Chương 26: Cô nói: Không có anh, em sẽ thiếu một nửa; Anh nói: Thiếu em anh chỉ thiếu một nửa.

Một ngày thứ hai lại bắt đầu, Viên Miêu đến sớm để dọn dẹp phòng làm việc của Chư Nhất Hành, sau đó chạy nhanh đến công ty của Lưu Nhạc Băng. Lưu Nhạc Băng nói, hôm thứ sáu cô đã về sớm làm cho mọi người mất hứng, nói là Âu Hải Minh hỏi cô có thể tham gia hội nghị thường kỳ được hay không. Viên Miêu đã đồng ý.

Lúc cô chạy xuống dưới, tình cờ gặp phải Lưu Nhạc Băng, anh ta rất vui mừng: “Không tệ nha, vừa đúng lúc đi làm.” Anh ta vừa nói, vừa vỗ vai Viên Miêu, anh ta nắm tay tay cô, cũng chưa buông tay ra: “Như thế nào? Cuối tuần này cô có ý tưởng gì gì không?”

Viên Miêu cũng không quan tâm: “Tôi không thể nói những ý tưởng hay, tôi chỉ nghĩ rằng chương trình dành cho người mới vào vẫn nên có chút tài năng. Nhìn những người mới vào, họ đều đăng bài quảng cáo trên Weibo, nhưng không có nền tảng lớn, tài khoản Weibo cá nhân dù sao cũng có hạn chế. Chúng ta bây giờ toàn làm chương trình giải trí quốc gia. So với những chương trình giải trí nổi tiếng, lại tiết kiệm chi phí cho diễn viên hơn. Hơn nữa, nhìn những diễn viên trẻ bây giờ, tốc độ nổi tiếng rất nhanh, thậm chí qua một bộ phim cũng có thể trở nên nổi tiếng, điều đó cho thấy người hâm mộ ở đây cũng có thay đổi, họ có sơ thích riêng, nhưng chưa chắc đã thích diễn viên nổi tiếng.”

Hai người vừa nói vừa đi vào bên trong phòng làm việc, cũng không có ai để ý đến bàn tay của Lưu Nhạc Băng.

Viên Miêu đem ý tưởng của mình nói cho Âu Hải Minh và mọi người, Âu Hải Minh vỗ tay: “Không tệ không tệ, ý kiến hay. Vừa hay bây giờ trọng văn quỹ đầu chọn đầu tư một dự án khác, chúng ta đưa ra ý tưởng này, và hãy thử thực hiện ý tưởng này xem sao.”

Viên Miêu nhỏ giọng hỏi: “Trọng văn quỹ là gì vậy?”

Lưu Nhạc Băng nhỏ giọng đáp: “Đó là chuyện tôi đã nói với cô, là một quỹ công nghiệp văn hóa. Công ty của chúng ta đang tìm một người đầu tư vào, Trọng Văn, đây có vẻ là một công ty lớn.”

Viên Miêu ồ một tiếng, nghe thấy Âu Hải Minh kêu mình: “Nếu đây là ý tưởng mà cô nghĩ ra, vậy cô phụ trách việc viết viết kế hoạch kinh doanh.”

Viên Miêu xua tay, nói thẳng: “Không được, không được, Âu tổ trưởng, tôi chỉ nghĩ ra ngẫu nhiên một ý tưởng, tôi không thể viết kế hoạch kinh doanh, tôi quả thật không làm được. Tôi không biết gì về kinh doanh cả.”

“Không thành vấn đề.” Lưu Nhạc Băng tràn đầy tự tin, anh ta vỗ vai Viên Miêu một cái: “Tôi sẽ giúp cô ấy.”

Sau cuộc họp, Viên Miêu phàn nàn Lưu Nhạc Băng: “Anh biết anh vừa nói gì không?”

Lưu Nhạc Băng cười ha ha: “Mấy người lúc nào cũng khép mình lại. Sợ cái gì chứ? Dù sao cũng chỉ là viết kế hoạch thôi, chúng ta chỉ viết bản thảo, viết xong, không phải còn có mọi người, có cả Âu tổ trưởng xem nữa?”

“Nhưng tôi thật sự chưa viết báo cáo kế hoạch bao giờ cả.”

“Việc này không thành vấn đề” Lưu Nhạc Băng tự tin nói: “Vòng tròn lớn như vậy, tôi đi ra ngoài lấy tiêu đề, chúng ta viết vào, không thì làm sao? Cô cũng có chút tự tin đấy, bọn họ còn không bằng cô đâu.”

Viên Miêu liền đồng ý, anh ta một mặt rất vui, mặt khác lại có chút lo lắng. Trong nháy mắt đầu cô đã nghĩ ra được rất nhiều cách học, đầu tiên là phải tới tiệm sách. Cùng Lưu Nhạc Băng nói chuyện một chút, liền đi về.



Viên Miêu dành cả ngày ở trong tiệm sách, cơm trưa là bánh kẹp mua ở tiệm bánh kế bên. Lúc đầu cô lo lắng vì không có cái gì để ghi chép, sau đó nhớ tới điện thoại di động mà Chư Nhất Hành cho cô, như nhặt được báu vật, lúc cần ghi tài liệu lại rất có ích. Mấy ngày nay, hiếm thấy Chư Nhất Hành không kiếm chuyện, cô yên lặng học cả một ngày. Cho đến khi tiệm sách đóng cửa, cô mới nhớ mình cũng nên trở về dọn dẹp. Khi cô đến Chư thị, đã qua giờ tan làm, trên tầng cao nhất vẫn còn sáng đèn, Viên Miêu thật sự không muốn đi lên, nhưng không còn cách nào khác. Những trường hợp bình thường, nhân viên quét dọn không được phép đi thang máy, ngoại trừ những giờ không phải giờ làm việc. Cho tới bây giờ Viên Miêu cũng không có đi thang máy, bởi vì chỉ có một cái thang máy đi lên tầng 12, mặc dù thang máy này cũng đi đến những tầng khác, cũng không nói người khác không được đi, nhưng tất cả mọi người đều lựa chọn đi thang máy khác. Nhân viên quét dọn cũng nói, chỉ cần đi thang máy đến tầng 11, rồi đi bộ lên.

Viên Miêu leo từng bước một, cô nghĩ, cũng là nhân cơ hội rèn luyện thân thể một chút, cũng là làm giảm bớt căng thẳng và lo lắng, mặc dù cô giả vờ bình tĩnh trước mặt Chư Nhất Hành, nhưng cô không muốn gặp lại anh ta. Suy nghĩ về tương lai mười năm tới….

Viên Miêu leo xuống tầng 12, nhìn thấy phòng làm việc của Chư Nhất Hành vẫn còn sáng đèn, cô nhẹ nhàng đứng ở cửa nghe một lúc, không có âm thanh, cô mạnh dạn gõ cửa, cũng không có âm thanh, cô liền đi vào.

Chư Nhất Hành không có ở đây, liền thả lỏng người: “Người này, lúc đi cũng không có tắt đèn.” Cô nhanh chóng dọn dẹp vệ sinh, sau đó nhanh chóng về nhà, cô muốn làm bài, chuẩn bị cho kế hoạch kinh doanh.

Lưu Nhạc Băng đã gửi tin nhắn cho cô hai kế hoạch từ những nhà đầu tư khác trên Wechat, cô đã đọc kỹ nhiều lần, yêu cầu Lưu Nhạc Băng tìm thêm, Lưu Nhạc Băng nói: “Tôi có hai bản, như vậy chưa đủ hay sao?”

“Tôi muốn nhiều hơn một chút, chúng ta cùng nhau học hỏi.”

Lưu Nhạc Băng đã đi, Viên Miêu nhìn về phía màn hình máy vi tính nghiên cứu. Cô từng học ngành chứng khoán, mặc dù không có bằng tốt nghiệp, mặc dù đã từng học, nhưng dù gì cô cũng học qua. Cô tìm thêm ở trên mạng chút tài liệu, cộng thêm tài liệu lúc sáng ghi chép được ở tiệm sách, có bảy bảy bốn bốn cách suy nghĩ. Kế hoạch kinh doanh, nói thẳng ra là, chính là muốn giải thích cho người khác cách để kiếm tiền. Hoặc là ngay cả khi bạn không kiếm được tiền, thì làm sao để bạn có thể kiếm được tiền trong tương lai.

Bản chất của bản kế hoạch kinh doanh, thật ra chính là xin tiền, muốn người khác đầu tư tiền vào. Để gây ấn tượng với các nhà đầu tư, bạn phải tính toán cho người đầu tư, để cho người đầu tư cảm thấy không phí khoản tiền này. Trong số, quan trọng nhất là phải lập luận tài chính.

Viên Miêu đang ngồi suy nghĩ, Lôi Diệp đã đặt ly nước bên cạnh cô: “Cũng đã muộn rồi, con còn chưa ngủ sao?”

Viên Miêu vẫn nhìn chằm chằm vào máy vi tính: “Một lát nữa con sẽ đi ngủ.”

Lôi Diệp nhìn một chút: “Hình như đây là công việc của kế toán? Mẹ nhớ con thi luật trong kỳ thi tự học mà?”

“Vâng, con đang học viết báo cáo kinh doanh.”

Nói xong, cô không thấy Lôi Diệp trả lời, liền ngẩng đầu lên. Bởi vì muốn tiết kiệm điện, trong phòng không có đèn, cô cũng không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Lôi Diệp, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của Lôi Diệp: “Này, Miêu Miêu, ngày hôm qua mẹ có nặng lời với con rồi.”

Viên Miêu đứng lên: “Mẹ.”



“Mẹ cũng thật là….” Lôi Diệp nghẹn ngào.

Viên Miêu vỗ nhẹ lên vai của Lôi Diệp: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con muốn xin lỗi mẹ, ngày hôm qua là tính tình con không tốt. Con muốn xin lỗi mẹ, nhưng hôm nay tạm thời con phải viết báo cáo kinh doanh, con nghiên cứu báo cáo này một ngày nay, liền quên mất.”

Lôi Diệp lau nước mắt: “Đây là công việc mới của con sao?”

“Vâng… con cũng rất thích.”

Lôi Diệp lau nước mắt nói: “Thích là tốt, thật ra thì con vốn học tài chính, nếu không phải năm đó, có lẽ bây giờ con cũng đã tốt nghiệp đại học rồi.”

Viên Miêu ôm Lôi Diệp: “Cái này cũng không tốt sao? Mẹ, thật ra thì học luật pháp cũng rất có ích, ít nhất khi đang làm việc cũng không cần rụt rè. Nếu là con năm đó…. Thôi, không nói nữa, mẹ, những chuyện xảy ra đều đã trôi qua, chúng ta hãy hướng về phía trước, tiến về phía trước.”

Lôi Diệp đồng ý, lau nước mắt, bảo cô đừng đi ngủ muộn quá, Viên Miêu đồng ý, nhìn mẹ vào phòng ngủ sau đó mới ngồi xuống.

Cô vừa tìm được một trang web mới, chỉ cần đăng nhập, thử xem sao, cô chỉ có thể sử dụng số điện thoại di động của mình. Cô luôn không thích phải dùng số điện thoại của mình để đăng ký, nhưng phát hiện ra có thể dùng gmail đăng ký. Nhớ tới cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, cũng không biết còn hay không, vì vậy, liền muốn thử xem sao.

Cô đăng nhập vào, cũng không quan tâm có ai đang hoạt động trực tuyến hay không, vì vậy cô đã nhấn chấp chận quyền của trang web. Trong khi chờ chuyển trang web mới, có một tiếng tít tít nhỏ quen thuộc truyền tới, cô nhận thấy có tiếng đập ở góc dưới bên phải, cô cũng không suy nghĩ nhiều, mở ra, lại là anh ta.

“Cô là ai?” Đây là lời của anh ta.

Cô cũng không có trả lời, vì vậy cô nhấp chuột phải, tìm chỗ để thêm vào danh sách đen. Sau đó nhìn hình một chút, và xác nhận là đã bị ẩn trạng thái đi, mới chợt nhớ tới nhiều năm trước, bọn họ cùng nhau thiết lập chế độ ẩn hiển thị tài khoản, hơn nữa đây còn là yêu cầu của cô. Còn có cả những tinh nhắn thân mật của nhau, cả những chú thích linh tinh, cũng là cô yêu cầu, tên của cô là: Không có anh, em sẽ thiếu một nửa; tên của anh ấy là: Thiếu em anh chỉ thiếu một nửa.

Viên Miêu kiểm tra tài liệu đến khuya, buổi sáng tinh thần không tỉnh táo, nhưng cô vẫn cố gắng đi làm ca sáng. Thời tiết chuyển lạnh, buổi sáng phải mặc hai lớp áo. Cô mặc thêm quần áo, mới nhớ tới mang thêm quần áo của anh ta về lần trước. Cô chưa có giặt, dù sao anh ta cũng vứt đồ đi, trực tiếp trả lại cho anh ta. Tất nhiên, nguyên nhân khiến cho cô chưa giặt bộ quần áo này chủ yếu là, một bộ quần áo nam được treo ở trên ban công, cho dù có kiếm lý do thế nào, cũng không thể giấu Lôi Diệp đem đi giặt được.

Đã quen với căn phòng, Viên Miêu đã có kinh nghiệm, mỗi khi mở cửa phòng họp chuyên dụng của Chư Nhất Hành, sau đó lau bàn và đồ trang trí của phòng họp, sau đó từ phòng họp đi vào phòng làm việc, sắp xếp gọn là các đồ vật và giấy tờ trên bàn làm việc cho gọn, cuối cũng kéo cánh cửa sát đất, do cửa phòng làm việc phải kéo bên ngoài, cửa kéo dài tới phòng họp, đến cửa phòng làm việc, cuối cùng là từ phòng họp đi ra. Phòng nghỉ ngơi gần buổi tối mới được dọn dẹp. Những chuyện này không phải là nhân viên quét dọn nói với cô, mà là cô tự nhận ra. Kể từ lần trước tình cờ gặp anh ta vào buổi sáng, còn xảy ra chuyện kia, cô cũng không muốn vào phòng nghỉ ngơi, nhất là thời gian này. Cô vốn dĩ tính quét dọn theo thứ tự, dọn dẹp như vậy là để gây tiếng ồn từ bên ngoài trước, tránh đi vào trực tiếp phòng làm việc, để không gây bối rối.

Viên Miêu hôm nay suy nghĩ quá nhiều, bởi vì cô đang kéo cây lau nhà ở ngoài hành lang, liền nghe thấy âm thanh của thang máy vang lên, cô muốn mang câu lau nhà trốn vào lối đi chữa cháy, nhưng không kịp nữa rồi, vì vậy chỉ có thể kéo cây lau nhà, cúi đầu nhường qua một bên.

Anh ta đi qua trước mặt cô, cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lau nốt sàn nhà còn lại, định đi đổ nước bẩn, chuẩn bị đi xuống cầu thang, liền nghe thấy một tiếng: “Lại đây.”