Chương 2: Gương mặt giả

“Tsuna-kun, có chuyện gì vậy?” Giọng nói Sawada Nana truyền đến.

“Mẹ,” trong mắt Tsunayoshi hiện lên sự dịu dàng, “Đứa nhỏ này nói nó là gia sư của con, mẹ có biết chuyện này là sao không?”

“Hả?”

“Xin chào, tôi là gia sư Reborn.” Kéo kéo vành nón, Reborn nói.

A, mất kiên nhẫn sao? Hơi thở trên người có chút rối loạn.

“A, cháu chính là ‘Tân thế kỷ tiểu soái ca’? Dễ thương quá~~~” Sawada Nana ngạc nhiên nhìn Reborn.

Đây không phải là trọng điểm đi... mặt Tsunayoshi biến sắc. Bất quá ‘Tân thế kỷ tiểu soái ca’? Thằng nhóc con này thật đúng là...Tự luyến. Liếc nhìn chiều cao chưa tới 1 mét của Reborn, Tsunayoshi âm thầm gật đầu. Chữ ‘Tiểu’ này rất phù hợp.

*Tân thế kỷ tiểu soái ca = Anh chàng đẹp trai thế kỷ mới

“Thôi, kệ vậy.” Tsunayoshi thở dài một hơi, “Mẹ, con đi trước đây.”

Đây xem như là thái độ của một kẻ vô dụng khi đối mặt với những trường hợp khẩn cấp đi? Bất lực, thờ ơ và cuối cùng là chấp nhận hiện thực.

Nhưng mà, đối mặt với thái độ bất động, không hợp tác của ta, ngươi sẽ làm gì đây, Reborn.

Tsunayoshi âm thầm mím môi, trong ánh ánh lóe lên tia sáng u ám.

Khoảnh khác bước ra khỏi nhà bước đầu tiên, Tsunayoshi cảm nhận được hơi thở Reborn đang tới gần, sau đó dừng lại...Trên đầu của hắn.

Bước chân hơi khựng lại, nhỏ đến mức người khác không phát hiện, Tsunayoshi dường như không có việc gì mà tiếp tục đi về phía trước.

Địch không động, ta không động.

Bất quá, thật nhẹ a.

“Nghề nghiệp của tôi là sát thủ.” Reborn nhảy lên trên vách tường, vừa đi vừa nói.

“Gì vậy, nhóc theo kịp lúc nào vậy?” Tsunayoshi giả vờ giật mình, kinh ngạc nói một câu.

“Từ khi cậu ra khỏi cửa đã bắt đầu, Tsuna ngu ngốc.” Reborn kéo vành nón của mình, nhìn bộ dáng ngu xuẩn của Tsuna, cảm thấy phán đoán trước đó của mình thật mất mặt.

“Chào buổi sáng, Tsuna-kun.” Ở ngã rẽ, cô gái tóc ngắn xinh đẹp chào hỏi với Tsunayoshi.

“Chào buổi sáng, Kyoko-san.” Tsunayoshi mỉm cười đáp lại.

Sasagawa Kyoko, 13 tuổi, là tình nhân trong mộng của các nam sinh trung học Namimori.

“Ồ, thật dễ thương...” Kyoko ngồi xổm xuống nhìn Reborn hỏi Tsunayoshi, “Tsuna-kun, đây là em trai cậu à?”

“Không phải, đó là...”

“Ciao~~~ tôi là gia sư của Tsuna, Reborn.” Reborn ngắt lời Tsunayoshi nói, “Nghe nói Tsuna ngu ngốc có thích một người, cô biết người đó là ai không?”

*Ciao: tiếng Ý

Nghĩa là chào

“Chào buổi sáng~~” Hiển nhiên Kyoko không thấy lời Reborn nói là thật, vì thế cười tủm tỉm nói, “Tsuna-kun có thích người nào à, chị không biết nữa~~ à, Tsuna-kun muốn đi chung không, nếu không đi sẽ đến trễ đó.”

Tsunayoshi nhìn Reborn một cái, nói: “Không cần, mình có chút chuyện.” Chắc Reborn sẽ có chuyện muốn nói với ta đâu.

“Sawada Tsunayoshi, 13 tuổi, học sinh năm 1 lớp A trường trung học Namimori, được xưng là ‘Dame-Tsuna’ trong truyền thuyết nhảy bậc chỉ được ba tầng, điểm thi trung bình vĩnh viễn chỉ có 17.5.... Đó thật sự là cậu à?” Hai mắt đen nhánh Reborn nhìn chằm chằm Tsunayoshi, “Tôi không đọc được suy nghĩ của cậu.” Vừa rồi Reborn đã thử dùng thuật đọc tâm đọc lấy tiếng tim đập của Tsunayoshi, nhưng lại thất bại. Sẽ phát sinh chuyện này, chỉ có một loại khả năng: Tsunayoshi mạnh hơn hắn.

Nhưng nếu như vậy, làm sao Sawada Tsunayoshi sẽ ‘Vô dụng.’?

“A, đã bị truyền đến như vậy luôn à.” Tsunayoshi cười cười.

Thuật đọc tâm sao.... Thật phấn khích.

Tsunayoshi nhớ tới cô gái có năng lực tương tự. Nhưng nếu là thuật đọc tâm, nhất định là có hạn chế. Là hai người phải tiếp xúc thân thể, hơn nữa năng lực người bị đọc tâm phải yếu hơn người thi triển năng lực, hoặc tinh thần đối phương tương đối yếu ớt đi.

Trong lòng Tsunayoshi phân tích thuật đọc tâm của Reborn, nhưng trên mặt lại không hiện một tia dấu vết.

Không chút để ý tránh né Reborn, Tsunayoshi vừa đi vừa lẩm bẩm: “Aiii, không đi nhanh thì sẽ đến trễ...”

Reborn cuối đầu, kéo kéo vành nón.

Hừm, xem ra phải đánh giá thêm một lần.

Trước cổng trường, thiếu niên tóc đen đứng dựa vào tường, nhìn thấy Tsunayoshi, mắt phượng đen nhánh hơi nhếch lên, nói: “Cậu lại đến trễ, muốn bị cắn chết sao?”

“Mmm, gặp chút chuyện thú vị.” Tsunayoshi cười cười, “Hibari thật sự muốn cắn chết tớ à?”

Trong mắt Hibari Kyoya hiện lên tia ánh sáng, “Giữa trưa tới tìm tôi.” Dứt lời, liền không quay đầu lại rời đi.

Hả?

Tsunayoshi nghiêng nghiêng đầu, thay đổi thành biểu tình kinh sợ. “A a~~ trễ giờ rồi....” Sau đó chạy vào trường.