phố Sao Bằng, cho dù có đi xa, cuối cùng cũng sẽ quay về ‘Vùng đất bị Chúa bỏ rơi’.

Bởi vì, sau tất cả, họ khác nhau.

Người Phố Sao Băng sớm không phải là người, mà là dã thú khoác da người. Họ gần như là tồn tại để sống. Cái chết, là thứ không phải đáng sợ nhất. Cho dù rời đi Phố Sao Băng, cũng không thể bị xã hội bên ngoài đồng hóa, cuộc sống bị vặn vẹo cũng không thể phục hồi.

Giống như Nobunaga thích kiếm, Uvogin hiếu chiến, Machi thích nấu cơm, Shalnark trầm mê internet, Feitan nghiện game, mỗi người từ Phố Sao Băng rời đi đều cố gắng tìm thứ gì đó khác biệt, một thứ để chứng minh mình tồn tại trên đời.

Mà hắn, đã diễn qua các nhân vật khác nhau, trải qua những cuộc sống khác nhau; thích đọc các cuốn sách khác nhau, đi xem thế giới khác nhau; vẫn luôn làm người khác lâm vào tình yêu say đắm, cảm nhận được tình cảm mà hắn chưa từng có. Tất cả những thứ này, bất quá là vì chứng minh chính mình còn sống.

Dùng lí trí để kiểm soát sự điên cuồng, làm mình không trở thành cỗ máy gϊếŧ chóc, hoàn toàn điên cuồng.

“Quan trọng nhất là lữ đoàn, không phải là một người....Mệnh lệnh của ta phải ưu tiên, không phải là sinh mạng....” Hắn thấy được trí nhớ mình nói như thế.

“Chà, ai mà ngờ được....” Tsunayoshi lẩm bẩm, nhắm hai mắt lại.

..........................................................................................

“Cùm cụp”.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy Tsunayoshi nằm trên ghế sô pha, Hibari ngẩn người, cũng không nói gì, chỉ di chuyển nẹ nhàng rồi đóng cửa lại.

“Lại không đi học à,” Hibari nhỏ giọng tự nói, dù chính mình cũng nghe không rõ, “Cắn chết ngươi à.”

Nhìn khuôn mặt đang yên bình ngủ của Tsunayoshi, ánh mắt Hibari dần dần dịu dàng lên. Vươn tay muốn chạm vào, nhưng khi sắp đυ.ng tới lại dừng lại.

Đột nhiên nhéo khuôn mặt Tsunayoshi một cách thô bạo, Hibari chất vấn nói: “Cậu còn định giả vờ ngủ đến bao giờ?”

“Ma ma, bị phát hiện rồi...” Tsunayoshi mở mắt ra, ánh mắt thanh tỉnh, không có chút buồn ngủ nào.

Đến tột cùng ngươi cảnh giác cái gì đâu, Sawada Tsunayoshi. Hibari nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Tsuyoshi, nghĩ thầm.

Cùng lúc đó, Gokudera Hayato đứng trước mặt ‘Sawada Tsunayoshi’, trong ánh mắt không thể nghi ngờ kiên định.

“Cậu ấy ở đâu?” Gokudera hỏi.

Hắn biết, hắn rốt cuộc chờ tới cuộc sống minh chưa từng nghĩ tới. ‘Sawada Tsunayoshi’ giơ lên khuôn mặt tươi cười, con đường này rốt cuộc hiện ra trước mắt hắn.