Chương 33: Chương 14-2

Hành lang chữa cháy không có cửa sổ, cũng không biết màu sắc của bầu trời bên ngoài. Trong hành lang là hệ thống đèn được kích hoạt bằng giọng nói, ánh đèn sẽ có lúc tắt đi, không cần cô phải giẫm chân lên chúng. Mấy ngày nay, cô đã quen với một màu đen đột ngột trước mắt, cô cần giậm chân lên chúng để bật đèn. Cô đứng dậy vươn vai, ánh sánh đột nhiên vụt tắt, cô giậm chân một cái, lúc đèn sáng lên, cô đột nhiên hiểu rằng, chung quay cô có ở đó hay không, thật đơn giản. Đèn sáng cà không ngừng tắt, chính là cô vẫn đang ở đây. Nếu như đèn không sáng, chính là cô không có ở đây. Hôm đó, cô phát hiện mình hạ đường huyết trong máu liền ngất xỉu, nhưng thật ra đã phát hiện đèn không có sáng, liền đi mở cửa xác nhận? Ở đó cô nghĩ cách trốn đến công ty Vân Tâm làm việc lặt vặt, anh ta thì lại không biết cô trốn ở đó?

Trong một lúc, trong lòng của Viên Miêu, không biết nên nghĩ gì.

Viên Miêu ngẩn người một hồi, nhìn thời gian, thu dọn đồ đạc, đi xuống phòng thiết bị, cầm giẻ lau, cây lau nhà và thùng nước, chuẩn bị quét dọn vệ sinh.

Bởi vì biết buổi tối nay anh ta sẽ đi, cho nên, lần này cô cũng không có rụt rè, gõ cửa, anh ta ở đây, đang xem tài liệu, không khỏi giương mắt: ” Nhanh lên một chút.”

Vào buổi tối vốn dĩ rất đơn giản, chính là chỉ cần đổ sọt giấy vụn. Hôm nay không có khách tới, cũng không cần rửa gạt tàn thuốc nữa. Phòng nghỉ ngơi…. Cô thật sự không muốn vào đó dọn dẹp.

Buổi sáng chính là trốn tránh trong bối rối, vẫn là không thể tránh được. Cô do dự, anh ta nói: “Yên tâm, sau này tôi sẽ không làm ở chỗ này nữa.”

Cô đỏ mặt tía tai, tức giận trợn mắt nhìn anh ta một cái, anh ta thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra lật một trang, xem tài liệu, ngoài miệng lại nói: “Còn không đi dọn dẹp? Muộn rồi, cô muốn chờ cái gì nữa?”

Cô tức giận mở cửa, cố ý để mở cửa rộng, liền đi vào.

Mặc dù đã qua một ngày, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mùi đó còn quanh quẩn ở đây, hơn nữa còn khiến tai cô đỏ bừng, tim đập nhanh. Lần đầu tiên thay ga trải giường, cô giao cho phòng giặt để kịp giờ giặt. Cánh cửa thứ hai cùng thảm, mất rất nhiều thời gian để lau. Mặc dù mỗi lần cũng sạch sẽ không dấu vết, nhưng chính cô cảm thấy có dấu vết. Lần này là phòng tắm, quần áo của cô và áo choàng tắm của cô, chỉ được xếp qua loa ở một chỗ. Biết rõ rằng sẽ không có bất cứ dấu vết gì trên mặt đất, và quạt gió trong phòng tắm cũng đã được đổi mới thổi bay đi mùi, nhưng cô vẫn cảm thấy giống như mình đã làm một chuyện sai trái, không dám nhìn vào chỗ nào.

Giường ngủ là của anh ta trông rất bừa bộn, biết rõ không liên quan gì đến mình, nhưng cô vẫn không dám nhìn. Cô cầm chăn bông lên giũ, kết quả là chiếc quần đùa của đàn ông rơi ra ngoài, làm cô sợ hãi.

Cô cố kìm nén những lời gần như sắp bật ra khỏi cổ họng của mình: “Chư Nhất Hành, anh là đồ lưu manh!”

Cô tức giận một lúc, cở ga trải giường, quấn chiếc quần đùi của anh cùng áo choàng tắm ướt của mình, lại lấy ga trải giường từ trong tủ quần áo ra thay vào, sáu người im lặng, giống như là dọn dẹp phòng làm việc vậy, dọn dẹp xong căn phòng này là phòng nghỉ ngơi.

Cô đã làm xong, mang theo chiếc túi được bọc bằng ga trải giường, Chư Nhất Hành hình như cũng vừa đọc xong tài liệu. Anh ta đem tài liệu đặt ở trên bàn, đứng lên, đột nhiên huýt sáo, một bên huýt, một bên dọn dẹp tài liệu trên bàn, tâm trạng rất vui vẻ.

Chờ Viên Miêu muốn xách cây lau nhà cùng thùng nước, Chư Nhất Hành nói: “Cứ để ở đây đi, không phải ngày thứ hai vẫn phải dùng sao?”

“Theo quy định, cái này phải để trong phòng thiết bị.”

Chư Nhất Hành không quan tâm: “Phải không? Ai thắc mắc gì, để họ tới tìm tôi đi.” Anh nhét vào cặp một ít tài liệu, nhìn cô: “Cô xong chưa? Tôi muốn về sớm một chút để ăn cơm.”

Viên Miêu không thể làm gì khác hơn là để cây lau nhà cùng thùng nước ở lối thoát chữa lửa, lấy đồ của mình ra, lại nhạt cái túi xách trên mặt đất kia lên. Chư Nhất Hành tắt đèn, khóa cửu, hai người một trước một sau, vào thang máy. Anh ta ở phía trước, cô ở phía sau, đi về phía xe của anh ta.

Anh ta mở cửa xe, cô mở cốp xe, đem đồ bỏ vào, sau đó trả ra, ngồi ở hàng ghế sau. Anh ta nhìn cô một chút, cũng không nói gì, rồi khởi động xe.

Tan làm là giờ cao điểm, có chút tắc đường, anh ta mở radio, nghe tin tức kinh tế. Cô mở điện thoại di động lên, nhìn tài liệu của mình, vừa đọc, vừa yên lặng học thuộc.



Đột nhiên anh ta nói: “Cô nên nghiên cứu xem loại rau nao giao tới tận nhà tốt hơn. Tôi không thể nào mỗi ngày làm người lái xe, đi mua thức ăn được.”

Cô ồ một tiếng, rất tự nhiên nói: “Đợi đến lúc về nhà của anh có wifi đi, dữ liệu của tôi quá ít.”

Anh ta nhìn cô từ kính chiếu hậu, đột nhiên cười: “Mấy ngày trước ăn cơm tôi chưa đưa tiền cho cô.”

“Không sao.” Cô thản nhiên nói: “Lần trước anh đưa cho tôi đủ tiền, thỉnh thoảng mời ăn ơn một bữa cơm, vẫn có thể.”

Anh ta nhìn cô, cười một cái: “Nói giống như là tôi đang ăn bám vậy.”

Cô nhìn ra ngoài cửa xe: “Không phải. Tiền của tôi đều là của Chư tổng anh cho, anh cho tôi nhiều tiền thì có. Không phải chỉ là nấu cơm hằng ngày thôi sao? Dù sao thì chi phí như vậy, tất cả chi phí đã được tính, điều này giúp cho anh tiết kiệm khoản chi phí mỗi lần, làm phiền anh hao tâm tổn trí rồi, cũng có không bất tiện gì.

Chư Nhất Hành cười nhạt: “Viên Miêu, cô nói như vậy, ngược lại rất giống với người bán hàng.”

Viên Miêu nói bình tĩnh: “Tôi vẫn luôn cảm thấy, cách hiểu như vậy thật chính xác, tự mình biết rõ. Cũng hy vọng anh có thể dơ cao đánh khẽ, để cho tôi sống một đời bình yên.”

Hồi lâu, Chư Nhất Hành nói: “Tôi nhất định sẽ tác thành cho cô.”

Chỗ đậu xe của Chư Nhất Hành cũng không phải là trung tâm mua sắm cao cấp mà là một siêu thị, Viên Miêu đẩy cửa bước xuống xe, vừa muốn đóng cửa xe lại, anh ta nói: “Cho tôi một hộp bαo ©αo sυ.”

Sau khi về nhà, anh ta vào thư phòng tiếp tục công việc của mình. Cô vào phòng bếp, nấu cơm. Màn đêm buông xuống, đèn được bật sáng. Cho dù là khu biệt thự, cũng có mùi dầu và gia vị bay qua. Viên Miêu trước đây rất thích xuống bếp tự tay làm chút đồ ăn, nhưng mà khi đó cô là Đại tiểu thư, nấu cơm chủ yếu để giải trí. Mấy năm nay, thật sự nấu cơm là để ăn, mặc dù đơn giản, nhưng trên bàn, các món ăn cũng giống như bây giờ. Rất nhanh, đã có vài món thức ăn trên bàn, cô gõ cửa một cái: “Chư tổng, đến giờ ăn cơm rồi.”

Anh ta mở cửa đi ra, cô lại đi về phòng bếp.

Anh ta ăn hai miếng, đột ngột ném đũa: “Viên Miêu, cô là đang cố ý gây chuyện với tôi sao?”

Viên Miêu đi tới, cách anh ta ba bước rồi đứng lại: “Là thức ăn không hợp khẩu vị sao?”

Chư Nhất Hành chế giễu: “Cô đừng có mà không biết chừng mực?”

Viên Miêu đáp: “Tôi đang ở trong một hoàn cảnh khác, không dám không có chừng mực.”

Chư Nhất Hành cười ha ha: “Không phải cô đi ra bán sao? Đi bán đi, không biết làm sao để lấy lòng ông chủ sao?”

Viên Miêu nhìn anh ta chăm chằm: “Chư tổng luôn nói đúng.” Cô quay người cầm bát đũa của mình, ngồi xuống đối diện với anh ta, yên lặng không nói gì ăn cơm của mình.

Sau khi ăn xong, cô biết rất rõ chính xác khẩu phần ăn của hai người, căn bản không có thừa lại món ăn gì. Cô đứng dậy dọn dẹp bát đũa, chờ lúc cô đi ra lần nữa, anh ta nhìn điện thoại di động của cô, vẻ mặt có chút khó coi.

Cô đi tới, liếc nhìn trên bàn: “Anh đang cầm điện thoại di động của ai vậy?”



Hai cái điện thoại giống hết nhau, nhưng rõ ràng, anh ta không càm cái điện thoại trước mắt.

Anh ta đột nhiên cười một tiếng: “Có thể là cầm nhầm, lúc nhập mật khẩu tôi mới phát hiện ra.”

Cô ồ một tiếng: “Điện thoại kiểu dáng rất giống, cầm nhầm cũng bình thường. Thật may mật mã của tôi và Chư tổng không giống nhau, nếu không, nhập nhầm cũng không biết. Đúng rồi, Chư tổng, buổi tối tôi ở chỗ nào?”

Anh ta cầm điện thoại di động của mình lên, quay lưng về phía cô: “Ở đây chỉ có một căn phòng ngủ, cô tự xem rồi chọn.”

Chung quay lại anh ta không có nhà. Anh ta không có cha mẹ, cha mẹ của cô có những căn nhà lớn ở địa phương. Cô nói, trừ người thân bên ngoài, không còn ai khác nên để bọn họ sống ở đây. Ngôi nhà chỉ dành cho gia đình.

Căn nhà ban đầu cũng không quá lớn, mặc dù có hai tầng, tầng dưới là phòng khách, thư phòng, phòng tập thể dục và phòng giặt ủi đồ, tầng trên chính là phòng ngủ, phòng thay đồ ở giữa, phòng học nhỏ, cùng với một phòng được ánh mặt trời chiếu vào, một phòng dành cho trẻ con. Chẳng qua căn phòng này là dành cho trẻ con, cho tới bây giờ chưa có ai ở.

Ngoại trừ phòng ngủ mà anh đã nói với cô, cô cũng không có đi nơi nào khác cả. Đem ga trải giường ra, áo choàng tắm và quần áo, kể cả quần đùi của anh ta cho vào máy giặt quần áo, còn cô lên lầu đặt chiếc ba lô mộc mạc xuống sàn sau cánh cửa phòng, lấy quần áo ngủ cùng sách vở, yên tâm đi vào phòng ngủ, gọi điện thoại về nhà, chỉ cần âm thanh của Bình Bình truyền tới, cô cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Cùng Lôi Diệp, Bình Bình nói chuyện phiếm về cuộc sống hằng ngày, xuống tầng xem qua, quần áo cũng đã được giặt sạch. Cô hong khô, trở về phòng ngủ, tắm, dùng điện thoại di động xem gần đó có cửa hàng giao rau online, sau một tuần lễ làm bài kiểm tra, cô yên tâm đọc đề, làm bài.

Mười giờ ba mươi phút, giấc ngủ thường ngày của cô. Anh ta mở cửa đi vào, dường như không nhìn thấy cô, đi thẳng vào phòng tắm. Chờ anh ta đi ra, cô đã nằm nghiêng người quay lưng về phía anh.

Anh ta lên giường, kéo cô lại, xé quần áo ngủ của cô, trông rất sốt ruột.

Cuối cùng cô không nhịn được nữa: “Không phải ban ngày anh đã làm một lần rồi sao?”

Anh ta chế nhạo: “Không phải cô phải kiếm nhiền tiền, thay tôi trả tiền cơm hay sao?”

Cô im lặng, để anh ta dày vò. Đang lúc choáng váng, đột nhiên anh ta rời đi, nhảy xuống giường, sự thay đổi đột ngột đó khiến cho cô có chút khó chịu, cô khịt mũi một tiếng. Anh ta nói: “Đừng nóng vội, tôi sẽ tới ngay.”

Anh ta xé túi đựng ra, đeo vào ba cái bao, rồi lại leo lên giường lần nữa.

Cô nói: “Anh ngược lại đúng là tỉ mỉ hơn mọi khi, biện pháp này rất tốt.”

Anh thở hổn hển: “Đúng vậy, cô cũng đỡ phải uống thuốc.”

Mặc dù lời nói của cô tàn nhẫn, nhưng trong giọng điệu không khỏi mang theo chút xuân sắc: “Cũng tốt, nếu có một ngày nào đó tôi quên, anh cũng không yên tâm.”

Anh ta thích mê mẩn một lúc mới lật cô lại, lần này cũng vậy. Sau khi lật người cô, anh ta nói: “Cô yên tâm, nếu có thai thật, tôi cũng sẽ để cho cô gϊếŧ đứa bé. Nghiệt chủng, không cần thiết phải giữ lại, trên đời này cũng không có ai hoan nghênh nó.”

Hai người không nói gì nữa, nhưng âm thanh trong phòng càng lúc càng lên cao.