Chương 45: Chương 18-4

Viên Miêu cũng rất thích ăn nho, nhìn thấy quả nho to như thế, trong lòng cô rất thích. Chọn hai chùm, đang muốn trả tiền, nhưng Chư Nhất Hành lại trực tiếp đưa tay cầm lấy hai chùm khác đặt vào, Viên Miêu ngăn cản: “Này!”

“Tôi muốn ăn.” Vừa nói, lại đặt vào một chùm dài.

Chủ quầy là một người phụ nữ, tươi cười nói: “Đôi vợ chồng trẻ này.”

Viên Miêu liếc nhìn anh ta một cái, trong lòng lẩm trách thầm: “Lần này ngược lại anh tự bỏ tiền của mình nha.”

Lại thấy có một cửa hàng bán rượu thuốc, vừa nhìn thấy hai người bọn họ, liền nói: “Sắp đến mùa đông rồi, uống rượu này cũng được, bổ thận tráng dương. Mùa đông uống một chút, bổ dưỡng một năm.”

Viên Miêu có chút xấu hổ, ngược lại Chư Nhất Hành dừng lại cầm lên xem một chút. Người bán rượu tưởng là khách đến mua, liền bắt đầu giới thiệu thứ ngâm trong rượu, lúc giới thiệu đến lông hải cẩu, còn nói rất chi tiết. Viên Miêu nghe thấy xấu hổ, liền ở phía sau lặng lẽ kéo Chư Nhất Hành: “Này, đi thôi.”

Chư Nhất Hành quay đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Xem một chút thì có chuyện gì sao?”

Viên Miêu liếc nhìn người bán hàng, nhỏ giọng trách mắng: “Anh không mua, lại để cho người ta uổng phí công giới thiệu làm gì?”

Chư Nhất Hành nghiêm túc nói: “Tại sao tôi sẽ không mua?”

“Anh ——” cô không có nói tiếp, mặt chợt đỏ.

Chư Nhất Hành ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Là cô cảm thấy tôi không cần mạnh lên?”

Viên Miêu đẩy anh ta một chút: “Đi chết đi.”

(Editor: Cười bò với câu nói của chị=)))) )

Chư Nhất Hành quay đầu lại: “Có thích hợp cho phụ nữ dùng không?”

“Phụ nữ?” Người bán nhìn một chút: “Cái này, thêm chút hoa hồng cùng cao lộc thai, thích hợp với phụ nữ.”

(Cao lộc thai hay lộc thai cao gì đó tui khum biết đâu nha mấy cô :V )

Viên Miêu hỏi: “Không phải hoa hồng dùng để phá thai sao?”

Ông chủ cười ha ha: “Cô bé, là học được từ xem TV sao? Hoa hồng là thứ tốt, lưu thông máu, tay chân phụ nữ lạnh như băng, mùa đông họ sợ lạnh, bất cứ cơn đau nào kéo đến, đều do máu không lưu thông, có khí lạnh.”

Viên Miêu nhìn dáng vẻ gật đầu của Chư Nhất Hành, người bán hàng đi chào những người khác, nhỏ giọng nói: “Đừng nghe anh ta lừa.”

“Nhưng tôi cảm thấy anh ta nói rất hợp lý.”

“Anh ——”

Chư Nhất Hành nói với ông chủ: “Vậy cho tôi một vò.”

“Được chứ.”



“Này, Chư Nhất Hành.” Viên Miêu cảm thấy việc ngăn cản không có hiệu quả, liền quyết tâm, lần này cô sẽ không trả tiền.

Chủ quầy khéo léo dùng rơm đan tấm tre, đem vò rượu vào buộc chặt: “Anh cầm đi.”

Chư Nhất Hành cầm lấy, một tay cầm vò rượu, quay đầu nhìn cô: “Trả tiền?”

Viên Miêu tức giận không nói lời nào, Chư Nhất Hành nâng cánh tay lên: “Tôi nói là, ví tiền của tôi ở trong túi.”

Viên Miêu tức giận sờ hai bên hông: “Ở chỗ nào? Trong túi áo không có.” Cô muốn sờ túi quần, anh ta kêu: “Này, đang ở ngoài đường, cô sờ cái gì?”

Cô ngẩng đầu lên, vốn chính là tức giận, nhìn khuôn mặt đầy tinh quái của anh ta: “Ý của tôi là, ở túi áo khác bên trong, đừng sờ linh tinh.” Mặt của Viên Miêu đỏ lên. Cô khéo khóa áo xuống, lộn trái lộn phải, chạm vào một lần nữa, mới tìm thấy ví tiền. Mở ra, cầm lấy tiền và đưa đến, sau đó đem tiền thừa cất xong, đồng thời nhét lại vào trong túi của anh ta.

Còn không quên kéo khóa lại.

Khi rời phiên chợ sáng, trong tay của bọn họ cũng đầy ắp đồ. Anh ta cầm hai vò rượu, hai con cá cùng một con gà Tây mới gϊếŧ, cô cầm bốn cân nho, một quả bí ngô, một chút nấm cùng hai túi rau cải xanh không thể không mua.

Mặt trời lên cao, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên hai người của bọn họ, giống như đôi trai gái bình thường dậy đi chợ sáng, không có hận thù, chỉ có cuộc sống.

Hai người đơn giản chỉ là ăn một bữa cơm trưa, trở về Vân thành. Chư Nhất Hành còn đặc biệt mua một cái hộp giữ nhiệt, đem cất xong cá và rau, lại mua hai chai nước khoáng đông lạnh, mới trở về nhà.

Trở lại nhà, Viên Miêu liền bắt đầu nấu cơm. Cá đã qua mấy tiếng, nhưng vẫn còn tươi, có thể dùng làm miếng cá. Bí đỏ nhất định là dùng để nấu cháo bí đỏ, thịt gà Tây đương nhiên không thể nấu cháo gà, nấu canh gà, chỉ cần cho ít nấm hương, xào rau cải. Thời gian nấu cơm, Viên Miêu còn muốn, thậm chí thường xuyên đi tới nơi đó cũng không tệ.

Chư Nhất Hành dường như cũng khá vui vẻ, ở trong phòng huýt sáo đi tới đi lui, dường như làm cho nơi nào cũng đều là tiếng cười từ miệng của anh ta, ngay cả âm thanh của máy hút mùi cũng giảm xuống.

Sau năm giờ, thức ăn đã có trên bàn.

Sau khi Viên Miêu bê lên món thức ăn đầu tiên phát hiện, anh ta đã dọn xong cốc, đến khi thức ăn đã bày hết trên bàn, mới phát hiện ở góc bàn chính là vò cốc rượu thuốc đã mua hôm nay.

Chén có chân cao để rượu này, theo cách này, là sự kết hợp giữa Trung Hoa và phương Tây.

Chư Nhất Hành đem rượu rót ra, còn hướng về phía mặt trời lắc lắc: “Này, đừng nói với tôi, nó khá tinh khiết, cũng không có tạp chất gì, màu sắc, cũng giống như sâm panh.”

Lại rót vò rượu của cô, lại lắc lắc: “Cái này của cô rốt cuộc có hoa hồng, màu sắc chính là rất đậm.”

Viên Miêu nói: “Tôi cũng không tin anh có thể uống hết được vò rượu này.”

Chư Nhất Hành nghiêm túc nói: “Tại sao không thể?”

Viên Miêu hừ một tiếng.

Chư Nhất Hành nói: “Một vò rượu như thế này, tôi uống bao nhiêu, cô uống bấy nhiêu. Tôi uống hết, cô cũng phải uống hết.” Vừa nói, anh ta rót đầy cốc.

Viên Miêu vội vàng ngăn cản: “Đừng rót nhiều như vậy, tôi không uống được.”

“Không có sao, còn sớm, cho dù có say, còn lâu trời mới sáng.”

Viên Miêu múc canh, Chư Nhất Hành bưng rượu đến trước mặt cô: “Tới đây, uống thử một chút.”



Viên Miêu vội vàng uống trước mấy hớp canh: “Tôi sẽ không bị anh lừa. Buổi trưa tôi không ăn cơm, uống rượu khi bụng trống không sẽ dế bị say nhất, tôi phải ăn trước một lúc.”

Chư Nhất Hành cướp lấy bát canh của cô: “Đừng làm những chuyện đó, tới, uống một chút thôi.”

Viên Miêu chưa bao giờ uống qua rượu trắng, một ngụm này đi xuống, cổ họng cay giống như muốn bốc cháy, nước mắt chảy xuống. Cũng không để ý Chư Nhất Hành gắp cho cô cái gì, vội vàng ăn vào: “Chư Nhất Hành, người xấu này, rượu này cay quá, tôi không uống nữa.”

Chư Nhất Hành cười ha ha, mặt khác lại gắp thức ăn cho cô: “Tới tới tới, ăn nữa cho đỡ cay.” Anh ta cũng cầm rượu trước mặt bưng lên, uống một ngụm, hơi nhíu mày: “Là uống không ngon lắm. Nhưng cũng tạm được.” Lại liếc nhìn Viên Miêu: “Dùng để kí©ɧ ɖụ©. Tới đây, uống thêm chút nữa.”

“Không uống.”

“Mua cũng mua rồi, rất đắt. Cô trả tiền, cô biết.”

Nếu là năm năm trước, Viên Miêu quả quyết nói: “Vứt đi.” Năm năm sau, mặc dù không phải là tiền của cô, nhưng Viên Miêu vẫn là suy nghĩ rất nghiêm túc. Chư Nhất Hành nói: “Uống từ từ, mới vừa rồi cô chính là uống quá vội. Trên bàn rượu, nếu uống rượu giống như cô, một lúc say là phải. Chậm một chút, một lúc nữa lại uống thêm một ngụm.”

Viên Miêu ở chỗ này bị câu nói “Một lúc nữa lại uống thêm một ngụm.” thuyết phục, đem một cốc rượu kia, uống hết. Cuối cùng khi uống xong, cô đều không cảm thấy đó là rượu, uống cũng không có cảm giác gì.

Cô biết là mình đã uống xong, còn muốn đi dọn dẹp bát đũa, đến khi đến lúc cô muốn đứng lên, mới dùng sức, liền ngồi phịch xuống đất.

Chư Nhất Hành đi tới kéo cô: “Cô ngã à?” Nồng độ cồn của rượu này khá cao, anh uống xong liền cảm thấy hơi choáng váng.

Giọng nói của Viên Miêu có chút say và quyến rũ: “Đỡ tôi đứng dậy, tôi phải rửa bát.”

“Còn rửa bát?” Anh ta dùng sức một cái, bế cô lên: “Cô còn muốn rửa bát?”

“Không rửa một lúc sẽ thu hút gián.” Cô uống quá nhiều, không có sức mà giãy dụa, Anh cũng uống hơi nhiều, bế cô lên lầu, bước chân cũng có chút không vững. Cô lại vùng vẫy, tay chân anh mềm nhũn, một tay vịn vào lan can mới đứng vững không ngã xuống, nhưng bởi vì thả lỏng tay, cô liền muốn đi xuống, anh đi về phía trước chặn một cái, cô liền bị anh chặn lại giữa lan can.

Ngọn lửa trong anh đột nhiên nổi lên.

Khuôn mặt của Viên Miêu trở nên đỏ bừng, bám lấy cổ anh, bởi vì say, nên có chút rêи ɾỉ nhỏ. Chư Nhất Hành đưa tay vào, cô còn muốn chặn lại: “Đừng…. Đừng động đậy…… ngứa quá.”

Anh hướng về phía lỗ tai cô: “Chỗ nào ngứa?”

Cô ậm ừ: “Chỗ nào cũng ngứa.”

Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Vậy tôi làm cho cô bớt ngứa, có được hay không?”

Dường như là cô đang gật đầu, lại giống như lắc đầu, chắc là có chút chóng mặt, liền gục đầu vào vai anh.

Mới vừa uống rượu, cả người cô nóng bừng, chân cô bủn rủn, toàn thân đè lên người của anh. Sau khi cô uống rượu mạnh cũng mất đi lý trí như vậy, sự lo lắng và phòng bị trước đây cũng không còn, dưới sự trêu chọc của anh, thì cô mới có cảm giác, mới ậm ừ một cái, khiến anh nghiến răng một cái.

Cô “A” một tiếng, cánh tay dùng chút lực vòng qua người anh, theo bản năng ôm lấy anh.

Trong ánh mắt anh có chút đỏ: “Lẳиɠ ɭơ.” Sau đó anh đè cô lên trên cầu thang, đi lên đi xuống.

Trong cơn mê, dường như cô nghe thấy anh nói: “Viên Miêu, quay lại đi, anh bằng lòng làm lại mọi thứ.”