Chương 6
Ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối thật khó ngủ, nằm lăn qua lăn lại, nghe hết ba cái đĩa CD, rốt cuộc tôi nhịn không được, quyết định xuống lầu uống li sữa, hi vọng nó có thể giúp tôi sớm đi vào giấc ngủ.
Bưng li sữa ra khỏi bếp, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, là An Bình, nhìn quần áo chị ta biết ngay là mới trở về. Tôi nhất thời không biết nên lên tiếng chào chị ta hay là lẳng lặng lên lầu, vẫn nên như cũ, hai chúng tôi hẳn nên là nước sông không phạm nước giếng, nhưng hiện tại tôi lại phát hiện chị ta đang nhìn tôi chằm chằm, hình như là đang tìm gì đó trên người tôi.
An Bình quyết định phải giải quyết cho xong vấn đề, chị bước đến trước mặt tôi, “Mày ở đây chờ ai? Không phải là vì chờ tao chứ. Mặc Vũ đưa tao tới cửa nhưng không vào nhà, mày thấy rất đáng tiếc phải không.” Trên mặt chị ta hiện rõ vẻ khinh bỉ và châm chọc.
Tôi nghĩ không thể nói lí với chị ta được, xoay người rời đi, chị ta lại nắm mạnh lấy tay tôi, “Sáng nay tựa như mày và Mặc Vũ rất thân với nhau, tối hôm qua hai người đi với nhau sao?” Chị ta giờ đây chẳng khác gì người đàn bà chanh chua đang ghen tuông, tuy rằng tôi từ trước đến nay không tranh giành gì, nhưng cũng không thể không thừa nhận, chị ta đúng là cô gái thông minh xinh đẹp độc lập, tình yêu quả nhiên có thể hoàn toàn thay đổi một con người.
Nhẹ nhàng buông tay chị tar a, tôi lạnh lùng nói, “Tôi không muốn cùng người không có lí trí nói chuyện, sao chị không dám tưởng tượng, nói không chừng đêm qua tôi và hắn đã vượt rào làm chuyện gì đấy.”
An Bình bỗng nhiên tỉnh táo lại, “An Tịnh, tao cũng biết hỏi mày như vậy thật buồn cười, mày có biết tao vì sao lại hỏi mày như vậy không?” Chị ta gằn từng tiếng: “Bời vì tao đột nhiên phát hiện mày rất có tiềm chất câu dẫn đàn ông.”
Mãi đến khi tôi xoay người lên lầu, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt lợi hại của chị ta vẫn nhìn theo bóng lưng tôi.
Sáng ngày thứ hai, bầu trời thật trong xanh, xem ra ngày hôm qua tôi ngủ thật đẫy giấc. Vào bếp ăn chút điểm tâm, tôi liền muốn đến trường sớm.
Bình thường ba mẹ sẽ không dùng điểm tâm sớm như vậy, có lẽ do An Bình ở nhà, nên mọi thứ không giống như trước, không nghĩ đến sáng sớm cũng bị chị ta làm khó, nên tôi phải ra khỏi nhà thật sớm.
Vừa mới chuẩn bị xong mọi thứ, Chu Tư Tư đã xuất hiện ngay cửa, “Nhị tiểu thư, lái xe đã chở đại tiểu thư đến công ty, giờ cô muốn đi chỉ sợ không có xe, bằng không cô chờ một lát, chờ lái xe quay về rồi đi.”
Tôi chỉ biết nếu ngồi đây đợi, không chừng phải đợi tới giờ cơm trưa luôn thể. Nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ mười lăm rồi, công ty của baba phải hơn chín giờ mới làm việc, mà từ nhà đến công ty cũng không xa lắm, chín giờ mới vào làm, không nhất thiết phải đi từ lúc bảy giờ.
“An Bình đi làm không cần phải sớm vậy chứ?” Tôi nhìn chằm chằm Chu Tư Tư, bà ta sẽ không phải giả bộ nói thế chứ.
“Đại tiểu thư vừa mới đến công ty, mọi thứ còn chưa quen, vì muốn có thể mau chóng tiếp nhận công ty, nên thời gian gần đây đều phải tăng ca làm thêm giờ, cho tên nhị tiểu thư đi học buổi sáng chắc sẽ không thể đi xe được rồi.” Tôi vẫn nhìn chằm chằm bà nhưng không nói gì, Chu Tư Tư thoáng thấy bất an liền bổ sung một câu, “Hay tôi nói ông chủ mướn thêm một người tài xế vậy.”
“Không cần, Chu quản gia, tôi tự đi xe taxi đi học là được rồi.” Kì thật tôi đã tròn mười tám tuổi rồi, có thể tự lo cho mình, cho tới bây giờ tôi cũng không hề coi đồ vật của An gia là đồ của mình, nhất định phải học lái xe, chẳng lẽ về sau muốn đi đâu cũng đều phải nhờ người khác đưa đi cả sao.
Cũng may hôm nay tôi dậy sớm, cũng có thể đợi được xe taxi đến trường học, thời gian vẫn còn sớm. Tôi có thói quen cho taxi dừng cách trường học một con phố, xuống xe, tôi chậm rãi cuốc bộ tới trường.
Vừa đến cổng trường, liền thấy Ngải nhị từ trong xe đưa tay ngoắc ngoắc tôi, cô quay vào trong xe nói với Ngải Bồng, “Anh, anh có thể đi rồi, hôm nay cũng không cần đến đón em.”
Ngải Bồng gật gật đầu chào tôi, không nói một câu đã lái xe rời đi.
Ngải nhị kéo tôi vào trường, tôi nhịn không được hỏi: “Vừa rồi cậu lại diễn vở gì đấy?”
“Gì mà diễn? Vương Bảo Xuyến chờ một người suốt mười tám năm, xa xa thấy cậu, anh trai mình liền đứng đây chờ cậu.”
“Chờ mình?” Anh ta không nói câu nào liền rời đi, còn chờ tôi đến gần?
“An tứ, cậu đừng giả bộ không biết gì. Cũng không phải vì Ngải gia nhà mình thiếu lái xe nên anh mình mới lái xe chở mình đi học, anh ấy là vì đã tốt nghiệp rồi, không có cơ hội gặp cậu, nên học kì này mới nguyện ý làm tài xế cho mình.”
Thấy tôi vẫn thờ ơ như cũ, Ngải nhị nhịn không được kích động, “Anh trai mình theo đuổi cậu đã ba năm, ba năm đấy, thử hỏi đời người có bao nhiêu cái ba năm, anh ấy đã đem ba năm tốt đẹp nhất dành tặng cho cậu, cậu lại không một chút đáp lại.”
Tuy rằng vẻ mặt Ngải nhị thật nghiêm túc, tôi lại nhịn không được phải phì cười, nghe khẩu khí của cô, giống như đang lên án tôi đã hủy đi tuổi xuân của một người thanh niên tốt vậy. “Mình có đáp lại, ba năm trước mình đã cự tuyệt anh ấy rồi.”
Ngải nhị nhớn nhác, “Ý mình không phải là như vậy. Năm đó cậu mới vừa vào đại học, anh trai mình vừa thấy liền như bị trúng tiếng sét ái tình, lập tức theo đuổi cậu, sau đó lại nghe nói cậu chính là cô gái thiên tài, mới mười lăm tuổi, anh ấy muốn chờ thêm một hai năm nữa cho cậu lến lên một chút rồi mới ngỏ lời, lúc ấy anh ấy đã là tốt nghiệp rồi, nhưng vì cậu mà ở lại Thánh Huy học lấy bằng thạc sĩ. Sau lại nhịn không được mà thổ lộ với cậu, cậu cư nhiên lập tức liền cự tuyệt anh ấy.”
Ngải nhị đã làm thuyết khách suốt ba năm, nhưng rất ít khi thấy cô ấy thực tâm như vậy, tôi chỉ biết chân thật trả lời cô: “Trên thế gian, chỉ có tình cảm là không thể miễn cưỡng. Không phải là anh trai cậu không tốt, làm bạn thì được, làm người yêu thì mình xin miễn.”
“Lại nữa lại nữa rồi, mỗi lần bức cậu, cậu lại trả lời như vậy, cái gì mà không nói chuyện yêu đương, cũng không thấy cậu có ý định lấy chồng.”
Tôi cười cười, tôi cũng không muốn khám phá hồng trần, chẳng qua không muốn yêu đương thôi. “Ba năm Ngải Bồng ở lại nước cũng coi như không phải vô ích, anh ấy có thể vừa đọc sách, vừa quản lí công ty, không phải rất tiện hay sao.”
“Qui mô chi nhánh của tập đoàn Tân Thế Kỉ ở Mĩ đã vượt quá qui mô tổng bộ trong nước, anh trai mình nếu qua Mĩ chẳng phải sẽ càng có tương lai sao.” Ngải nhị cư nhiên cũng là người biết đối đáp, vẫn không chịu buông tha cho tôi.
“Mình nói nha, anh trai mình là người rất thiện lương, gặp phải yêu nữ như cậu mới thật không biết phải làm sao mới tốt đây. Tối hôm trước mình vất vả lắm mới lừa cậu ở nhà mình một đêm, thế mà hai người chuyện gì cũng chưa làm, anh ấy còn sớm đuổi cậu về, thật là khiến mình tức chết mà, nếu là mình, trước hết sẽ đem gạo nấu thành cơm, đến lúc đó cậu sẽ khóc bù lu bù loa đòi anh ấy phải chịu trách nhiệm.” Ông trời quả thật vẫn còn nhân từ, không cho Ngải Bồng nảy sinh ý nghĩ quái đản đó giống Ngải Vu.
“Ngải nhị, cậu còn chưa hiểu mình sao, thứ nhất, mình đã luyện judo hơn tám năm rồi, anh cậu cơ bản không phải là đối thủ của mình,” tạm thời tôi tự khoe khoang một chút, lại tiếp tục mỉm cười nói, “Thứ hai, cậu cho rằng mình và cậu là những người vì trinh tiết mà chịu mất mạng sao? Lên giường cùng ai thì sẽ theo người đó cả đời sao?”
Ngải nhị dùng ánh mắt tiếc rẻ nhìn tôi, “Thật không biết anh mình gặp cậu là phúc hay là họa nữa, cho dù là họa, xem ra cũng là tránh không khỏi.”
“Ngải nhị, nếu cậu là mình, cậu sẽ làm thế nào?” Tôi cũng không nhận không chối tiếp tục hỏi.
Ngải nhị thở dài một hơi, “Kì thật mình cũng biết chuyện tình yêu là không thể miễn cưỡng, nhưng thấy anh trai mình rất đáng thương, muốn mắng chửi thay anh ấy, mắng xong cũng vẫn thấy anh mình thật đáng thương.”
Tôi cúi đầu, giống như cung kính nghe giáo huấn, “Xin mời ngài cứ mắng chửi đi.”
Ngải nhị lập tức chùng mặt cuống, tay chỉ chỉ vào người tôi, “Cậu nói xem cậu có gì tốt, chính là ngoại hình cũng tạm ổn, được lắm được lắm, cho dù là mình không tìm được người nào đẹp hơn cậu, nhưng tâm cậu lại sắt đá như vậy, tính cách lại lạnh lùng, miệng lại độc địa, người như vậy cho dù có là mĩ nữ thì cũng có gì tốt chứ.”
Tôi thấy miệng lưỡi cậu ấy mới là độc địa đấy.
“Nếu Ngải Bồng có thể mắng chửi mình như vậy, ít nhất chứng minh anh ấy có thể buông tay.” Tôi có điểm xuất thần nghĩ thế, bất tri bất giác nói những lời này.
“An tứ, cậu vẫn khỏe chứ, mình mắng cậu, cậu cũng đừng quá thương tâm.” Chỉ thấy người mắng còn chột dạ hơn cả người bị mắng.
Thấy vẻ mặt khẩn trương của cô, tôi lập tức cười nói: “Cậu làm thuyết khách đã ba năm, cũng đã mắng mình ba năm, nếu mình thương cảm, sớm đã bị cậu khuất phục rồi.”
Ngải nhị cũng cười theo tôi, “Đã nói cậu đúng là yêu nữ vô tâm mà, chỉ có mình là đáng yêu thôi.” Đây chính là cảm giác bằng hữu.
Nói đến đáng yêu, ta liền nhớ đến anh chàng mặt hay cười ở quán bar, Mặc Vũ gọi người đó là Cảnh Kiệt, không biết có thể dùng anh ta làʍ t̠ìиɦ báo hay không.
“Ngải nhị, mình có tin tức muốn rao bán, có muốn biết người ngày đó ở quán bar tên là gì không?” Ít nhất cũng có thể đổi được một bữa cơm trưa.
“Hắn gọi là Cảnh Kiệt.” Ngải nhị cúi đầu bất đắc dĩ nói.
“Cậu biết? Không phải ngày đó hai người tặng tín vật hay xin số điện thoại của đối phương chứ?” Theo như hiểu biết của tôi đối với Ngải nhị, cô ấy hẳn là sẽ không tùy tiện như vậy.
Ngải nhị lắc đầu, “Mình căn bản cũng không nói chuyện nhiều với hắn, chính là ngày đó uống rượu, trước mặt mọi người, hôn má hắn một cái.” Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của tôi, Ngải nhị lí nhí bổ sung một câu, “Thật chỉ là hôn má thôi.”
“Không cần nói với mình, như vậy là hai người có thể tâm tính tương đồng, biết được tên họ của đối phương.”
Ngải nhị rốt cục kiềm chế không được, “Ai cùng tên khốn đó tâm tính tương đồng, tên khốn đó chính là đối tượng thân cận của mình trong buổi tiệc tối hôm qua.”
Nhìn thấy Ngải nhị tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, tôi chỉ nói một câu, “Ngải nhị, cậu thực sự rất đáng yêu.”
Lên năm tư đại học, thời gian học cũng được rút ngắn, thời gian chính được dùng để viết các loại báo cáo. Nếu là báo cáo cá nhân, tôi tự mình có thể làm tốt, điều làm cho tôi đau đầu chính là báo cáo nhóm.
Theo thông lệ, mỗi một sinh viên năm tư sẽ hướng dẫn cho một nhóm sinh viên lớp nhỏ hơn làm báo cáo, từng tổ sẽ được phân đến một công ty làm đề mục riêng, tùy theo từng công ty mà viết ra kế hoạch phát triển cho công ty đó.
Tôi thừa nhận tôi rất muốn làm việc, ở phương diện nhân sự tôi còn kém lắm, trước mặt tôi là sáu thành viên trong nhóm mà tôi sẽ hướng dẫn.
“Các em à, hôm nay là buổi gặp mặt đầu tiên của chúng ta. Chị nghĩ có một số việc cần nói trước với các em, như chị đã nói trước với mọi người lúc gọi điện thoại, báo cáo lần này của chúng ta không phải là những điều viết sẵn trong sách giáo khoa, mà là dựa vào điều kiện thực tế của công ty mà mình thực tập, mỗi công ty sẽ có một sách lược phát triển riêng. Các em đã dùng toàn bộ khoảng thời gian một tháng để hoàn thành bản báo cáo, kết luận duy nhất mà chị rút ra được, chính là mọi người làm việc chỉ có lệ, hoặc là chép từ trong sách ra, hoặc là copy từ tạp chí tài chính và kinh tế, mọi người cũng không thật sự bỏ công đi tìm tư liệu.”
Tôi vừa nói xong, trên mặt sáu người biểu lộ đủ loại biểu hiện, hoặc là bất mãn, hoặc là khinh miệt, hoặc là không thèm quan tâm. Cũng tốt, dù sao tôi cũng có dư thời gian, vừa hay là dịp để tôi ra tay.
“Lí Giai Viện, em là sinh viên năm nhất, cho nên chị giao cho em phần nhẹ nhất, nhận xét tính chất của công ty. Công ty chúng ta thực tập là công ty cung cấp các thiết bị tự động hóa cho khách sạn, sản phẩm của công ty là những máy móc điện tử, sản phẩm của công ty là độc quyền. Sản phẩm của công ty là những sản phẩm chất lượng cao, đối với vấn đề môi trường xung quanh nhà xưởng cũng được yêu cầu rất cao. Công ty đang dự định mở xưởng sản xuất ở Thành Nam. Thành Nam là khu công nghiệp lớn, ở đó đã có nhà máy lọc dầu, nếu công ty đầu tư nhà xưởng ở đó, phí chống ô nhiễm mỗi trường một năm phải bỏ ra là một con số khổng lồ so với việc xây nhà xưởng ở khu vực cách xa đó một chút. Còn nữa, em thu thập số liệu của công ty, nhưng những số liệu này lại hoàn toàn giống với số liệu trong sách giáo khoa, chị không phải muốn hỏi em “the differences of all kinds of entities, such as Partnership, Limited liability company and Corporation. I just want you to give my some detailed suggestions.” [tạm dịch: sự khác biệt của tất cả các thực thể tham gia, chẳng hạn như quan hệ đối tác, công ty trách nhiệm hữu hạn và công ty cổ phần. Chị chỉ muốn em cho chị một số gợi ý chi tiết]. Không phải là tôi bị hồ đồ, nói mớ tiếng Anh, mà là báo cáo của con bé đa phần là viết tiếng Anh, hình như là muốn khoe khoang khả năng của mình, cũng có lẽ là vì copy nguyên văn cho tiện, không cần phải dịch sang tiếng Trung chi cho khổ.
Không để ý đến vẻ xem thường của em Giai Viện, tôi chuyển mục tiêu sang người kế tiếp, “Chung Thạc Văn, chị giao cho em viết báo cáo về bộ phận điều tra thị trường.”
Đối phương tươi cười đáp lại, “Chị à, chỉ là bài tập thôi, không cần phải nghiêm túc như vậy, chi bằng buổi chiều em mời chị đi uống trà, chúng ta từ từ tán gẫu.”
Gặp phải loại người này, tôi chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng đóng băng ý cười trên khuôn mặt hắn.
Cuối cùng cũng xong, sau khi nhận xét bài viết của sáu người đó, toàn thân tôi mệt nhoài, có thể khẳng định đây là ngày tôi nói chuyện nhiều nhất từ hồi tôi vào học đại học.
“Nói tới nói lui, chị An thật là không có gì cũng làm khó tụi em.” Đàn em họ Lí vẫn là không phục lắm.
“Trách nhiệm của chị là quản lí, phối hợp với mọi người, còn nữa, mỗi người bọn em chỉ làm một phần, còn chị lại chính là người tập hợp tất cả, như vậy nếu các em có gì thiếu sót, chị phải là người bổ sung vào, cũng mong các em nhiệt tình hoàn thành bản báo cáo, không được tiếp diễn việc làm qua loa kia.” Nói xong tôi dùng ánh mắt nghiêm khắc quét qua toàn bộ lớp đàn em một lượt.
Đàn em bất mãn lại đưa ra ánh mắt xem thường thứ n+1, cuối cùng cũng chả đâu ra đâu.
Trong lòng âm thầm thở dài, mẹ vẫn hi vọng tôi có thể vào được công ty baba thi thố tài năng, chỉ có mình tôi hiểu rõ, mục tiêu của tôi không phải là ở đó, tôi có thể viết hoàn hảo bản kết hoạch cho công ty, nhưng học mãi cũng không xong cái gọi là thao túng lòng người, không biết dùng người phục người, đành phải dùng ánh mắt nghiêm khắc để ngụy trang chính mình.
Miễn cưỡng cho qua, tôi tuyên bố thời gian họp nhóm lần sau, tên sinh viên năm hai – Chung Thạc Văn vẫn theo bên cạnh tôi, nói thẳng ra là nhất định phải mời tôi đi uống trà để tiếp tục thảo luận về bản báo cáo.
Sinh viên năm nhất Lí Giai Viện cùng Tiêu Lí Lệ ở bên cạnh kẻ xướng người họa: “Tóm lại vẫn là chị đã học lên năm tư, so với tụi em là hơn ba năm, hiểu được rất nhiều thứ.”
“Đúng thế, cho nên mới nói trí tuệ không luận tuổi tác.”
Tôi không khỏi cười lạnh, lòng phụ nữ thật kì quái, thấy nam nhân xum xoe, cho dù là cô gái đó không thích người ta nhưng lại vẫn thấy đó làm kiêu hạnh, nhưng chỉ cần đối tượng các chàng trai xum xoe không phải là mình, liền đố kị quấy phá, bày mưu tính kế, thì ra là muốn nói tuổi tôi so với tụi bọn nó thì lớn hơn vài tuổi. Trách không được trước sinh nhật một ngày, Ngải nhị cũng muốn dậm chân dậm tay hung hăng một phen, thật không hiểu sao nữa, trời vốn dĩ không công bằng với nữ nhân, mà ngay cả nữ nhân cũng ghen ghét lẫn nhau.
“Em Lí, em qua mười tám rồi phải không? Hẳn là đã vào tuổi xuân rồi.”
“Tháng trước em vừa tròn mười tám tuổi.” Cô nói một cách đắc ý.
“Thế thì chúc mừng em, trí tuệ của em chắc hẳn là hơn chị rồi, chị mới qua sinh nhật mười tám tuổi cách đây đúng mười ngày.” Tôi thản nhiên nói, không chút kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt thanh xuân kia tràn đầy nét ngạc nhiên.